Khải Hàng: "Anh còn biết tôi là ba anh cơ à? Sự việc năm đó là tôi có lỗi nhưng con bé nó hoàn toàn không biết việc này, anh đừng ghét con bé nữa, nó cũng không dễ dàng gì"

"Vậy mẹ tôi thì dễ dàng, ông có bao giờ tự hỏi bản thân mẹ tôi đã làm gì có lỗi với ông chưa? Nó không có lỗi với tôi vậy mẹ tôi có lỗi với ông?"

Hoa Y đứng ở cửa không có bước vào.

"Tiểu Y? Sao không vào nhà thế con" Dì Chu từ đằng sau bước đến tay còn đang xách đồ hẳn vừa đi mua đồ về.

"Dạ con đang định vào đây"

Nói xong cô đẩy cửa bước vào Khải Trạch nhìn thấy cô liền xoay người bước nhanh lên lầu.

Khải Hàng bực bội hình như vẫn còn muốn nói thêm Hoa Y đã bước tới, ánh mắt nghiêm túc nhìn ông.

"Ba, con không mong ba ép anh ấy, chuyện này con sẽ tự giải quyết, ba để cho anh ấy thoải mái nhất đi"

Khải Hàng nhìn đôi mắt cô, thật lâu sau thở dài, kéo cô ngồi bên cạnh mình.

"Tiểu Y cực cho con rồi, nó rất cố chấp đã bao nhiêu năm trôi qua rồi chứ"

Hoa Y híp mắt, nhìn thẳng vào ông: "Ba con muốn biết sự việc năm đó, chúng ta là người nhà phải không ba, vậy ba không nên giấu con!"

Khải Hàng nhìn cô, ánh mắt do dự nhưng cuối cùng bị cô nhìn đến, lại nói lời nghiêm túc trách nhiệm như vậy ông đành phải kể ra.

————————————

Hoa Y ngồi trên giường, thở dài thườn thượt.

Hoá ra năm đó ngay lúc mẹ Khải Trạch sinh nở thì Khải Hàng nhận được tin nhắn của mẹ cô, Khải Hàng với mẹ cô là thanh mai trúc mã, cũng là tình đầu của ông, ông vẫn còn rất yêu lại day dứt với tình đầu, vừa nhận được tin nhắn của bà ông liền quay đầu bước đi.

Có lẽ hình ảnh đó đã in sâu vào trong kí ức của Khải Trạch năm 10 tuổi ấy, thật không may mắn mẹ anh vào chính ngày hôm đó vì khó sinh mà qua đời.

Khải Trạch cho là chính sự bỏ rơi mẹ con anh của ba đã khiến mẹ và em một xác hai mạng, cũng hận người đàn bà đó cướp đi ba anh.

Sau đó nguyên chủ Dương Hoa Y được đem về, Khải Trạch càng không thích người em gái tiện nghi này, nỗi hận của mẹ cô được chuyển qua cô, là con gái của kẻ gián tiếp giết mẹ anh ấy.

Bao năm qua cuộc sống gia đình căng thẳng nhưng Khải Trạch mặc dù ghét căn nhà này nhưng lại không chuyển đi kể cả khi anh đã chủ lực kinh tế trong tay.

Có lẽ là do đây là thứ duy nhất còn sót lại của một gia đình, cũng là hồi ức có mẹ anh.

Hoa Y cụp xuống đôi mắt, cảm xúc trong đó cuồn cuộn chảy quanh, có thứ gì loé lên rồi lại vụt biến mất.

————————————

Khải Trạch dậy từ sớm, anh không ngủ được, chạy bộ quanh nhà bước vào cửa liền thấy bữa sáng ấm nóng bắt mắt đặt trên bàn

Khải Trạch lấy ra chai nước lạnh, tiện tay quăng luôn gói đồ trên bàn vào trong thùng rác.

