Đến trước cửa đài Quýt, xe vừa dừng lại, tài xế còn chưa kịp mở cửa, Diệp Chu giống như vô cùng vui mừng mở cửa xe nhanh chóng lao ra ngoài, chạy không được hai bước, liền nghe thấy tiếng cửa kính xe từ từ hạ xuống đằng sau phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.

Cùng với đó là giọng nói không nghe ra hỉ nộ của Giang tổng.

“Tiểu Chu.”

Diệp Chu vốn định giả vờ như không nghe thấy Giang tổng nói gì, một hơi chạy thẳng vào đài truyền hình, nhưng mà sự thực chứng minh, thứ như phản xạ có điều kiện thực sự không cho cậu chút mặt mũi nào cả.

Gần như ngay khi giọng nói của Giang tổng vang lên, Diệp Chu dường như bị trúng định thân chú, cả người duy trì tư thế chạy bộ, mấy giây sau, từ chạy biến thành giậm chân tại chỗ.

Thấy Giang tổng vẫn chưa hài lòng lắm, Diệp Chu đành nhận mệnh lon ton quay lại, chạy ra như thế nào thì chạy về như thế, cho đến khi cậu tới trước xe, tiếp tục đi bộ tại chỗ, vẻ mặt lúng túng nhưng không quên khách sáo nở nụ cười, thanh âm cố gắng trấn định: “Giang ca, còn có chuyện gì sao?”

Giang Đình Viễn nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó đột nhiên vươn cánh tay thon dài ra khỏi cửa sổ xe, nắm lấy chiếc cà vạt mà hắn tự tay thắt một cách cực kỳ chính xác, hơi dùng sức, Diệp Chu bị lực đạo này túm không khỏi cúi người xuống, hai người lại một lần bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Chu nhìn ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Giang tổng, sau đó nhìn tư thế kỳ lạ lại có chút ám muội của hai người, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, không chờ Giang tổng có động tác, hít sâu một hơi tự mình chuẩn bị tâm lý, nghiêng người tiến lên trước Giang tổng chưa kịp phản ứng hôn nhẹ lên đôi môi mỏng mát lạnh của hắn.

Môi hai người vừa chạm vào nhau, Diệp Chu liền nóng lòng muốn bỏ chạy, bất quá gừng càng già càng cay, biết rõ tính cách cậu, trước khi cậu bỏ chạy Giang tổng đã vươn tay giữ lấy đầu cậu, làm nụ hôn này sâu thêm.

Sau khi nụ hôn kết thúc, tâm trạng vốn dĩ dọc theo đường đi đã bình tĩnh trở lại của Diệp Chu lại lần nữa như ngựa phi nước đại, nhiệt độ trên mặt vất vả lắm mới trở lại bình thường cũng lần nữa lên cao theo nụ hôn này.

Khi được thả ra, cả người cậu giống như một con tôm mới được vớt ra khỏi nước sôi, toàn thân chỗ nào cũng đỏ bừng, lời trong đầu muốn nói ra cũng trở nên hỗn loạn: “Giang ca anh bận đi, tôi giải quyết được, tôi vào trước đây.”

Giang Đình Viễn sờ sờ đầu cậu nói: “Tôi với em cùng đi.”

Vốn dĩ liên tiếp bị hôn khiến cho đầu óc có chút choáng váng, lúc này thấy Giang tổng không những không rời đi mà còn muốn cùng mình lên lầu, Diệp Chu thoải mái cười gật đầu liên tục: “Được, vậy thì... Giang ca vất vả rồi.”

Biểu hiện rất là bình tĩnh, nhưng đợi đến khi Giang tổng xuống xe, hai người cùng nhau đi về phía cửa, mới đi không được hai bước liền bại lộ.

Giang tổng phát hiện dị thường nhíu mày, bước chân dừng bước, Diệp Chu đang thất thần nhất thời không phản ứng kịp, mới đi được hai bước lại bị Giang tổng gọi lại, Diệp Chu quay đầu lại, một mặt mờ mịt.

Giang Đình Viễn chỉ chỉ chân cậu, nhắc nhở: “Đi cùng tay cùng chân kìa.”

