Ánh sáng chiếu rọi căn phòng, rèm cửa theo làn gió, nhẹ lay động.

Trầm Cẩm Thanh chăm chú nhìn người con gái đang say ngủ, đôi tay không tự chủ được, chạm vào mái tóc cô...trượt xuống gò má và cuối cùng dừng lại ở khóe môi, ngón tay thon dài khẽ miết mang theo nhiều ưu tư, cảm xúc.

Hôm qua...hắn thích cảm giác lúc hôn cô, hắn nghĩ rằng, dường như hắn đã hiểu được quãng thời gian trước tại sao hắn lại điên cuồng phi lý đến vậy.

Chính là để cho khoảnh khắc này, hắn gặp được cô, ở bên cô, chạm vào cô.

Ngay từ khi sinh ra hắn đã mang một đoạn kí ức vốn không thuộc về mình, "hắn" trong đó vẫn luôn đợi một người, mặc dù người ấy vô cùng hư ảo.

Cho dù nhiều lần cố gắng hắn vẫn không thể nhìn rõ dung nhan nàng ấy, cũng không biết nàng là ai, nhưng có một điều hắn chắc chắn, hắn tin rằng nàng tồn tại, không chỉ trong kia ức của hắn.

Cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng, vượt qua niên đại, thời gian để gặp được nàng.

Sự cố chấp bao năm nay của hắn cuối cùng cũng được thành toàn, nàng chính là nàng ấy, người không thể nhận dạng trong kí ức của hắn, nhưng hắn biết từ ngay lần đầu hắn nhìn thấy nàng hắn liền biết.

Hoa Y lông mi khẽ run, đôi mắt chớp chớp từ từ mở ra, còn chưa tỉnh hẳn đập vào mắt cô đã là thân ảnh của hắn.

Hắn đứng ở phía xa đôi mắt ấm áp, dịu nhẹ hướng về cô, hắn vẫn thực sự đứng đó, chỉ quan sát cô, khoảng cách không hề thay đổi từ tối hôm qua, nhưng mà...sao cô vẫn có cảm giác lạnh lẽo nhỉ, toàn thân như ôm một cục băng đi ngủ vậy?

Hoa Y nhíu mày nhìn hắn ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ sâu sắc, nhưng lại không có chứng cứ gì, cho nên cô vứt cho hắn đạo ánh mắt cảnh cáo xuống giường bước về phía tủ quần áo.

Thay xong quần áo, cô chạy xuống nhà ăn sáng liền nhìn thấy "anh trai hờ" vẫn còn chưa đi làm.

Cũng hơi ngạc nhiên cô hỏi vu vơ: "Hôm nay anh không phải đi làm sao?"

Doãn Minh Triết khuôn mặt cười cười dáng vẻ lưu manh nhìn cô: "Em đoán xem"

"Mặc kệ anh, không phải chuyện của em", Hoa Y nhàm chán nhìn hắn tiểu tâm, trực tiếp kéo ghế ngồi vào bàn.

Doãn Minh Triết đỡ trán, em gái hắn thực sự không đáng yêu chút nào, cũng sợ rằng lát cô sẽ xách cặp đi làm, hắn đành nhắc nhở: "Bà cô của tôi ơi, em ngủ đến cái mức độ quên luôn cả ngày tháng hả, hôm nay là thứ 7 đó, dĩ nhiên là được nghỉ rồi"

Hoa Y liếc hắn, gật đầu tỏ vẻ đã biết, lười phản bác lời nói chọc ghẹo của hắn, tập trung ăn sáng.

Doãn Minh Triết thấy em gái hắn làm lơ hắn, đành ngậm miệng tập trung ăn sáng, theo thói quen mọi khi vớt thịt bò từ bát mình sang bát cô.

Hoa Y dừng đũa ngẩng đầu mày hơi nhíu lại: "Định nuôi thả em hay gì, anh tự ăn đi em đang ăn kiêng"

Doãn Minh Triết nhăn mũi, ánh mắt nghiêm khắc đi lên, vẫn tiếp tục gắp hết thịt bò sang bát cô.

"Gầy như que củi còn bày đặt ăn kiêng, nhìn đám học sinh em dạy chúng nó còn to gấp đôi em ý, ăn đi đừng nói nhiều!"

Hoa Y cũng chẳng muốn đôi co với hắn, đũa tiếp tục vớt mì nhanh thoăn thoắt.

No căng bụng, cô vừa đi vừa xoa bụng chạy qua phòng khách xem phim.

Doãn Minh Triết tiếp nối theo sau cô, tay còn cầm theo con dao và đĩa hoa quả.

Cô ngồi xuống sofa gác chân lên ghế thoải mái dựa người, cầm điều khiển bật chương trình thực tế lên xem.

