Edit: Liulingling9998

Beta: Phong Lãnh, Tiểu Mật Đường

Những ân oán của Khương Tú Mai với nhà mẹ đẻ của bà dù có nói trong ba ngày ba đêm cũng không thể nói hết. Mỗi một việc, mỗi một chuyện chẳng có gì tốt đẹp cả. Dù có chết Khương Tú Mai cũng sẽ không thể quên.

Người trong nhà mẹ đẻ đối xử với Khương Tú Mai không tốt, bà là chị gái, ba mẹ trong nhà không quan tâm bà, chỉ để ý mỗi thằng anh. Khi bà vẫn còn là một thiếu nữ chưa đi lấy chồng thì chưa bao giờ bà có nổi một ngày tốt đẹp. Từ lúc bắt đầu có thể ghi nhớ, dù là công việc nặng dơ bẩn gì thì cũng đã qua tay bà.

Sau này Khương Tú Mai lấy ba Khương Tinh, đó là một người đàn ông nhút nhát, đối xử với bà rất tốt, cuộc sống của Khương Tú Mai cũng dần dần khởi sắc.

Ba mẹ chỉ coi trọng con trai, Khương Tú Mai đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. Sau khi sinh Khương Nguyệt, bà yêu thương cô như con ngươi trong mắt, luôn đối xử công bằng (1) với Khương Tinh.

(1)一碗水端平 - yīwǎnshuǐduànpíng - Nhất oản  thủy đoan bình: nước trong một chén thăng bằng, xử lý mọi chuyện luôn công bằng, không thiên vị.

Trước đây, những năm đó đa phần ai cũng phải ăn cơm tập thể, trong nhà không có tiền thu nhập, cuộc sống rất khó khăn. Nhưng Khương Nguyệt học giỏi, muốn đi học, vậy thì dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải đi, khẽ cắn răng để cuối cùng có một cô sinh viên tốt nghiệp.

Lúc đó Khương Tú Mai cảm thấy rất nở mày nở mặt.

Con gái bà có tiền đồ như thế, cuối cùng cũng không bị người ta xem thường, có thể hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc. Làng trên xóm dưới, không thể đếm được có bao nhiêu gia đình ghen tỵ với bà.

Nhưng nhà mẹ đẻ lại nói đầu óc bà không bình thường, dám để con gái đi học, chẳng qua chỉ là một đứa đàn bà sẽ phải gả đi, đến cuối vẫn là của nhà người khác. Có năng lực như thế còn không bằng mang nó tới giúp anh em nhà mẹ đẻ làm việc đi. Người nhà mẹ đẻ còn có thể nâng đỡ hộ cô, một tấm chiếu mới như con nhóc Khương Nguyệt thì giỏi giang tới đâu?

Khương Tú Mai tức giận, từ đó về sau bà không về nhà mẹ đẻ nữa, ngày lễ ngày Tết cũng không về. Ngoài mặt thì chưa nói rõ ràng, nhưng trong lòng thì có chút ý định cắt đứt quan hệ rồi.

Nào ngờ mạng Khương Nguyệt không được tốt, cô làm việc còn chưa tới mấy năm đã mắc phải bệnh nặng.

Bác sĩ nói đấy là bệnh ung thư máu cấp tính, phải thay tủy mới có xác suất sống tiếp.

Đó là bệnh nan y, Khương Tú Mai chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Sau đó bác sĩ lại nói, người nhà mẹ đẻ bà có người có tủy tương thích cao với Khương Nguyệt, nếu sẵn lòng hiến tủy thì vẫn có xác suất được sống.

Lại là người nhà mẹ đẻ. Nếu là bà, bà bằng lòng hy sinh mạng sống của mình cho con gái.

Khương Tú Mai quay về van xin bọn họ, nhưng đám người đó không có lòng dạ, vừa nghe nói phải đi hiến tủy, cũng không thèm quan tâm đó là cách làm gì, tất cả đều lắc đầu từ chối. Dù Khương Tú Mai cầu xin đau khổ thế nào cũng vô ích.

Con gái bà cứ vậy mà mất. Trong lòng Khương Tú Mai ôm hận, khiến bà cả đời cũng không muốn liên lạc lại với người nhà mẹ đẻ.

Bây giờ cái đám người bên nhà mẹ đẻ đã 800 năm không thèm liên lạc đột nhiên lại tới gõ cửa, làm gì có chuyện tốt như vậy?

Khương Tú Mai vừa tức vừa hận, hỏi Khương Tinh: “Cái đầu bị thương này của con là do bác con đánh?”

Khương Tinh cúi đầu im lặng không nói gì, đây rõ ràng là đã thừa nhận. Tuy hắn bị đánh, nhưng đối phương bên đó cũng không được thoải mái lắm đâu.