Diệp Chu: “...”

Hôm nay người này quả thực quá điên rồi.

Sau khi được nhắc nhở, Diệp Chu vốn muốn thay đổi, nhưng khi người ta ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, càng lo lắng thì càng dễ phạm sai lầm, vì vậy trong tình huống như vậy, khoảng cách chỉ chưa đầy 200 trăm mét Diệp Chu lại bước đi vô cùng gian nan.

Đi bình thường được vài bước lại trở về như cũ, cùng chân cùng tay đi không bao lâu lại tự điều chỉnh trở về bước đi bình thường, hai cái trộn lẫn với nhau hỗn tạp quả thực làm người ta cay mắt.

Thật vất vả mới đến thang máy, Diệp Chu giống như một con chim cút nhỏ bị phạt đứng, vừa vào thang máy liền co ro trong góc, chậm rãi thở ra, nhớ lại một màn kích thích vừa rồi, nhỏ giọng thương lượng với Giang tổng: “Giang tổng, chúng ta hãy thương lượng một chút đi.”

Giang Đình Viễn đứng cạnh thang máy, không nhìn cậu, chỉ nói: “Nói.”

“Thì là, Giang ca, lúc anh muốn hôn tôi, nếu ở bên ngoài có thể nhịn một chút, đợi về nhà thì hôn được không?” Khi Diệp Chu đưa ra yêu cầu với kim chủ của mình, trong lòng vô cùng thấp thỏm, không có nửa khí thế như khi ở trường quay, cực kỳ nhỏ giọng kêu.

Đôi mắt dài hẹp của Giang Đình Viễn híp lại, bình tĩnh hỏi: “Cùng với tôi rất mất mặt?”

Diệp Chu nghe vậy lắc đầu như trống bỏi, vội vàng phủ nhận: “Không không không, tiểu đạo diễn như tôi thì có gì phải sợ, bình thường số lần bị người nghị luận còn ít sao, chủ yếu là sợ bị chụp lại, ảnh hưởng không tốt đến anh.”

Diệp Chu nói rất chân thành, làm cái nghề đạo diễn này dù là đạo diễn lớn cỡ nào cũng thường xuyên bị mắng, mấy lời chỉ trỏ đó cậu đã nghe đến lỗ tai đều mọc kén, cũng không phải là cảm thấy có cái gì, nhưng Giang tổng không giống nha.

Giang tổng là người nắm quyền đương nhiệm của Giang gia, Giang gia là gia tộc lớn có lịch sử trăm năm, bên trong có vô số mâu thuẫn, những đứa con riêng của cha Giang đứa này tiếp đứa kia, bọn họ giống như những con sói ẩn náu trong bóng tối, chờ đợi cơ hộ, bất cứ lúc nào cũng muốn nhào lên cắn một miếng.

Đặc biệt một trong những đứa con riêng đó là Giang Du, Giang Du là ai, hắn là người tự mang hào quang nhân vật chính vai chính công a.

Vạn nhất Giang tổng thực sự bị Giang Du bắt được nhược điểm gì, dùng nó uy hiếp Giang tổng để đạt được mục đích không thể cho ai biết của mình, vậy thì sẽ rất tệ.

Đây thực sự không phải là Diệp Chu buồn lo vô cớ, trong nguyên tác, vai chính công thụ còn không phải là dùng nguyên thân làm điểm đột phá, cộng thêm hào quang của nhân vật chính, lúc này mới có thể đạp đổ nhân vật phản diện số một toàn văn.

Đối với chuyện Giang tổng hôn mình, Diệp Chu thực ra đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao Giang tổng đã tiêu trên người cậu rất nhiều tiền, cũng không phải để làm từ thiện, nuôi con trai.

Diệp Chu luôn cảm thấy rằng mối quan hệ giữa mình và Giang tổng có thể dùng bốn chữ phụ từ tử hiếu để hình dung, khiến trong một thời gian dài Diệp Chu luôn nghi ngờ rằng không phải mình tìm kim chủ mà là nhận một người cha.

