Edit: Liulingling9998
Beta: Tiểu Mật Đường
Tất cả những món quà Khương Tiểu Mãn tặng cho Du Thanh Thời, cậu đều dùng một cái hộp nhỏ để đựng.
Cậu có rất nhiều đồ chơi, dù cho mỗi ngày có ném một món đi thì một năm chưa chắc đã ném hết. Tuy vậy, cậu vẫn rất vui vẻ cho mấy món quà kì quái của Khương Tiểu Mãn một chỗ chứa trong phòng mình, dù là món quà nào, vừa tới tay cậu cũng sẽ bị cưỡng chế nhét vào một cái hộp, không sợ mũ con hổ có thể bị mang ra đội, không sợ viên đá cuội có thể lôi ra để thường thức.
Hành động của Du Thanh Thời ở trong mắt Du Văn Thành lại biến thành: Con trai ông rất quý Khương Tiểu Mãn!
Từ sau khi trở về từ thị trấn, Du Văn Thành đâu chỉ có một lần ủng hộ Du Thanh Thời viết thư nói chuyện với Khương Tiểu Mãn.
Nhưng tính tình Thanh Thời khó đoán, những lúc cậu im im thì có khi nguyên ngày sẽ không thèm mở miệng nói câu gì. Dù cậu thật sự muốn liên lạc với Khương Tiểu Mãn thì cũng không biết nên nói gì.
Những khi định cầm bút viết gì đó gửi cho cô bé kia, trong đầu cậu lại trống rỗng, tâm trạng trở nên rất khó chịu.
Dần dà về sau, Du Văn Thành không bắt cậu viết nữa, Du Thanh Thời có lẽ không thể bước qua rào cản đó, tác động từ bên ngoài vốn chả có ích lợi gì, có khi lại làm cho tình trạng nghiêm trọng hơn.
Vốn tưởng chuyện này sẽ dừng lại ở đây, không có gì tiến triển thêm, nào ngờ từ khi nhận được lá thư của Khương Tiểu Mãn, Du Thanh Thời đã đồng ý hồi âm lại.
-
Ba ngày nay Du Thanh Thời rất nghiêm túc suy nghĩ, cậu càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy không phục.
Khương Tiểu Mãn rất xấu xa, còn biết cách trọc tức người khác. Nếu không nhanh đi tìm một chỗ đứng, khí phách nam tử hán của cậu chắc chắn sẽ bị con nhỏ đó xem thường, về sau làm sao còn mặt mũi để chơi chung? Lần trước dùng chuột dọa cậu, lần này dùng tới cả sâu bọ, cậu sẽ không bỏ qua cho nhóc con đó dễ dàng đâu.
Du Thanh Thời muốn viết thư hồi âm cho bé, viết mấy câu giọng điệu độc ác, đồng thời nét vô phong thư mấy thứ đáng sợ, chắc chắn sẽ dọa cho con nhỏ không biết trời cao đất rộng kia sợ tới câm nín miệng.
Không biết sự tình bên trong thế nào, ông bố Du Văn Thành nước mắt tuôn trào. Thật may quá, con trai ông cuối cùng cũng có bạn rồi!
Quay lại vấn đề chính, về việc nên cho thứ gì mới có thể dọa Khương Tiểu Mãn sợ, câu hỏi này khiến cho Du Thanh Thời đau đầu.
Cậu cũng muốn nét mấy con côn trùng nhỏ hoặc chuột vào phong thư để hù bé, nhưng vừa nghĩ tới thì nhận ra, thứ nhất, Du Thanh Thời không dám đi bắt, thứ hai, nhà cậu rất khó để tìm ra mấy thứ như vậy, thứ ba là Khương Tiểu Mãn chắc chắn sẽ không sợ.
Du Thanh Thời lại ngồi nghĩ một hồi, cuối cùng cũng biết nên gửi thứ gì.