“Cái tên cặn bã đó.” Khương Tú Mai nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau nếu tên đó còn dám động thủ đánh con thì con cứ đánh lại. Con trai của mẹ, sao phải tới lượt kẻ khác dạy dỗ? Cái thứ không biết nhục.”

Vừa dứt lời thì phía cửa vang lên vài âm thanh “Ai ui”, là một giọng nói khàn đục của một ông già đã lớn tuổi.

Nghe thấy cái giọng nói đó, còn không phải anh trai Khương Tú Mai thì còn là ai vào đây nữa.

Khuôn mặt Khương Tú Mai không cảm xúc bước ra tới cửa thì thấy hai người ngồi ở trên thềm cửa kêu ai ai a a, cũng không ngại mất mặt.

Một người là bác của Khương Tinh - Hồng Hưng Quốc, một người là anh họ của Khương Tinh - Hồng Lực. Hồng Hưng Quốc nhìn qua thì chẳng có gì, nhưng đầu của Hồng Lực bị đánh cho xây xước, thấy chảy cả máu.

Thế mà ba con hai người đó còn dám tới đây.

Vừa nhìn thấy Khương Tú Mai, Hồng Hưng Quốc lập tức nói: “Em dạy dỗ Tinh Tinh kiểu gì vậy? Em nhìn nó đánh con trai anh thành cái dạng gì rồi? Thì ra đây là cách mấy đứa đối xử với khách đấy hả? Đầu năm đầu tháng thấy máu đổ là không may mắn đâu?”

Trong lòng Khương Tú Mai đang rất sảng khoái, cảm thấy việc con trai làm quá xuất sắc, bà còn muốn cầm mấy viên gạch lên đập cho ông ta sứt đầu mẻ trán kia kìa.

Bà cười lạnh lùng, nói: “Đối với khách đương nhiên phải khách sáo, nhưng đối với kẻ thù thì không cần đâu.”

Hồng Hưng Quốc lập tức nói: “Chúng ta là họ hàng, nào phải kẻ thù đâu. Mọi người mau mau vào ăn cơm thôi, bọn anh đi đường không được nghỉ ngơi chút nào, đói lả hết cả rồi.”

“Bây giờ Tinh Tinh có tiền đồ ghê, đã làm ông chủ rồi. Bác tới thăm tiện thể nhìn một cái, trước tiên chúng ta vào đi đã, sau nói tiếp.” Hồng Hưng Quốc nói không ngừng nghỉ.

Cuối cùng Khương Tú Mai cũng biết bọn họ tới đây là để làm gì rồi, thì ra là tới để tống tiền.

Thật không hổ danh mấy người xa lạ không quen biết của bà.

Khương Tú Mai chặn trước cửa, không cho bọn họ đi vào.

Hồng Hưng Quốc nháy mắt ra ám hiệu với Hồng Lực, Hồng Lực lập tức kêu “Ai ya ai ya”, giống như có thể ngất đi rồi tạch bất cứ lúc nào.

Hồng Lực nói: “Cô ơi, ba con cháu đi đường núi lâu như vậy là để tới chúc Tết mọi người, vậy mà tới cả cửa cô cũng không cho vào là sao? Làm gì có ai nhẫn tâm như cô không? Được rồi, hôm nay cô không cho bọn cháu bước qua cái cửa cũng được, nhưng vết thương này, cô nhất định phải cho chúng cháu một lời giải thích!”

“Đúng vậy, cho lời giải thích đi!” Hồng Hưng Quốc nói đệm vào.

Đó là vết thương lúc nãy khi tranh chấp với Khương Tinh rồi bị đánh thương.

Bọn họ có hai người, vốn tưởng rằng có thể đánh thắng được Khương Tinh, nào ngờ tên nhóc Khương Tinh này đánh nhau giỏi như vậy, ba con hai người họ không ăn được miếng hời nào thì không nói làm gì, còn bị đánh đến mức hỏng cả đầu, thật sự được một mất mười.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Hồng Hưng Quốc càng tức, hạ quyết tâm phải khiến Khương Tú Mai cắt xuống một miếng thịt, khiến cho bà cũng phải đau đớn cùng.

Hồng Hưng Quốc nhìn vào trong nhà, nhìn thấy thịt khô treo dưới mái hiên, quan sát ngôi nhà đã được tân trang lại, đỏ cả mắt.

Ông ta sớm đã nghe nói Khương Tinh bây giờ rất có tiền đồ, được lên làm ông chủ, cuộc sống ngày càng khởi sắc, nhưng ông ta vẫn không tin. Dù sao đức hạnh của thằng nhóc Khương Tinh như thế nào, ông ta là người hiểu rõ nhất.