Bây giờ mới là những chuyện bình thường sẽ xảy ra giữa kim chủ với tiểu tình nhân nè! Đó cũng là mối quan hệ bình thường giữa kim chủ với tình nhân mà.

Lúc này thang máy lên tới tầng trệt, cùng với tiếng 'Đinh' còn có giọng nói nhàn nhạt của Giang tổng vang lên.

“Tôi không thèm để ý đến những thứ này.”

Diệp Chu nghe vậy, cố gắng tổng hợp lại ngôn ngữ trong đầu, còn muốn khuyên nữa, nhưng giây tiếp theo, lạinghe thấy giọng điệu của Giang tổng khẽ cao lên.

“Nếu như em không thích, cũng không phải là không thể.” Giang Đình Viễn nói xong, lại nhìn về phía Diệp Chu, đôi mắt đen hơi tối sầm, chuyển chủ đề, “Nợ bên ngoài, sau khi trở về chậm rãi thanh toán là được rồi.”

Diệp Chu: “...”

Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Diệp Chu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cười khan ấn nút mở cửa, có kinh nghiệm bị tóm lại vừa rồi, lần này sau khi đi ra cậu cũng không có chạy trốn, đứng ở cửa đợi Giang tổng đi cùng.

“Tôi sẽ không đi nơi đó, còn có một ít việc cần xử lý, tôi ở tầng trên cùng chờ em, xong việc thì gọi điện thoại, tôi tới đón em.” Giang Đình Viễn nói, nhấn vị trí tầng cao nhất.

Hắn nói Diệp Chu mới chợt nhớ ra, tầng cao nhất của một tòa nhà về cơ bản đều giống nhau là công ty hoặc văn phòng quản lý, cho dù là Giang thị hay Kinh Chập cùng đài Quýt gần đây hình như đều không có hợp tác gì, vậy hôm nay Giang tổng đến đây...

Quả nhiên là vì cậu, nghĩ rõ ràng rồi cảm xúc trong lòng Diệp Chu liền lẫn lộn.

Vì kiếp trước đã có kinh nghiệm trong ngành nên Diệp Chu không lạ lẫm với loại quan hệ bao dưỡng này trong vòng giải trí, ngược lại hết sức quen thuộc, từng gặp qua những người có địa vị, tuổi tác và ngoại hình khác nhau, mối quan hệ bao dưỡng kéo dài trong vài ngày, mấy năm hoặc mười mấy năm đều có.

Nhưng như những gì Diệp Chu biết, mối quan hệ bao dưỡng là mối quan hệ cực kỳ bất bình đẳng giữa hai bên, nếu trong một mối quan hệ mà cả hai bên đều có mục đích ngay từ đầu, động cơ không trong sáng, cho dù sau đó lâu ngày sinh tình, thật sự có tình cảm, thì chân chính đi đến cuối cùng là điều cực kỳ hiếm thấy.

Ở trong vòng lâu ngày, Diệp Chu đã gặp qua kim chủ vì quá yêu mà không tiếc phản bội gia đình ruồng bỏ vợ con cũng phải bên nhau, gặp qua minh tinh yêu đến không tiếc hi sinh tiền đồ cũng sống chết muốn ở bên kim chủ, cũng đã gặp qua đôi bên lâu ngày sinh tình, vượt qua trở ngại thành công kết hôn, nhưng không lâu sau đó lại vội vã ly hôn, mà càng nhiều hơn chính là một mối quan hệ đôi bên lợi dụng lẫn nhau để thỏa mãn nhu cầu của mình.

Dù sao, kiếp trước đã gặp đủ loại người như vậy, chân chính có thể có được kết cục tốt, lại không có một ai.

Bởi vì quá quen thuộc với những chuyện này, cho nên xuyên qua lâu như vậy, chuyện liên qan tới quan hệ giữa cậu và Giang tổng, Diệp Chu vẫn luôn rất tỉnh táo.

Trước đây Diệp Chu luôn không thể hiểu, tại sao biết rõ động cơ không thuần khiết, mối quan hệ này cũng sẽ không có tương lai, tại sao còn muốn lặp đi lặp lại nhiều lần tập trung vào tình cảm.