Cậu sẽ gửi cho Khương Tiểu Mãn một chồng sách bài tập thật dày.
Du Thanh Thời vốn là một cậu bé thông minh, học nhiều, đề đương làm đương nhiên cũng nhiều.
Trong này là có đề số học, đề tư duy logic, đủ loại đề gom lại, tất cả ngày nghỉ cậu làm cũng không hết.
Mấy quyển bài tập đó không chỉ có thầy giáo mua, ba mua, còn có của ông bà mua, tất cả đều là tình cảm cả đó.
Du Thanh Thời không muốn thấy chúng nữa, vì vậy rất nhanh trí đưa hết cho Khương Tiểu Mãn, muốn cho bé biết, cái gì gọi là bị sách bài tập làm cho ám ảnh.
Dù sao cậu cũng sẽ không làm thêm nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, Du Thanh Thời vội vàng viết viết thư.
【 Thân ái Khương Tiểu Mãn!
Cảm ơn bức thư mà cậu gửi tới, món quà của cậu tôi rất thích. Nhưng nếu có thể đổi thành món khác, tôi nghĩ mình sẽ vui hơn.
Tôi đã đi học, chữ được học so với cậu nhiều hơn đôi chút. Tôi cũng không còn cần dùng Hán ngữ ghép vần nữa vì đã sử dụng từ điển Tân Hoa rồi. Tôi có một bảo bối, cũng muốn tặng cậu, hy vọng cậu có thể hoàn thành hết chúng! 】
Viết xong, Du Thanh Thời gấp tờ giấy lại, nét vào trong bao thư.
Thư thì có thể dễ dàng nét vào phong bao gửi bưu điện, nhưng một chồng sách bài tập dày thật dày này khiến Du Thanh Thời không biết phải làm gì mới nét vừa.
Lúc này Du Văn Thành thấy vậy thì nói: “Mấy ngày nữa ba sẽ đi lên mỏ quặng quan sát một chút, con đưa đồ cho ba, ba đi tiện đường đưa cho Tiểu Mãn.”
Du Thanh Thời không do dự nhiều, đưa đồ cho ba, còn dặn dò cẩn thận một phen làm ông không còn hứng mở ra xem. Cậu còn nói với ba phải quan sát kĩ một chút, xem xem biểu cảm của Khương Tiểu Mãn khi nhận được mấy món quà trông như thế nào.
Đối với mấy chuyện của lũ trẻ, Du Văn Thành tất nhiên sẽ không xen vào, con trai nói cái gì thì là cái đó, ông đã hứa thì nhất định sẽ làm.
Không quá vài ngày sau, Du Văn Thành bắt đầu xuất phát.
Đường đi tắt đến mỏ quặng không nhất thiết phải đi qua thị trấn. Đường của trấn dễ đi hơn, nhưng tốn kha khá thời gian. Dù con đường hoàng thổ mới mở này khúc khuỷu quanh co, khó để phương tiện qua lại, nó lại tiết kiệm được kha khá thời gian.
Nhưng vì thư của con trai, Du Văn Thành vẫn cố dậy sớm, giúp Du Thanh Thời nhanh chóng gửi được đồ.
Khương Tiểu Mãn thức dậy sớm hơn so với dự đoán của Du Văn Thành một chút. Lúc ông tới nơi, Khương Tiểu Mãn đã cầm cặp sách nhỏ định đi ra ngoài.
Bây giờ bé đã quen với việc tự đi học, không cần bà ngoại đưa nữa.
Nhìn thấy Du Văn Thành, trước mắt Khương Tiểu Mãn lập tức sáng lên, tung tăng chạy đến, đi ra phía sau ông quan sát một lúc, không thấy Du Thanh Thời thì không tránh khỏi cảm giác hơi buồn buồn.
Sau đó bé hỏi: “Chú Du, chú lại tới tìm cậu cháu ạ? Cậu cháu giờ không có ở nhà, chắc đang ở trên mỏ quặng đó.”
