Trình Nhiên có nằm mơ rằng cũng không nghĩ tới, có một ngày Giang Du sẽ đưa bạch nguyệt quang của hắn đến tổ ấm tình yêu mà họ cùng nhau xây dựng.
Nhưng mọi thứ chính là kỳ diệu như thế, Giang Du không chỉ đưa Dư Thu Trạch về nhà mà còn nói thẳng với cậu ta rằng Dư Thu Trạch vừa mới về nước không có chỗ ở nên sẽ ở đây một thời gian.
Lúc đó đầu óc Trình Nhiên trống rỗng, nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống mình đến bảy phần phía sau Giang Du, suýt chút nữa đứng không vững, loạng choạng chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa bị đóng sập lại, trong mắt Giang Du hiện lên một tia ngượng ngùng, hiển nhiên trong lòng đã oán thầm Trình Nhiên không nể mặt hắn, đặc biệt lại là ở trước mặt Dư Thu Trạch.
Giang Du lúng túng cười với Dư Thu Trạch, che đậy nó: “Vừa nãy là Trình Nhiên, em trai của bạn em, gửi nhờ ở đây, cậu ấy thường ngày bị em chiều hư, anh đừng để ý.”
Mặc dù Giang Du giải thích rất có lý, nhưng Dư Thu Trạch là ai, sớm đã nhìn thấy Trình Nhiên có khuôn mặt rất giống mình, cùng với thái độ của Giang Du suốt đường đi, y làm sao có thể không biết là chuyện gì xảy ra.
“Không sao đâu, trẻ con mà, anh hiểu được, cậu ấy nhìn qua có chút giống anh, cũng coi như là có duyên.” Mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng Dư Thu Trạch cũng không chọc thủng, giơ tay vén lọn tóc rối bên tai, vẻ mặt áy náy, “Người nên nói xin lỗi là anh mới phải.”
“Tiểu Du, đây là nhà của em, anh ở chỗ này cũng không tiện lắm, anh tuy tiện tìm một khách sạn là được rồi, không quấy rầy em.”
Đây không phải là diễn, lúc Trình Nhiên sụp đổ khi nhìn thấy y, trong lòng Dư Thu Trạch cũng cmn hỏng mất!
Y không nghĩ tới, tên ngốc Giang Du không những không giúp y thu xếp khách sạn, mà là trực tiếp đưa y về nhà!
Trên đường đi, y đã cảm thấy không đúng lắm, nhưng Giang Du vẫn luôn thần thần bí bí không chịu nói, tỏ ý muốn cho y niềm vui bất ngờ, khi xe dừng lại ở khu biệt thự, Dư Thu Trạch còn tưởng rằng Giang Du đã mua cho y một căn nhà..
Nhưng ai biết cửa nhà mở ra, bên trong lại nhảy ra một người trông giống hệt mình!
Kinh hỉ cái em gái cậu ấy mà kinh hỉ! Kinh hãi thì đúng hơn, hắn cmn rốt cuộc là nghèo đến mức nào, chỉ sợ không phải đầu óc Giang Du có vấn đề, mà là điên rồi!
Biệt thự của Giang Du có thể rất sang trọng trong mắt người bình thường, nhưng Dư Thu Trạch là người bình thường sao, y không phải.
Dư gia thời kỳ cường thình thậm chí còn có thể sánh ngang với Giang gia, là cháu út của nhà họ Dư, vì lý do thể chất Dư Thu Trạch từ nhỏ chính là được nâng niu mà lớn lên, thứ gì mà chưa từng thấy.
Quét mắt nhìn qua phòng khách, Dư Thu Trạch liếc một cái là có thể nhìn ra bức bích họa treo trên tường phòng khách là giả.
Vì sao có thể nhìn ra ư, là bởi vì bức tranh thật đã được treo trên tường thư phòng của ông nội đến mấy năm, sau khi Dư gặp nạn, chi chính chi thứ kéo đến nhà cũ cướp đi tất cả đồ vật có giá trị.
Bức tranh này đã bị hư hại trong cuộc tranh đoạt điên cuồng đó, Dư Thu Trạch trơ mắt nhìn khung tranh bị bẻ gãy, tranh bị giẫm đạp thành từng mảnh.
Ngoài bức tranh giả, Dư Thu Trạch còn nhìn thấy một vài cái lọ hoa giả, mặc dù cách trang trí của biệt thự này có thể xưng tụng là xa hoa, nhưng phong cách không đồng nhất, nói thẳng ra là thô tục tầm thường.