Vốn không định quan tâm tới, nhưng người nói ngày càng nhiều, trong lòng ông ta cũng ngứa ngáy. Vậy nên quyết định tới đây nhìn một cái, không ngờ tin đồn đó vậy mà là sự thật.

Trong lòng Hồng Hưng Quốc nóng như lửa đốt, nhìn thấy một cô bé trắng trẻo đáng yêu đứng ở trong sân, lập tức vẫy vẫy tay với nó: “Tiểu Mãn đúng không? Đã lớn như vậy rồi cơ à, lại đây cho bác nhìn xem nào.”

Khương Tiểu Mãn không quen biết ông ta, không có ký ức về người này, lắc đầu nói: “Cháu không quen ông, ông là người xấu.”

Ông ta chính là đồ miệng lưỡi trơn chu chuyên đi lừa gạt trẻ con, bé còn lâu mới bị mắc lừa.

Khuôn mặt Hồng Hưng Quốc biến sắc, không giả vờ nữa, lớn giọng quát: “Mày nói ai là người xấu hả? Cái thứ con hoang như mày ăn nói kiểu gì thế? Có người sinh không có người dạ ——”

Lời còn kịp nói ra, đã bị Khương Tú Mai cầm giày tát thẳng vào miệng.

Hồng Hưng Quốc gào lên một tiếng, bị ăn đau thì rất tức giận, mắt trừng lớn nhìn bà: “Cmn mày làm cái gì vậy? Mày lại dám đánh tao?”

“Đánh ông đấy, làm sao!” Khương Tú Mai run lên vì giận, giơ tay lên định đánh thêm vài cái.

Hồng Lực thấy vậy, định nhào lên để giúp, nhưng Khương Tinh cũng không phải loại không làm mà đòi có ăn, tiếp tục túm lấy hắn ta kéo lại thành một nhóm rồi đánh nhau.

Hồng Hưng Quốc là một tên lười, ham ăn biếng làm, lọ xì dầu sắp đổ cũng không thèm đi ra đỡ, còn Khương Tú Mai lao động mỗi ngày, cơ thể khoẻ mạnh tháo vát, đánh xuống mấy phát, Hồng Hưng Quốc tất nhiên đánh không lại một bà già dũng mãnh.

Khương Tiểu Mãn là được Khương Nguyệt ôm về, Khương Tú Mai sớm đã thương bé như con cháu ruột trong nhà. Sao dám để cho người khác có cơ hội mắng Tiểu Mãn có mẹ sinh mà không có mẹ dạy? Chuyện đấy còn phải xem bà có cho phép hay không đã!

Ba con Hồng Hưng Quốc rất nhanh đã bị mẹ con hai người xử lý xong xuôi.

“Ối dồi ôi còn có công đạo hay không vậy? Ông trời có mắt, mày sẽ bị sét đánh!”

Khương Tú Mai phun một bãi nước bọt, mắng: “Nếu ông trời là có mắt, phát đánh đầu tiên là cho ông đấy!”

Hai người bắt đầu khẩu nghiệp.

Hồng Lực đau ghê nhất, hắn ta bị Khương Tinh đánh hai lần, trong lòng chứa lửa giận, quyết tâm không thể đi về tay không được.

Hắn ta cũng không tham gia khẩu nghiệp chung, giữ chặt Hồng Hưng Quốc nói: “Ba, chúng ta về với cơ thể đầy vết thương như này, nếu đi bệnh viện khám, thế nào cũng phải mấy ngàn tệ nhỉ?”

“À… Đúng đúng đúng.” Hồng Hưng Quốc lớn tiếng nói: “Tao không so đo với con mụ điên như mày. Nếu hôm nay mày không đưa tiền thuốc men cho tao, tao sẽ cho mày biết tay!”

Khương Tú Mai chống hông nói với ông ta: “Đến đây, bà già này chậm rãi tính sổ với anh!”

Hồng Hưng Quốc cười nham nhở hai tiếng, nói: “Tao không nói với mày, cái loại thô kệch kệch cỡm. Nhưng con nhóc Tiểu Mãn kia, người khác không biết, tao lại biết, nếu mày ——”

“Ông muốn như nào?” Khương Tú Mai đánh gãy lời ông ta.

“5000 tệ (*), nếu không có thì hôm nay không đi!”

(5000 tệ ≈ 17,5 triệu)

Xí, cái thứ đồ xú uế không biết xấu hổ.

Khuôn mặt Khương Tú Mai đen lại, trong nhất thời không có phản ứng gì, Khương Tinh cũng như vậy.

Bọn họ không sợ bị vạch áo xem lưng, nhưng Tiểu Mãn còn quá nhỏ. Hai tên này không biết sẽ truyền ra bên ngoài chuyện như thế nào, thật sự khiến cho người khác kinh tởm.

