Diệp Chu kéo vali của mình, bước đi trong vô định.
Đã sớm tìm được nhà đương nhiên là nói dối, từ khi cậu nghe được tin này cho đến khi đích thân Giang tổng xác nhận tin này, mọi chuyện diễn ra chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi.
Thời gian ngắn như vậy, cậu đi đâu tìm phòng ở.
Vali thì đã được thu thập từ trước, vốn tưởng răng không cần đến, nhưng không ngờ lại dùng tới thật.
Giữa mùa đông, nhiệt độ ban đêm ở thành phố A rất thấp, Diệp Chu đã quen với mỗi ngày trước khi ra ngoài Giang tổng đều nhắc cậu mặc áo khoác dày, đương nhiên hôm nay không có đãi ngộ như vậy nên Diệp Chu quên mất phải mặc áo khoác.
Vừa ra cửa đã bị gió lạnh thổi qua làm Diệp Chu nhận ra điều này, nhưng cửa đã đóng lại, vì phân rõ quan hệ, trước khi rời đi cậu đã đặt chìa khóa nhà trên tủ giày, không mang nó đi.
Mặc dù dấu vân tay của cậu vẫn còn lưu trên khóa cửa, nhưng hôm nay Diệp Chu thà chết cóng bên ngoài còn hơn làm chuyện ngu xuẩn là quay lại lấy quần áo ngay sau khi chia tay.
Cậu co ro vì lạnh, các khớp ngón tay và chóp mũi đỏ bừng vì nhiệt độ thấp, đôi mắt...cũng tạm thời xem như là bị cóng vậy.
Cũng không biết đi bao lâu, trên bầu trời bông tuyết bắt đầu rơi xuống, khu biệt thự vốn đã vắng vẻ đường phố lúc này càng thêm yên tĩnh, dưới ánh đèn đường phủ xuống con đường dài dằng dặc như không có điểm cuối.
Diệp Chu dừng lại dưới một cột đèn, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu trên người cậu, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ngọn đèn, tựa hồ có thể từ đó mà tìm chút hơi ấm.
Nhưng rõ ràng, đây chỉ là sự an ủi trong lòng.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu cứ tiếp tục đi như vậy, chỉ sợ ngày mai cậu sẽ xuất hiện trên tiêu đề của các trang mạng xã hội lớn, tiêu đề Diệp Chu cũng đã nghĩ xong rồi,
Kéo khóe miệng cứng ngắc lên, Diệp Chu cảm thấy buồn cười với suy nghĩ quái đản của mình.
Cậu lục lọi trong túi hồi lâu, định tìm một điếu thuốc, nhưng khi tìm khắp người đều không thấy, Diệp Chu mới chợt nhớ ra mình đã bỏ thuốc.
Diệp Chu không phải là một người nghiện thuốc lá nặng, cậu chỉ hút thuốc khi tâm trạng không tốt, nhưng ở đời trước, do nguyên nhân nghề nghiệp, bất kể cậu mặc quần áo gì, trên người đều sẽ thủ sẵn một bao thuốc lá, thuận tiền cho việc rút ngắn quan hệ hoặc xúc tiến tình cảm.
Sau khi xuyên đến thế giới này, Diệp Chu vẫn không bỏ được thói quen này, sau đó, khi gặp phải bình cảnh trong một cảnh quay của [Một hồi trò khôi hài], Diệp Chu không thể không trốn trong nhà vệ sinh hút một điếu.
Không ngờ chỉ một lần tình cờ như vậy lại Giang tổng đến tham ban tóm được.
Giang tổng không bảo cậu bỏ thuốc, nhưng Diệp Chu rất nhanh liền phát hiện, từ sau lần đó, mặc dù trên phố lớn chỗ nào cũng có cửa hàng thuốc lá và rượu, nhưng cậu lại rất khó mua được thuốc lá.
Diệp Chu quan sát một hồi, phát hiện mỗi lần đến một nơi nào đó, vệ sĩ sẽ biến mất một lúc, có lần Diệp Chu lén đi theo vệ sĩ, liền phát hiện vệ sĩ lạnh lùng kia của mình đang đưa điện thoại cho sếp xem, vừa xem vừa trả tiền.
Này thì con có cái gì không hiểu, Giang tổng vì để cậu bỏ thuốc lá quả thực là...nhọc lòng.
Sau đó, Diệp Chu không bao giờ hút thuốc nữa.
Diệp Chu cười khổ, cậu cho rằng lúc kết thúc một mối quan hệ cũng sẽ không quá buồn, điều thực sự đáng buồn là khi bạn bình tĩnh lại và muốn bắt đầu một cuộc sống mới, lại đột nhiên phát hiện cuộc sống của mình khắp nơi đều tràn ngập dấu vết của hắn.
Mở mắt ra là hắn, nhắm mắt lại là hắn, cho dù là lơ đãng thất thần thì cũng có quan hệ mật thiết đến hắn.
Từ từ lột bỏ vẻ đẹp của quá khứ khỏi chính cuộc đời mình, có lẽ, quá trình này mới làm người khổ sở nhất.
Sau khi phát ngốc một lúc, Diệp Chu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cố gắng tìm một nơi để ở lại qua đêm, nhưng nhà dột còn gặp mưa, chuyện tồi tệ hơn là, ở nhiệt độ thấp như hiện tại điện thoại của cậu không mở được.