Nhưng khi thời gian ở bên Giang tổng càng lâu, Diệp Chu cuối cùng cũng hiểu, chuyện tình cảm không do mình khống chế, dù biết là không thể nhưng cũng vẫn không thể ngừng nghĩ đến.

Cảm xúc của Diệp Chu đối với Giang tổng rất phức tạp. Từ ngày cậu xuyên đến thế giới xa lạ này, người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Giang Đình Viễn, người mỗi ngày sớm chiều ở chung cũng là Giang Đình Viễn.

Ban đầu, ấn tượng về Giang tổng chỉ dừng lại ở trong cuốn sách đó, nhưng ngày ngày ở chung, hình tượng Giang tổng trong lòng cậu dần dần trở nên rõ ràng và sâu đậm hơn, hắn không còn chỉ là một nhân vật phản diện trong sách nữa, mà là một người cực kỳ sinh động, đối xử với cậu cực kỳ tốt.

Trong ấn tượng, ngoại trừ lần vừa mới xuyên qua kia, Giang Đình Viễn gần như chưa bao giờ làm khó cậu, chỉ cần Diệp Chu muốn, hắn chưa từng ngăn cản, bất kể là đầu tư hay quay phim, cho dù vô lý như thế nào, Diệp Chu muốn làm, Giang tổng sẽ không phản đối.

Nói không động tâm là nói dối, bởi vì chỉ cần ở bên một người ưu tú như Giang tổng, tất cả mọi người rất khó không bị hắn hấp dẫn.

Đặc biệt là nụ hôn trong bệnh viện lần đó, Diệp Chu gần như sẵn sàng giao mình cho hắn, rất nhiều chuyện không phải cậu không hiểu, mà là đã quá nhiều, cho nên giả vờ cái gì cũng không biết.

Chừng nào mối quan hệ không bình đẳng giữa hai người còn tiếp tục, Diệp Chu trước sau sẽ luôn giữ lại mấy phần tỉnh táo.

Cậu là người rất hẹp hòi, cho dù người khác đối tốt với cậu như thế nào, trong tình huống không thể xác định có thể có được hồi báo ngang nhau, cậu sẽ kiên quyết bảo vệ trái tim mình, sẽ không cũng không cho phép bản thân bỏ vào quá nhiều tình cảm.

Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, mối quan hệ giữa cậu và Giang tổng vượt xa mối quan hệ bao dưỡng đơn thuần, nếu chỉ có như vậy, sau khi mối quan hệ này kết thúc, dưới tình trang song phương bình đẳng Diệp Chu có thể sẽ cân nhắc qua lại.

Nhưng giữa bọn họ còn có một nguyên thân, Diệp Chu có thể cảm giác được Giang tổng thích mình, nhưng lại không biết Giang tổng thích là nguyên thân hay hàng giả là cậu.

Nói đến đây, Diệp Chu đã không ít lần hân mộ nguyên thân, tuy rằng hình tượng trong sách của hắn cũng không vẻ vang, kết cục cũng rất thê thảm, nhưng ít nhất hắn cũng có một người toàn tâm toàn ý, trong mắt trong tim đều là hắn.

Quên đi, tình cảm thật sự quá phức tạp, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, hiện tại nghĩ cũng vô dụng, vẫn là tiêu tiền thật tốt đi, bại gia làm cho cậu vui vẻ!

Diệp Chu dựa theo địa chỉ Từ Vi đưa tìm được trường quay, khi cậu đến, Từ Vi đã đợi sẵn ở cửa, thấy cậu đến lập tức vui mừng vẫy tay.

“Diệp đạo, bên này!”

Tăng nhanh bước chân đi tới bên cạnh cô, giọng nói của Diệp Chu bởi vì vận động mà có chút gấp gáp, hỏi: “Tình hình thế nào rồi, tiến triển thuận lợi chứ?”