Dì Chu cùng lúc xách đồ bước vào: "A tiểu Trạch, con đợi dì chút, dì mới mua đồ về chuẩn bị nấu cho con ăn đây, con bé tiểu Y thật là chu đáo, nó gọi cho dì từ sớm nhờ dì nấu bữa sáng cho con vì nó nghĩ có thể con sẽ quăng bữa sáng nó mua vào thùng rác, thật là một đứa em gái hiểu chuyện"

Khải Trạch cứng lại, anh vừa uống nước vừa liếc nhìn dì Chu không nói gì cả bước lên trên phòng, ở cửa phòng dán một tờ giấy màu hồng, nét chữ thanh mảnh xinh đẹp.

—-Dù có ghét em cũng không được ngược đãi bản thân mình, ăn sáng!

Khải Trạch giật xuống tờ giấy vò mạnh rồi vứt vào thùng rác.

————————————

Hoa Y cầm ipad thở dài não nề.

6996 [...] nó vừa mới online một chút mà cảm giác hình như hình thức xuất hiện không đúng lắm.

[Kí chủ cô lắp camera theo dõi trong nhà mình?!!]

"Ừ, không giả chết nữa hả?"

6996 thở gấp không ngừng, lại còn có kẻ biến thái như thế, cô không sợ hắn chạy mất sao, hắn biết được cô theo dõi hắn hàng ngày như vậy liệu có càng căm ghét cô hơn không.

Hoa Y nở nụ cười: "Anh ấy sẽ không ghét ta, mi suy nghĩ cũng viển vông quá rồi đấy"

Kể cả có như thế, nếu là nó...!!! Chờ chút đã 6996 hoảng hốt.

[Cô đọc suy nghĩ của tôi?!!]

"Không muốn đọc là do mi quá lộ liễu"

[!!!]

6996 nuốt nước bọt càng ngày cô càng vượt xa tầm khống chế của hắn.

[Vậy mấy ngày trước...]

"Đều nghe thấy"

[...]

"Cái gì mà, tôi cứ không nói cho cô đấy, cuối cùng cô vẫn đang trong thế giới của tôi, bị tôi xoay vòng điều hành đấy thôi"

[...]

"Lại cái gì, tôi còn lâu mới nói cho cô biết nữ chủ có hệ thống công lược, nam chủ ở thế giới này cũng không phải một cái, để xem xem không có tôi cô vượt qua thế nào"

[......]

"À còn, rồi cô sẽ sớm phải quỳ dưới chân tôi xin tha thứ thôi ahhaha"

[.........]

"Ô lại giả chết?"

[Huhu bà cô của tôi ơi, là tôi phải quỳ dưới chân cô xin tha thứ, là tôi có mắt không thấy thái sơn huhuhu]

Hoa Y phụt cười, tay lướt nhanh trên màn hình ipad, cô là đang đọc bình luận của fan.

"Không sao thượng cổ thần kiếm như ta, co được duỗi được, vài năm sau lại là trang hảo hán"

[...........]

6996 vì quá tổn thương liền trực tiếp offline.

Hoa Y cũng không quản hắn, tiếng thông báo wechat vang lên.

[Đặng Nguyên: Có thể cùng ăn một bữa cơm không? Tôi đang cảm thấy tệ quá]

Hoa Y lướt weibo dĩ nhiên cô biết chuyện xảy ra mấy ngày nay, đại khái là scandal của hắn đang là No1 hot search, chó săn tuồn ra hình của hắn và Triệu Tư Thuần, vấn đề là bức hình này lại chụp trong nhà nghỉ, một lời khó rửa hết.

Hoa Y nhấp nhấp trên màn hình.

[TiểuYY: Chúng ta không thân đến thế, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc đừng nghĩ nhiều]

Rất nhanh chỉ vài giây hắn đã trả lời lại.

[Đặng Nguyên: Em tin tôi?!!]

Hoa Y cất điện thoại cũng không trả lời hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play