Thảm, thật sự quá thảm rồi.
Tại sao lại như vậy, làm thế nào mà mày khiến cuộc sống của mày trở nên như thế này? Một mối quan hệ không bền chắc, đây chẳng phải là kết quả tất yếu sao, có gì mà không thể chấp nhận được? Diệp Chu ở trong lòng tự hỏi.
Không có, mà cho dù có, cũng phải chấp nhận. Cuộc sống mà, ai mà không gặp phải những lúc thăng trầm, sao mà như ý mãi được.
Tự mình làm công tác tư tưởng xong, thở ra một hơi thật dài, Diệp Chu phủi tuyết trên người, xách vali chuẩn bị đi tiếp, đi qua một ngã tư nữa thì sẽ rời khỏi khu biệt thự, vận khí tốt thì có thể bắt được taxi.
Hôm nay tùy tiện tìm một khách sạn nghỉ tạm chút, nạp đủ năng lượng ngày mai lại đi tìm một nhà sau.
Nghĩ như vậy, Diệp Chu mới đi chưa được năm mươi mét, chợt nghe bên tai vang lên tiếng còi ô tô, cậu cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Giang Đình Viễn ngồi ở ghế lái trong xe ô tô cách đó không xa đang nhìn mình.
“Lên xe đi.” Diệp Chu nghe thấy Giang tổng nói với cậu.
Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như trước, lọt vào tai Diệp Chu, giống như đột nhiên bị người ta dùng chùy băng đâm vào người.
Diệp Chu lắc đầu: “Không cần, cũng sắp đến đầu đường rồi, tôi bắt xe là được.”
Giọng cậu hơi bị nghẹn vì lạnh, âm cuối còn hơi run.
Giang Đình Viễn nhìn cậu thật sâu, ngay khi Diệp Chu nghĩ rằng với tính khí của hắn sẽ lập tức lái xe rời đi, Giang Đình Viễn đã nghiêng người lấy gì đó từ ghế phó lái, mở cửa xe và đi về phía Diệp Chu.
Mãi đến khi đi tới trước mặt cậu, Diệp Chu mới nhìn rõ thứ hắn cầm trong tay chính là chiếc áo khoác dày mà lúc ra cửa cậu đã quên mặc.
Giang Đình Viễn không cho chống cự giúp cậu mặc áo khoác, cho đến khi cài xong chiếc cúc cuối cùng, hắn nhìn Diệp Chu, nhẹ giọng nói: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đến rồi sẽ đi ngay, sẽ không quấy rầy cuộc sống của em.”
Sống nhiều năm như vậy, Giang Đình Viễn chưa từng cúi đầu trước bất cứ chuyện gì, hiện tại đối mặt với Diệp Chu, lần đầu tiên cúi đầu.
Thanh âm của hắn đã không còn nghe ra vẻ lạnh nhạt khi xưa, lúc nói lời này, ngược lại có chút cảm giác ăn nói khép nép.
Diệp Chu vốn muốn từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ảm đạm của Giang Đình Viễn, cuối cùng gật đầu: “...Làm phiền rồi.”
Hai người lên xe, Giang Đình Viễn ngồi ở ghế lái, Diệp Chu ngồi ở ghế phía sau hắn, khi hắn hỏi cậu muốn đi đâu, Diệp Chu suy nghĩ một chút rồi báo một cái địa chỉ.
Trong ký ức của nguyên thân, đó là một căn hộ nhỏ được mua lại khi vừa bị Giang Đình Viễn bao dưỡng, khi đó nguyên thân vừa mới thoát khỏi nỗi sợ bị bọn cho vay nặng lãi ép trả nợ, đối với tiền bạc có chấp niệm rất sâu, không biết Giang Đình Viễn sẽ có hứng thú với mình trong bao lâu, sợ rằng hắn đột nhiên đổi ý, vì vậy đã âm thầm tiết kiệm tiền mua căn nhà này, nghĩ dù sau này bị đá cũng có một chỗ để dung thân.
Nói đến cũng buồn cười, đất dung thân của mình nguyên thân không dùng đến, ngược lại tiện nghi cho Diệp Chu.
Xe chạy trên đường, trong xe rất yên tĩnh, sau khi Diệp Chu báo địa chỉ xong, hai người cũng không có trao đổi gì, chỉ có sự im lặng vô tận.
Khi đến nơi, Diệp Chu xuống xe và cảm ơn Giang Đình Viễn: “Cảm ơn Giang ca.”
“Lên đi.” Giang Đình Viễn không xuống xe, hạ kính xe xuống mức thấp nhất, “Em đi vào rồi tôi sẽ đi.”
Diệp Chu không biết nên nói cái gì, chỉ chỉ cửa sổ xe, “Vẫn nên đóng cửa sổ lại đi.”
Cả người Giang Đình Viễn dừng một chút, môi mỏng mím chặt thành một đường, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý cậu, nhấn nút nâng cửa sổ lên.
Theo động tác của hắn, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, ngay lúc cửa kính xe sắp đóng lại hoàn toàn, Diệp Chu đột nhiên hỏi: “Nếu như tôi không phát hiện ra, trong tương lại một ngày nào đó, anh có đưa tôi lên bàn phẫu thuật không?”
Cửa kính xe đóng lại, Giang Đình Viễn mấp máy môi, thanh âm có chút không chân thật, nhưng Diệp Chu vẫn nghe được.
“Sẽ không.”