“Ừm, mọi chuyện đều ổn cả.” Từ Vi mỉm cười gật đầu, nhón chân ghé vào tai Diệp Chu, nói bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Bởi vì lúc trước đã bàn về nội dung chỉ tiết của hợp đồng rất lâu, tôi còn tưởng bên này nói chuyện không dễ, có thể sẽ có xung đột, nhưng sau hai ngày tham quan địa điểm, không ngờ mọi người lại rất hòa thuận, nhân viên đối với chúng tôi cũng rất săn sóc. “

“Chỉ là có chút kỳ quái, đài Quýt vậy mà lại nguyện ý cho chương trình tuyển tú không có danh tiếng như chúng ta dùng sân khấu tốt như vậy, trước kia nhìn chúng ta không vừa mắt, hiện tại lại rất... cẩn thận từng li từng tí một?”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Diệp Chu biết rõ, trước sau tương phản lớn như vậy, lại cẩn thận từng li từng tí một, nhất định là bởi vì Giang tổng đã chào hỏi qua với bên này.

Diệp Chu suy nghĩ một chút, nói: “Không có chuyện gì, cô cứ an tâm làm tốt chương trình tuyển tú là được, không cần để ý đến những chuyện linh tinh này, có lẽ là bởi vì nhìn thấy tiềm năng của [Tinh Quang Thiếu Niên] đấy.”

Nhìn thấy nụ cười của Từ Vi, Diệp Chu cũng cười, trêu ghẹo nói: “Dù sao mấy năm nay cũng không xuất hiện chương trình tuyển tú chất lượng cao nào, thị trường đã khá trống rỗng trong vài năm, đầu cơ kiếm lợi, không hẳn là không thể tạo ra thành tích.”

Từ Vi đương nhiên biết lời này của Diệp Chu cũng không phải là bởi vì thật sự tin tưởng chương trình tuyển tú tốt như nào, chủ yếu là an ủi, nhưng cô cũng không cảm thấy ủ rũ, ngược lại sinh ra mấy phần kích động, không thể chờ được muốn cho Diệp Chu một niềm vui bất ngờ.

“Tôi biết đạo diễn Diệp, đi thôi, tôi dẫn anh đi xem tuyển thủ của chúng ta, bọn họ đều là những thanh niên ưu tú, nói không chừng sẽ có người vừa mắt anh, sau này khi làm phim, tùy tiện cho bọn họ một vai cũng có thể làm cho họ cao hứng nửa ngày đấy.”

Nói xong, Từ Vi dẫn Diệp Chu đi vòng quanh trường quay, đến phòng nghỉ dành riêng cho [Kế hoạch bồi dưỡng Tinh Quang Thiếu Niên].

Từ Vi và đài Quýt đã quyết định thời gian phát sóng là 9:00 tối, vì toàn bộ quá trình là phát sóng trực tiếp nên một khi xảy ra sai sót thì không thể cắt ghép và bù cảnh bất cứ lúc nào như ghi hình rồi phát sóng.

Từ Vi cùng nhóm tuyển thủ đã làm việc rất chăm chỉ trong thời gian này, ngày đêm luyện tập, cố gắng giảm thiểu khả năng mắc sai lầm đến mức thấp nhất.

Sau một năm dài tuyển chọn, thành công thăng cấp trong vòng tuyển chọn, giết ra khỏi trùng vây để đứng ở đây, tổng cộng chỉ có 50 thanh niên.

Khi Diệp Chu và Từ Vi bước vào, trong phòng nghỉ rất náo nhiệt, một nhóm thanh niên luyện tập thì luyện tập, giao lưu thì giao lưu, hầu như ai cũng bận rộn, hiếm khi thấy ai nghỉ ngơi, rất siêng năng.

Nhìn thấy Từ Vi bước vào, mọi người trong phòng nghỉ không ngừng chào hỏi cô, rất nhiều khuôn mặt trẻ trung hoặc non nớt với các phong cách khác nhau với khuôn mặt rất có tinh thần phấn chấn đập vào mi mắt, không thể không nói, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đây là một loại hưởng thụ thị giác.



Làng giải trí chưa bao giờ thiếu người đẹp, dù có xấu thật thì dưới công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến cũng khó mà xấu mãi được, đừng tưởng rằng trường hợp này chỉ có ở nữ minh tinh, sai quá sai, nam minh tinh đụng dao kéo trên mặt cũng tuyệt đối không ít, dù không có chỉnh sửa lớn cũng ít nhiều tinh chỉnh một chút để các đường nét trên khuôn mặt trông càng lập thể tinh xảo hơn.