Khương Tiểu Mãn nắm chặt bàn tay nhỏ, đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, nước mắt chảy không một tiếng động, cứ như ngừng thở, trong lòng có hơi sợ hãi. Nhưng bây giờ bà ngoại và cậu đang chiến thắng áp đảo, bé sẽ không sợ đâu.

Thật ra vừa nãy bé đã nghĩ có cần đi tìm người giúp đỡ hay không, nhưng bà ngoại với cậu đánh nhau quá giỏi, bé còn chưa đi gọi người mà đã quật ngã cả đối phương. Khương Tiểu Mãn cũng chỉ biết đứng nhìn, chỉ biết khóc, vội thế nào cũng không biết giúp sao.

Khương Tú Mai đưa mắt ra hiệu với Khương Tinh: “Trước tiên con đưa Tiểu Mãn về phòng, mẹ xử lý.”

Khương Tinh gật đầu, dắt Khương Tiểu Mãn đi.

Nhìn Hồng Hưng Quốc với Hồng Lực, Khương Tú Mai nhíu nhíu mày chán ghét, nói: “Tiền thì có thể cho mấy người, nhưng sau khi mấy người cầm tiền rồi, dù là một chút quan hệ cũng không liên quan gì tới tôi. Nếu để tôi biết ba con các người khua môi múa mép bên ngoài, xàm ngôn về Tiểu Mãn, tôi sẽ liều mạng với ông!”

5000 tệ không phải là một con số nhỏ, nếu không phải vì Tiểu Mãn thì 5000 tệ này một cắc bà cũng không định bố thí cho hai kẻ này.

Mặc dù thịt rất đau, nhưng dùng để mua đứt cái quan hệ với đám người này, Khương Tú Mai cảm thấy rất đáng.

Lấy được tiền thì Hồng Hưng Quốc cái gì cũng không quan tâm, ra sức gật đầu.

Khương Tú Mai không nói gì nữa, về phòng cầm 5000 tệ ra đưa, sau đó đuổi ba con hai người đó đi, một đêm cũng không cho bọn chúng.

Cứ tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, đợi tới khi Khương Tú Mai cúi người xuống, đếm đếm thịt khô ở dưới mái hiên, phát hiện thiếu đi hai miếng.

Khương Tú Mai ghét bỏ không chịu được, tức giận tới mức quát ầm lên.

Sau khi bị ba con Hồng Hưng Quốc tới ầm ĩ một trận hỗn loạn, cuối cùng nhà họ Khương cũng quay về với yên lặng.

Bé con bị dọa sợ, dỗ một lúc thì ngủ mất. Khương Tinh có hơi do dự, xoay người đứng dậy, từ trong vườn chọn ra một cái đòn gánh, cầm ước lượng trong tay rồi lại đi ra tới cửa.

Tay mới vừa chạm tới ván cửa, còn chưa có đẩy ra thì phía sau vang lên giọng nói của Khương Tú Mai: “Trời tối muộn rồi, mày còn muốn đi đâu?”

“Con, con…” Khương Tinh lắp bắp, vẫn kiên trì tới cùng, nói: “Con định ra ngoài một mình đi dạo, hít thở không khí cái rồi quay về luôn.”

“Đi dạo thì mày còn cầm cái đòn gánh theo làm gì?”

Khương Tinh im lặng một lát, ném cái đòn gánh đi, cắn răng nói: “Định, định cho bọn chúng chút bất ngờ.”

Hắn là muốn đi tìm người để giải quyết tính sổ đấy, thì làm sao nào?

Làm con trai ngoan lâu quá, hắn cũng sớm quên mình đã từng là tên du thủ du thực, suốt ngày làm mấy việc trời ơi đất hỡi, chả phải loại người tử tế gì.

Khương Tinh cúi đầu nhưng não không ngừng nhảy số, hắn biết đêm nay nếu không đi một chuyến thì không được. Chậm một chút nữa là thôi, giờ hắn phải đuổi theo ngay nếu không không kịp.

Nhưng không ngờ trong tay đột nhiên được nhét thêm cái gì đó.

Khương Tinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Khương Tú Mai một cái.

Khuôn mặt Khương Tú Mai cũng lạnh lùng, vật được nhét trong tay cho hắn là một cái bao.

“Nhìn mày về điểm này thì tốt đấy.” Khương Tú Mai nói: “Trùm cái bao này lên rồi hẵng đánh, chỉ lộ ra hai mắt thôi thì mới không ai nhận ra đó là mày.”

“…… Ò ò.”

Quả nhiên là mẹ ruột hắn, gừng càng già càng cay.

Khương Tinh lúc đi hết mình, lúc về hết buồn.

[Truyện được đăng tải tại Wa_tt_pad của Liulingling9998, vui lòng không re_up, thân ái!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play