Theo giọng nói của Cảnh Bác Xuyên, hàng ghế khán giả vốn tối om lại có ánh đèn chiếu sáng lần nữa, ánh sáng không nghiêng không lệch, vừa vặn vào người Diệp Chu.
Khoảnh khắc Diệp Chu nhìn thấy mặt to của mình xuất hiện trên màn hình, nội tâm Diệp Chu liền muốn hỏng, đôi mắt cậu vì những lời chân thành của Cảnh Bác Xuyên mà có chút ướt át, đột nhiên không kịp chuẩn bị liền thấy mặt mình bị phóng to lên mấy lần, này quả là chua chát.
Diệp Chu lên tinh thần, phất tay với Cảnh Bác Xuyên trên sân khấu, lớn tiếng nói: “Cậu xứng đáng.”
Đạo diễn dù năng lực mạnh đến mấy mà diễn viên không đặt hết tâm huyết thì cũng không hiệu quả, thay vì nói đạo diễn đào tạo và huấn luyện diễn viên, không bằng nói đạo diễn là người không ngừng dẫn dắt cùng kích thích tài năng tiềm ẩn của diễn viên kích phát ra ngoài.
Đạo diễn giỏi mới kích phát được thiên phú của diễn viên ở mức cao nhất, để đánh giá một đạo diễn giỏi hay dở, ngoài năng lực kể chuyện, dựng phim, còn phải xem khả năng khơi dậy tiềm năng của diễn viên đến đâu.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên cơ sở là các diễn viên sẵn sàng hợp tác, chính mình dụng tâm thì kỹ năng diễn xuất của họ mới có thể được cải thiện, nếu bản thân các diễn viên không chịu nỗ lực, đối với ý kiến của đạo diễn như gió thoảng qua tai, cho dù là đạo diễn lợi hại đến đâu cũng không thể dạy những diễn viên này thành ảnh đế.
Kỹ năng diễn xuất của Cảnh Bác Xuyên có thể đạt được một bước tiến nhảy vọt về chất, tuy rằng phần lớn nguyên nhân đến từ sự hướng dẫn của Diệp Chu, nhưng nó cũng không thể tách rời khỏi sự nỗ lực của chính anh ấy, anh ấy giống như một miếng ngọc thô phẩm chất tốt chưa mài dũa, cái Diệp Chu cần làm chỉ là điêu khắc thôi.
Anh ấy có mức độ phù hợp với nhân vật rất cao, cộng với sự hướng dẫn của Diệp Chu, anh ấy đã thể hiện xuất sắc trong suốt quá trình, đặc biệt là trong các phân cảnh lớn ở đoạn cuối, Cảnh Bác Xuyên dường như đã cùng Trình Dã hòa thành một thể, đây là thành tựu chung của diễn viên và nhân vật.
Vào cuối giai đoạn vở kịch, Diệp Chu lo lắng anh ấy nhập diễn quá nghiêm trọng, từng kiến nghị người đại diện đưa anh ấy đi đánh giá tâm lý chính thức, nếu có bất kỳ vấn đề gì phải được khai thông kịp thời, không để bị nhân vật ảnh hưởng vì quá nhập diễn.
Chính vì vậy mà Cảnh Bác Xuyên mới có thể giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Ninh, mặc dù lúc đầu Diệp Chu có hơi kinh ngạc nhưng cậu không cho rằng điều đó là thái quá, bởi vì diễn xuất của Cảnh Bác Xuyên trong [Theo đuổi ánh sáng] thực sự rất xuất sắc.
Như Diệp Chu đã nói, anh ấy xứng đáng.
Cảnh Bác Xuyên tay cầm cúp đi xuống sân khấu, đi tới trước mặt Diệp Chu, mấy lần mở miệng nói cảm ơn Diệp Chu, nhưng khi nhìn thấy mặt của cậu, liền không nhìn được cảm động, khóe mắt chua xót.