“Không phải, chú tới tìm cháu.” Cô bé này dù bất cứ lúc nào cũng đều tràn đầy sức sống, nói cười lanh lảnh như con chim yến nhỏ.
Du Văn Thành không kiềm được véo nhẹ vào khuôn mặt tròn vo của bé, sau đó mới đưa đồ Du Thanh Thời muốn gửi, nói: “Đây là quà con trai chú muốn tặng cháu, mở ra nhìn thử xem?”
Bên trong rất nặng, lúc đi tới thị trấn Du Văn Thành có sờ qua.
Ước chừng là một chồng sách.
Ông thật sự nghĩ không ra, con trai mình đưa đống này cho Khương Tiểu Mãn là có ý gì.
“Oa!!!” Khương Tiểu Mãn mở ra nhìn, thấy bìa sách thì hơi ngạc nhiên, sau là mừng như cá gặp nước.
“Nhiều sách quá đi!!!”
Khương Tiểu Mãn khó khăn nâng cái bọc to lên, có hơi tốn sức, nhưng trên khuôn mặt là nụ cười tươi tràn ngập vui vẻ.
Bé hưng phấn nói: “Tuyệt quá, quá tuyệt luôn ấy, vài ngày trước thầy Đường có nói, sách giáo khoa và sách bài tập trong trường bị thiếu. Mấy cuốn sách này, mấy bạn nhỏ lớp một có thể làm không ạ?”
“Chắc là làm được…” Du Văn Thành cũng hơi ngạc nhiên.
Hoá ra con trai của ông là một đứa bé tốt bụng như vậy, thật khiến người khác kinh ngạc. Không giống ba nó chút nào, đây có thật là con trai ông không vậy?
Khương Tiểu Mãn rất rất vui, ôm cái bọc to một cách nặng nề mà không chịu buông ra, bé còn muốn viết thư cảm ơn cho Du Thanh Thời, nhưng giờ Du Văn Thành còn có việc phải làm, không thể đợi bé.
Bất đắc dĩ, Khương Tiểu Mãn đành phải bỏ qua. Không sao, bé có thể tự gửi đi mà.
Du Thanh Thời cũng tốt bụng ghê. Tặng cho bé nhiều sách như vậy, lớn từng này rồi nhưng trước giờ Tiểu Mãn vẫn chưa thấy ở đâu nhiều sách lúc này. Vậy là bé có thể chia sẻ cho mấy bạn trong thị trấn cùng làm chung rồi.
Hy vọng lần sau Thanh Thời sẽ tới đây, đến lúc đó bé chắc chắn sẽ dẫn đi chơi, cho cậu có một trải nghiệm đặc biệt khó quên.
Trong lòng Khương Tiểu Mãn tràn ngập cảm kích.
Bé ôm chồng sách tới trường học cho thầy Đường xem, để ông chọn ra một vài bài cho đám trẻ con có thể làm, ví dụ như tính toán, luyện viết, tập đọc, còn lại đều đưa Khương Tiểu Mãn giữ.
“Tiểu Mãn, mấy cuốn sách này là cậu cháu mua cho à?” Sách bài tập nói chung là thầy Đường đã xem qua, có rất nhiều đề luyện về tư duy, cùng với một số bài tập nói tiếng Anh lặt vặt dành cho trẻ con.
Mấy thứ này đối với lũ trẻ ở trong thị trấn mà nói không phải tài liệu học phổ thông, rất khó! Bọn trẻ chủ yếu là làm mấy dạng đề truyền thống, nâng cao thành tích cơ bản.
Khương Tiểu Mãn lắc đầu, “Không phải ạ, cậu cháu đã lâu lắm rồi không về nhà. Cậu làm việc ở trên mỏ quặng, ngẫu nhiên mới đi qua cửa nhà cũng không chịu vào, cháu rất nhớ cậu.”