Nhưng cũng vì công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ ngày càng tiên tiến nên cũng không thiếu những tình huống đụng mặt phát sonh, dù khuôn mặt có được chỉnh thành thanh tú xinh đẹp đến mấy cũng không thể tránh khỏi nghìn bài một điệu, khiến người xem lúc đầu chỉ cảm thấy dễ nhìn, sau khi nhìn xong rồi lại rất khó nhớ kỹ.

Trong vòng không thiếu người dễ nhìn, thiếu là những người có phong cách cá nhân độc đáo, đồng thời có độ nhận biết cao.

Hầu hết các thí sinh được sử dụng trong các cuộc thi tuyển tú những năm gần đây đều là thực tập sinh của các công ty khác nhau, bởi vì các thực tập sinh thường được trau chuốt, có nền tảng nhất định và cũng nghe lời hơn, thậm chí có người còn tự mang một phần người hâm mộ và nhiệt độ.

Tuy nhiên, những thực tập sinh này mức độ nhận diện thường không đủ mạnh, trừ khi họ có năng lực xuất sắc, nếu không dù có hot một đoạn thời gian cũng rất nhanh nguội xuống, rất khó để lại ấn tượng với mọi người, dễ bị người mới thay thế.

Các chương trình tìm tuyển tú đều có hệ thống bài cố định, tuyển thủ dự thi được tạo khuôn mẫu, điều này khiến các chương trình tuyển tú những năm gần đây ngày càng trở nên vắng vẻ.

Cân nhắc đến điểm này, Từ Vi trực tiếp bỏ qua việc hợp tác với thực tập sinh của các công ty giải trí, mạnh dạn mượn phương thức tuyển tú lâu đời nhất là tuyển chọn công khai toàn quốc, miễn là tuổi không vượt quá giới hạn, có kỹ năng ấn tượng, đều có thể báo danh dự thi.

Sau khi Diệp Chu đi vòng quanh phòng nghỉ, không thể không cảm thán với Từ Vi: “Phụ trách Từ, trình độ tuyển người của cô thực sự rất xuất sắc.”

Chỉ cần nhìn năm mươi thiếu niên với phong cách khác nhau đang ở độ tuổi đẹp nhất, Diệp Chu liền không nhin được mong đợi sự phát triển trong tương lai của họ.

Nghe Diệp Chu khen ngợi, ý cười trong mắt Từ Vi càng đậm, cô đứng ở trước cửa nghỉ vỗ tay một cái, đợi đến khi phòng nghỉ ồn ào yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn sang, Từ Vi nói: “Làm phiền mọi người mấy phút.”

“Giới thiệu một người với mọi người, nếu không có anh ấy, khả năng đời này chúng ta cũng không có cơ hội tập hợp ở đây, phấn đấu nỗ lực vì cùng một mục tiêu.” Từ Vi nói, hơi lùi lại một bước, đẩy Diệp Chu vào giữa.

“Vị này chính là nhà đầu tư của chương trình chúng ta, Diệp Chu tiên sinh, cũng chính là Diệp tiên sinh mà tôi thường nhắc tới với mọi người, mọi người hoan nghênh một chút!”

Theo lời của Từ Vi, trong phòng vang lên một trận vỗ tay nồng nhiệt, xen lẫn trong tiếng vỗ tay còn có một vài bình luận trầm thấp.

“Vị Diệp tiên sinh này có phải là đạo diễn Diệp đã quay [Một hồi trò khôi hài] không?”

“Hinh như đội trưởng Hứa Trừng của chiến đội Trầm Chu hắc mã của mùa giải [Thôn phệ] năm nay cũng nói rằng Diệp tiên sinh là ông chủ của họ thì phải.”

“A a a, không biết nếu biểu hiện tốt và đạt được thứ hạng liệu tôi có cơ hội tham gia phim của anh ấy không nhỉ, yêu cầu của tôi không cao, diễn nhân vật phụ tích lũy thêm kiến thức cũng được a.”