Sống trong một ngôi nhà như vậy, thật là làm khó Dư Thu Trạch, y thà ở khách sạn còn hơn.
Nhưng Giang Du không dễ gì mới mời được bạch nguyệt quang đến nhà, làm sao có thể để y đi, Dư Thu Trạch bị hắn quấn lấy như vậy, cố kỵ tương lai còn muốn từ miệng hắn thám thính ý tứ của Giang Đình Viễn, cuối cùng cũng không có trở mặt, cứ vậy mà tạm thời ở lại.
Mỗi ngày sống ở đây, niềm vui lớn nhất của Dư Thu Trạch là xem Trình Nhiên và Giang Du cãi nhau, rất thú vị, nếu không phải thiết lập tính cách không cho phép, y thực sự muốn lấy một đĩa hạt dưa vừa ăn vừa xem.
Trình Nhiên có địch ý rất lớn với y, đặc biệt là cậu ta không chịu nổi khi nhìn thấy y nói chuyện với Giang Du. Nhưng Dư Thu Trạch nào có sợ cậu ta? Trình Nhiên này có bao nhiêu cân lượng, Dư Thu Trạch đều rõ ràng, chưa bao giờ để cậu ta vào mắt.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì Dư Thu Trạch không thích Giang Du, nếu như người này là Giang Đình Viễn, Dư Thu Trạch sẽ rất nguyện ý thu thập tiểu tử Trình Nhiên này, nhất định phải để cho cậu ra nhìn rõ nhân tính hiểm ác.
Khoảng thời gian này trong lòng Trình Nhiên cũng luôn kìm nén lửa giận, đều là hồ ly ngàn năm, giả vờ cái gì. Vừa nhìn thấy Dư Thu Trạch, Trình Nhiên đã biết người này tuyệt đối không phải loại hiền lành gì, xét thủ đoạn Trình Nhiên tự nhận không thua y, nhưng chết ở chỗ Giang Du lại thích y.
Người mình thích lại thích người khác, đối với Trình Nhiên mà nói, không có chuyện gì khiến cậu ta tức hộc máu hơn chuyện này.
Khó trách Giang Du thích nam nhân ốm yếu, còn không phải bởi vì Dư Thu Trạch là một tên ma ốm sao, đã bệnh thành như vậy rồi mà còn tới làm cậu ta ngột ngạt, sao y không bệnh chết ở nước ngoài luôn đi!
Khoảng thời gian Dư Thu Trạch sống ở đây, Trình Nhiên coi y như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, giá trị cừu hận của cậu ta đã sớm bị kéo đầy ắp vì sự săn sóc của Giang Du dành cho Dư Thu Trạch, thậm chí còn vượt qua cả Diệp Chu bị bệnh thần kinh kia.
Hôm nay, công ty của Giang Du có một cuộc họp lâm thời, chỉ còn lại hai người Dư Thu Trạch và Trình Nhiên ở nhà.
Cuối cùng, Trình Nhiên không thể kìm nén được nữa, cậu ta tìm Dư Thu Trạch nói rõ sự tình, châm chọc khiêu khích y.
Theo lý mà nói, công kích bằng lời nói của Trình Nhiên không gây ra tổn hại thực sự nào đối với Dư Thu Trạch, nhưng điều tồi tệ là, giống như Dư Thu Trạch nhìn ra cậu ta thích Giang Du, Trình Nhiên cũng nhìn ra Dư Thu Trạch không có hứng thú với Giang Du, ngược lại, nhiều lần tìm hiểu tình hình của Giang Đình Viễn từ chỗ Giang Du.
Trình Nhiên nhận ra rằng những âm mưu mà trước đó cậu ta bài bố trước mặt Diệp Chu đã thực sự xảy ra, vì vậy lúc mắng Dư Thu Trạch, liền thuận miệng trào phúng chuyện y thích Giang Đình Viễn.
“Anh về nước lâu như vậy, có từng thắc mắc tại sao hắn một lần cũng không chịu gặp anh không?” Trước đó Trình Nhiên nói rất nhiều lời châm chọc, cũng không làm cho Dư Thu Trạch tức giận, lửa giận công tâm, Trình Nhiên gần như không suy nghĩ mà thốt ra câu hỏi.
Lực sát thương của câu nói này tuyệt đối kinh người, vẻ mặt bình tĩnh của Dư Thu Trạch cuối cùng cũng vỡ vụn, y chỉ vào Trình Nhiên, từng chữ từng chữ cảnh cáo: “Bạn nhỏ, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy.”