Vừa nhắc tới cậu, Khương Tiểu Mãn đã không khỏi thấy hơi buồn.
Bé ngăn cảm xúc buồn bã của mình, nói tiếp: “Đó bài tập mà một người bạn tặng cháu, cậu ấy còn rất tri kỷ nhắn là muốn cháu làm hết. Nhưng giờ cháu học viết còn chưa xong, nếu các bạn khác có thể làm, cháu nghĩ có thể chia cho mấy bạn ấy làm trước.”
Đối với cái gì tốt, từ trước tới giờ Khương Tiểu Mãn không hề tiếc nuối chia sẻ.
Thầy Đường không chỉ nói một lần, ở đây sách cho các bạn nhỏ học còn thiếu, Khương Tiểu Mãn luôn nhớ trong lòng.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Thầy Đường xoa xoa đầu bé, sau đó giúp bé lựa ra mấy quyển, “Mấy cuốn này cháu có thể đọc qua, đọc không hiểu cũng không sao. Những cuốn sách này, có chỗ nào làm cháu thấy tò mò muốn học thì có thể tới hỏi thầy."
Khương Tiểu Mãn rất vui rời đi.
Trước đây thầy Đường có nói với bé “lễ thượng vãng lai”, lúc đấy bé còn chưa hiểu hết, không biết nghĩa là gì, nhưng bây giờ hình như bé đã hiểu hơn một chút.
Đơn giản là có qua có lại.
Bé đưa Du Thanh Thời đồ tốt, Du Thanh Thời cũng đưa bé đồ tốt.
Cả hai đúng là bạn tốt mà!
Giờ phút này, Khương Tiểu Mãn quyết định, Du Thanh Thời chính là người bạn tốt nhất của mình.
Nhưng cái vị trí đứng đầu ấy, Du Thanh Thời không thể duy trì bao lâu, khi Khương Tiểu Mãn tan học về nhà, bớt chút thời gian đọc bức thư Du Thanh Thời gửi, cảm thấy vị trí đó nên để cho hệ thống giữ thì hơn.
Hệ thống... Hệ thống thật xúc động...!
Tuy Du Thanh Thời tặng bé rất nhiều sách, bé cũng rất vui, nhưng vì sao cùng là một đứa trẻ, Du Thanh Thời viết thư mà không cần dùng Hán ngữ ghép vần? Tuy bé rất không muốn thừa nhận, nhưng vì ở đây không có ai nên bé cứ việc nói thẳng! Thật ra Hán ngữ ghép vần của bé là do hệ thống hỗ trợ viết!
Bé cứ nghĩ mình đã rất thông minh, rất lợi hại, chẳng lẽ Du Thanh Thời còn thông minh lợi hại hơn bé?
Điều này làm cho Khương Tiểu Mãn có cảm giác thất bại.
Dù sao Khương Tiểu Mãn vẫn nghĩ là mình thông minh hơn Du Thanh Thời.
Du Thanh Thời có thể là một cậu bé thông minh, nhưng nếu thông minh hơn Tiểu Mãn, bé đương nhiên không vui. Ở đây là địa bàn của bé, bé muốn nhất, thì phải là nhất!
Rõ ràng bé đã được hệ thống công nhận là cô bé có tiền đồ nhất ở thị trấn này mà! Trước kia hệ thống cũng hay nói vậy!
Khương Tiểu Mãn không nghĩ ra, khó chịu cả buổi.
Khương Tú Mai thấy rất lạ, còn tưởng ở bé xảy ra chuyện gì ở trường, hay là đánh nhau với người khác.
Tra hỏi đến cùng, Khương Tiểu Mãn cũng không chịu nói gì, chỉ nói bé đang dỗi, cơm tối chưa ăn được mấy miếng đã đi về phòng ngủ của mình.