“Có được diễn hay không cũng không sao, tôi là fan cứng của chiến đội Trầm Chu, nếu thật sự có thể giành được thứ hạng, tôi chỉ muốn cùng thần tượng của mình cùng sân khấu đánh một ván game không, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đẹp rồi, liều mạng!”

...

Mặc dù họ đã cố gắng hết sức giảm âm lượng khi kề tai nói nhỏ, nhưng có một chút vẫn lọt vào tai của Diệp Chu và Từ Vi.

Nhìn thấy bộ dáng này của thí sinh nhà mình, Từ Vi tỏ ra bối rối, giọng nói có phần áy náy và bất lực, cô xin lỗi Diệp Chu: “Tôi xin lỗi đạo diễn Diệp, đám nhóc này lần đầu tham gia tuyển tú, rất nhiều quy tắc đều không hiểu rõ, lại bị tôi làm hư, xin ngài đừng để ý.”

Diệp Chu đương nhiên không để ý, chỉ là nghe phía dưới đủ loại rắm cầu vồng nên có chút đỏ mặt, ngoại trừ đỏ mặt ra, càng nhiều hơn là muốn cười.

Cậu cố nén cười lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, an ủi nói: “Không có chuyện gì, cô đừng căng thẳng.”

“Mọi người dừng một chút.” Sau khi an ủi Từ Vi, Diệp Chu nói với tất cả các thí sinh: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi cũng không chuẩn bị lễ ra mắt gì, thật ngại quá.”

“Vì vậy tôi quyết định, ba thí sinh xếp hạng đầu trong [Kế hoạch bồi dưỡng Tinh Quang Thiếu Niên] lần này, tôi có thể giúp họ thực hiện một nguyện vọng trong phạm vi khả năng của mình.”

Cậu vừa nói ra lời này, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, ước chừng hai giây sau, lại là một trận hoan hô cùng vỗ tay.

Từ Vi vốn cho rằng cô ấy đã đủ sủng đám tiểu tử này, lại không ngờ rằng ông chủ lớn Diệp Chu này so với cô còn sủng họ hơn. Diệp Chu có thân phận như thế nào, ngoài giàu có ra còn là một đạo diễn có chút danh tiếng trong ngành, nếu có thể có được lời hứa từ cậu, lợi ích trong đó sẽ không chỉ dùng tiền là có thể so được.

Nhưng nhìn thấy thí sinh của mình được Diệp Chu thích, đôi mắt ôn hòa của Từ Vi tràn ngập ý cười.

“Tiếp tục luyện tập đi, không cần để ý đến chúng tôi.”

​ Thấy bọn họ vẫn đứng bất động ở đó, Diệp Chu đột nhiên có cảm giác mình là lãnh đạo trường cấp hai đang thao thao bất tuyệt trong lễ chào cờ, xua tay bảo bọn họ giải tán ngay tại chỗ.

Khi nhóm thiếu niên đang luyện tập, Từ Vi và Diệp Chu ngồi sang một bên tán gẫu một lúc, đang tán gẫu thì cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ngoài cửa là một thanh niên nhìn qua chỉ mười tám mười chín tuổi, nhìn trang phục chắc cũng là thí sinh của [Tinh Quang Thiếu Niên], nhưng điều khiến Diệp Chu hồi lâu không thể lấy lại bình tĩnh chính là, thanh niên này thoạt nhìn còn rất trẻ, quần áo cũng rất mộc mạc, nhưng lại mạnh mẽ đem đến cho cậu một loại cảm giác...tiên phòng đạo cốt.

Mặc dù nghe có vẻ kỳ quái, nhưng Diệp Chu chính là có loại cảm giác này, thiếu niên này khí chất quá mức xuất trần, hai mắt sạch sẽ sáng ngời như một khối ngọc tốt, nhưng khi y nhìn qua, Diệp Chu lại nhìn thấy trong mắt y —— tứ đại giai không*??