Doãn Minh Triết ngồi bên cạnh cô gọt hoa quả, thỉnh thoảng dừng tay ngẩng đầu lên xem cười thành tiếng.

Cứ mỗi lần hắn cười thành tiếng Hoa Y liền quay qua khinh bỉ hắn, cuối cùng nhìn đống quả bị hắn dày vò trong tay không kìm nổi lòng thương xót, cô giật dao từ trong tay hắn bắt đầu gọt nốt quả táo.

À nhưng mà...xin lỗi cô quả thực không động đến bếp núc được, cuối cùng gọt thế nào bay luôn mẩu thịt nhỏ trên ngón tay làm Doãn Minh Triết cuống cuồng thét rống lên.

"A!!! Cái con bé này ai bảo giật dao của anh, chết tiệt hậu đậu kinh khủng! hộp y tế! Hộp y tế đâu rồi!"

Hoa Y bị rống đến điếc tai cái vết thương bé tý có cần đến mức vậy không thế, vị "anh trai hờ" này cũng thương nguyên chủ quá đi.

Doãn Minh Triết đứng phắt dậy ý định chạy đi lấy hộp y tế, vừa đứng lên liền ngã trở lại ghế, còn là hôn mê bất tỉnh.

Hoa Y quay đầu nhìn ngươ...à không ma đứng bên cạnh Doãn Minh Triết, còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã bị ngậm lấy, hơi lạnh ẩm ướt đảo quanh chỗ bị thương.

Lông mày theo bản năng nhíu lại, cô cúi đầu tập trung tại đôi môi ngập lấy ngón tay mình của hắn hơi xuất thần.

Trầm Cẩm Thanh chuyên chú ngậm ngón tay cô, ánh mắt nghiêm túc còn có một chút cảm xúc đau lòng trong đó.

Hắn ngậm một lúc, sau đó rời đi, vết thương đã lành lại hoàn hảo y như ban đầu.

"Lần sau đừng dùng thứ đó nữa, muốn gì ta làm cho nàng"

Hoa Y ánh mắt dừng lại ở đôi mắt hắn, bất giác nhớ tới một đôi mắt xanh thẫm như màu của nước biển.

Đôi mắt đó bình thường đều trong xanh gợn nhẹ xinh đẹp như bọt biển lại yên bình dịu dàng, nhưng có lúc lại giống như đáy biển sâu, tăm tối, u tịch mang hơi thở nguy hiểm muốn nuốt chửng con mồi.

Lần đầu gặp gỡ hắn chính là dùng đôi mắt ấy nhìn cô, bây giờ cũng vậy...cho dù hắn có kí ức hay không, xuyên qua cùng với thuộc tính của nhân vật, nhưng ánh mắt ấy...lại chưa hề thay đổi...

Thẳm sâu bên trong đó, phản chiếu hình bóng của cô, chỉ duy ngã độc tôn, có mình cô...

Rốt cuộc tại sao hắn lại yêu cô, còn yêu đến mãnh liệt điên cuồng không thể che giấu đến thế?

Cuối cùng hắn lại là ai...?

Cuốn theo dòng suy nghĩ Hoa Y nâng tay, ngón tay vuốt nhẹ đuôi mắt hắn: "Rốt cuộc anh là ai?"

Trầm Cẩm Thanh đối diện với đôi mắt nàng, ánh mắt nhu hoà dịu dàng: "Ta là Trầm Cẩm Thanh, ta sớm đã yêu nàng từ rất lâu, lâu đến mức vượt qua cả niên đại, sinh tử, ta...vẫn luôn đợi nàng..."

"Đợi...? Vì sao?" Hoa Y không quá hiểu lý do, nó vẫn luôn là cái gai trong lòng cô, lý do gì để một người làm đến nhường này?

Hắn nở nụ cười, đôi mắt hơi cong, ánh mắt ấm áp phản chiếu hình bóng cô, hắn nắm lấy đôi tay của cô, đưa lên miệng, khẽ hôn: "Bởi vì yêu, cho nên mới chấp nhất, vì yêu nàng nên nhất định phải tìm thấy nàng"

Hoa Y lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau lông mi hơi run cụp xuống, vô vàn cảm xúc khác lạ luân chuyển, cuối cùng mang theo một tiếng thở dài: "Em có thể tin tưởng anh không?"

"Quá khứ, hiện tại hay tương lai, phản bội nàng là điều không thể, đây không phải lời hứa, mà là lời khẳng định", ánh mắt hắn không một chút gợn sóng nhìn thẳng cô, âm thanh trầm thấp từ từ bình thản nói ra giống như một sự thật hiển nhiên vốn được phép tắc định sẵn.

Hoa Y ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt hắn, bất giác nở nụ cười, tình yêu à? Nó là loại cảm xúc như thế nào nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play