Động tác của y ngược lại làm cho Trình Nhiên tìm được một chút cảm giác cân bằng, không những không thu liễm, thậm chí còn làm trầm trọng thêm: “Anh sợ là không biết nhỉ, mấy năm anh ở nước ngoài, Giang Đình Viễn đã nuôi một tiểu tình nhân ở bên người, đối tốt với tiểu tình nhân này là không có giới hạn.”
“Sau khi Dư gia sụp đổ, mấy năm nay anh ở nước ngoài khổ sở lắm đúng không?” Trình Nhiên cười nhìn y.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dư Thu Trạch, Trình Nhiên tiến lại gần và thì thầm vào tai y: “Có lẽ anh không biết, Giang tiên sinh đối với tiểu tình nhân của mình tốt bao nhiêu, muốn sao thì tuyệt đối không cho trăng, khỏi phải nói chính là một bảo bối.”
“Anh ở nước ngoài sinh hoạt túng quẫn, nhưng Giang Đình Viễn lại ở trong nước vì tiểu bảo bối của mình vung tiền như rác, số tiền anh ta tiêu cho người tình kia, theo tôi được biết, là gần 100 triệu, 100 triệu, đây là khái niệm gì?”
“Nếu Giang Đình Viễn nguyện ý giúp đỡ Dư gia các người, cho dù Dư gia đứng sai đội, cũng không đến nỗi rơi vào kết cục thê thảm như vậy đi?”
Lời còn chưa kịp rơi xuống đất, Trình Nhiên còn chưa kịp *** (tác giả để zị nha), chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái bóng đen, trong giây lát liền có một bàn tay mang theo tiếng gió tát vào mặt cậu ta.
Trình Nhiên không hề chuẩn bị trước, cậu ta không bao giờ nghĩ rằng Dư Thu Trạch, là con cháu thế gia được tiếp thu giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, sẽ động thủ với mình, vì vậy khi bị tát, cậu ta hoàn toàn choáng váng, hoàn toàn không thể phản ứng lại, chứ đừng nói là né tránh.
Trình Nhiên bị mạnh mẽ tát một cái, nửa bên mặt tê rần.
Dư Thu Trạch ở trên cao nhìn xuốn cậu ta, nhếch lên một nụ cười khinh thường, nắm cằm Trình Nhiên, trên mặt không hề che giấu ác ý của mình: “Vật nhỏ, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên chọc tôi, nếu không... “
Y còn chưa nói xong, Trình Nhiên đã thoát khỏi trói buộc, thừa dịp Dư Thu Trạch hoảng thần một cước đá y ngã xuống đất, sau đó ngồi lên ngực y, một tay túm cổ y, một tay không chút do dự tát y.
Giống như Trình Nhiên không nghĩ tới Dư Thu Trạch sẽ động thủ, Dư Thu Trạch từ nhỏ hoành hành ở nhà quen rồi, mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng cũng không gây trở ngại việc y đi gây rắc rối, bình thương không cần y động thủ vệ sĩ của y đã giải quyết trước, rất ít người dám đánh trả.
Điều này làm cho Dư Thu Trạch từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi cũng không ngờ rằng Trình Nhiên sẽ dám động thủ đánh y.
Âm thanh cái tát vang dội vang lên cùng lúc với tiếng gào đau đớn của Dư Thu Trạch, hai người cứ như vậy đánh thành một đoàn trên mặt đất, bởi vì náo động quá lớn, thậm chí còn kinh động vệ sĩ ngoài cửa.
Mặc dù Dư Thu Trạch đầy mưu mô, nhưng vẫn còn ít kinh nghiệm thực chiến, thêm vào thân thể cản trở, mới đánh hai đòn đã rơi vào thế hạ phong.
Trái lại Trình Nhiên trong mắt Diệp Chu cũng chỉ là một phế vật không thể đánh nhau, lúc này anh ta lại như thủy thủ Popeye nhập thể, toàn thân tràn đầy năng lượng vô tận, trút hết tức giận trong khoảng thời gian này lên người Dư Thu Trạch, đánh đến không còn biết trời biết đất gì.
Thủy thủ Popeye:
Khi vệ sĩ chạy tới, môi của Dư Thu Trạch đã tím tái, gần như bị Trình Nhiên đánh cho bất tỉnh, ý thức của y đã bắt đầu mơ hồ, nhưng tay vẫn túm chặt lấy tóc của Trình Nhiên.