Hệ thống an ủi bé, nói: “Ký chủ, Du Thanh Thời đi học sớm hơn nhóc, biết nhiều chữ hơn là chuyện bình thường.”
Trí tuệ luôn luôn phát triển, trình độ phát triển tri thức của Du Thanh Thời rõ ràng cao hơn Khương Tiểu Mãn. Hơn nữa trước đây nó nói ký chủ là cô bé thông minh nhất... Đấy không phải là lời dỗ ngọt trẻ con à?
Dựa theo cách giải thích của hệ thống, cái miệng nhỏ của bé mím chặt lại, chắc chắn chuẩn bị khóc.
Hệ thống chỉ nghĩ dỗ bé qua loa một chút là được, nhưng nó cũng hơi xem thường Khương Tiểu Mãn rồi.
Khương Tiểu Mãn không còn là đứa bé lúc trước, chuyện gì cũng có thể bị lừa.
Nó nói vậy nghĩa là Du Thanh Thời thông minh hơn bé, dù bé đã đi học vào buổi sáng?
Khương Tiểu Mãn ngay lập tức hiểu ra.
Oa oa oa, hệ thống có bạn mới rồi, không thích bé, không yêu bé nữa rồi.
Bé bĩu môi, không quá vài giây, nước mắt đã tuôn ra.
Khương Tiểu Mãn khóc oa oa lên.
Bé không phải cô bé thông minh nhất, chuyện này so với việc bị chê xấu còn khó chịu hơn nhiều.
Hệ thống đành phải nói: “Kí chủ, trí tuệ luôn được phát triển. Bây giờ tuổi ký chủ còn nhỏ, nói thẳng ra là tiềm lực để khai thác là rất lớn. Chỉ cần ký chủ tiếp tục cố gắng, sau này có thể sẽ thông minh hơn cả Du Thanh Thời.”
“Cố gắng thế nào?”
“Ờ thì... Ký chủ và thầy Đường cố gắng đọc thật nhiều sách, học thật chăm chỉ, mỗi ngày đều hướng về phía trước mà đi lên, như vậy chắc chắn sẽ càng ngày càng thông minh.”
Thì ra là vậy, Khương Tiểu Mãn đã hiểu.
Chỉ cần học nhiều chữ, bé có thể sẽ thông minh hơn Du Thanh Thời.
Tiểu Mãn cắn nhẹ môi, quyết không chịu thua, ngày hôm sau chạy tới hỏi thầy Đường, từ điển Tân Hoa là gì.
Thầy Đường rất ngạc nhiên.
Mặc dù biết đứa bé này hiếu học, nhưng con bé không cần ông dạy mà đã tự biết cái này, tuổi còn nhỏ đã biết tới từ điển Tân Hoa, so với mấy bạn học cùng trang lứa thì rất vượt trội.
Nhanh thôi, thầy Đường mang ra một cuốn từ điển Tân Hoa cũ đưa cho bé.
“Bên trong có rất nhiều chữ, có chữ gì không biết thì cháu có thể dựa vào tượng hình hoặc là bính âm để tra cứu. Trước tiên ông hướng dẫn cháu cách sử dụng.”
Đầu nhỏ của Khương Tiểu Mãn rất nhanh nhẹn, học cách sử dụng sách tham khảo rất nhanh. Sau khi cảm ơn thầy Đường, Khương Tiểu Mãn tung tăng vui vẻ về nhà.
Tài liệu dạy học của thị trấn khá kém, rất nhiều sách giáo khoa là thế hệ trước truyền cho thế hệ sau, từ điển Tân Hoa rất cũ, còn bị thiếu mất mấy trang, nhưng Khương Tiểu Mãn vẫn rất vui, cực kỳ cực kỳ trân trọng.
Chờ bé nhận biết được nhiều chữ hơn, bé sẽ lấy bút ra viết thư!!
[Truyện được đăng tải tại Wa_tt_pad của Liulingling9998, vui lòng không re_up, thân ái!]