​*tứ đại giai không: Tứ Đại giai không nghĩa là Tứ Đại vốn không thật. 'Tứ Đại' tức là chỉ bốn nguyên tố hợp thành các vật thể gồm Địa (đất), Thủy (nước), Phong (gió), Hỏa (lửa), Khái niệm về Tứ Đại này được Phật giáo làm sâu sắc và phát triển lên từ tư tưởng vốn có của triết học Ấn Độ, những nguyên tố đó hoặc thêm một vài nguyên tố khác cũng được tư tưởng triết học Phương Tây và Phương Đông từ xa xưa nhận thức và tìm hiểu bản thể vũ trụ như thuyết Ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ của Trung Quốc hay đất, nước, khí, lửa của Hy Lạp cổ đại...

Rất khó để diễn tả cảm giác của cậu bây giờ, hỏi chính là bình yên, từ giờ khắc nhìn thẳng y, phảng phất có thể quên đi những muộn phiền của thế giới trần tục, tâm lặng như nước.

Từ Vi đang nói chuyện, thấy Diệp Chu hồi lâu không có phản ứng, liền nhìn theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy một thiếu niên khí chất hoàn toàn không thích hợp với nội thất trong phòng đứng ở cửa, nhẹ giọng nói với y: “Tiểu Ngộ, mau vào đi.”

Nhận được đồng ý của Từ Vi, hai tay thiếu niên chắp lại, sau khi nhẹ nhàng khom người về phía cô, lúc này mới chậm rãi bước về phía vị trí của mình chậm rãi.

Nhìn ánh mắt vẫn đuổi theo thiếu niên của Diệp Chu, Từ Vi giải thích: “Đứa bé kia tên là Trì Ngộ, là một đứa trẻ rất ưu tú, năng lực về mọi mặt rất cân bằng, nhưng tính cách có chút ôn hòa, không giỏi giao tiếp lắm.”

Bị giọng nói của Từ Vi làm cho bừng tỉnh, Diệp Chu cố gắng rời mắt khỏi thiếu niên khí chất như tiên, do dự mãi cuối cùng vẫn mở miệng hỏi Từ Vi.

“Trì Ngộ phải không, khí chất rất đặc biệt, tôi muốn hỏi một chút, cậu ấy có phải là... vừa mới hoàn tục trở về?”

Từ Vi sửng sốt một chút, cẩn thận quan sát biểu tình của Diệp Chu, thấy cậu nói lời này không giống như đang nói đùa, cô cố gắng sắp xếp lời nói, hỏi: “Hoàn tục?”

“Chính là là tăng nhân xuất gia sau khi đã tu luyện đến một cảnh giới nhất định, khôi phục thân phận thế tục?” Diệp Chu cố gắng giải thích, vừa nói vừa khoa chân múa tay, cố gắng làm cho Từ Vi hiểu suy nghĩ của mình.

“Ây.” Từ Vi nghẹn lời, do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Không phải, trong tư liệu cho thấy cậu ấy là cô nhi, năm ngoái dùng thành tích ưu tú thi vào khoa diễn xuất của trường đại học A, hiện đang là sinh viên năm thứ hai của trường đại học A.”

Sau khi Diệp Chu xác nhận với cô hai lần, cuối cùng cũng tin lời giải thích này, nhưng nghĩ tới khí chất của thiếu niên kia, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cậu ở trong phòng nghỉ đến hơn mười một giờ trưa, trước khi rời đi, Diệp Chu chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi Từ Vi: “Nhân tiện, tôi nhớ lúc đăng ký tham gia chương trình của các cô thí sinh đều phải điền tài nghệ đúng không, tài nghệ của đứa bé kia là gì?”

Từ Vi sửng sốt, lấy điện thoại di động ra xem qua biểu mẫu đăng ký điện tử, tìm thấy tờ báo danh của Trì Ngộ, kiểm tra cẩn thận, một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“Lúc ghi danh điền tài nghệ là đàn ghi-ta, nhưng...”

“Nhưng sao?” Thấy cô do dự, Diệp Chu hỏi.

“Sau khi báo danh không lâu, cậu ấy đã sửa lại sở trường của mình.”

“Sở trường mới là gì?”

“Đập đá lớn bằng ngực.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play