Chàng trai từ trước tới giờ luôn hướng ngoại, bây giờ ngồi bên cạnh Diệp Chu trông giống như một đứa nhỏ, hai mắt rưng rưng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Diệp Chu vỗ vỗ vai anh nói: “Cậu không cần nói gì hết, tôi hiểu cả.”
“Sau khi đoạt giải, con đường sau này sẽ tốt hơn, không nên lười biếng, chiếc cúp này mới chỉ là bắt đầu, con đường phía trước vẫn còn rất dài, vô số chiếc cúp đang ở phía trước chờ cậu.”
Cảnh Bác Xuyên ban đầu còn có thế miễn cưỡng khắc chế, nhưng bây giờ nghe những lời này của Diệp Chu, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Sao trước đây không phát hiện cậu lại cảm tính như vậy, cậu không phải oán vương khắp thiên hạ không có dối thủ sao, mau lau đi, đừng để bị chụp lại.” Thấy anh khóc, Diệp Chu cuống quít đi tìm khăn giấy.
May mắn thay, năng lực tự điều chỉnh của Cảnh Bác Xuyên vẫn còn khá mạnh, lấy giấy lau lung tung xong liền trở lại bình thường, thanh âm kiên định nói với Diệp Chu: “Từ giờ trở đi, chỉ cần ngài mở miệng, cho dù tiếng tăm của tôi lớn hay nhỏ, cho dù giành được bao nhiêu cúp, chỉ cần ngài nói, bất cứ lúc nào.”
“Ha ha ha, sao cậu cũng học theo Tiểu Đoàn rồi!” Diệp Chu bị câu nói quen thuộc làm cho cười to, “Cậu ấy tuổi còn nhỏ mới vừa vào vòng còn không biết nhiều thứ, còn cậu, cậu cũng còn nhỏ sao, đoàn kịch của chúng ta cấu hình như thế nào không biết sao, đạo diễn Diệp của cậu trông giống người thiếu tiền sao?”
Giống như sợ Cảnh Bác Xuyên không tin, Diệp Chu thở dài một hơi, chậm rãi đem vấn đề đã quấy nhiễu lòng mình rất lâu thổ lộ với anh: “Thực không dám giấu giếm, thực ra...”
“Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn cân nhắc, rốt cuộc làm sao để xài tiền thật nhanh, vốn tưởng rằng làm một bộ phim đã đủ tốn tiền, nhưng mà.” Diệp Chu nói đến đây, giọng nói của cậu có chút cay đắng, “Ai, quên đi, nếu anh nói quá nhiều, nói nhiều đều là nước mắt.”
Đứa nhỏ ngốc Cảnh Bác Xuyên không biết rằng những gì Diệp Chu nói với mình đều là lời từ tận đáy lòng, chỉ nghĩ rằng Diệp Chu cố ý nói điều đó vì không muốn lợi dụng mình, sau khi nghe xong liền lần thứ hai vỗ ngực thể hiện sự chân thành: “Đạo diễn Diệp tôi rất nghiêm túc, sự giúp đỡ của ngài đối với tôi không phải vài ba câu là cáo thể nói hết, nếu không có ngài, có lẽ đời này tôi rất khó thông suốt.”
Cảnh Bác Xuyên nói lời này là thực lòng, nếu không có Diệp Chu, anh ấy có thể sẽ không bao giờ tìm được vị trí của chính mình, cũng không bao giờ có thể hiểu được như thế nào là cộng tình, như thế nào là nhập diễn.
Vạn sự khởi đầu nan, nhìn đến rất nhiều minh tinh diễn viên trong ngành giải trí, bị mắc kẹt bên ngoài ngưỡng cửa cả đời, rất ít người trong số họ có thể thực sự giác ngộ, đối với Cảnh Bác Xuyên, Diệp Chu không chỉ là một người thầy giỏi, mà còn là một người bạn tốt, thậm chí là quý nhân.
Đoạn clip chiếu lúc nhận thưởng đó, nổi bật nhất là clip quay lại sau khi Tịch Dương rời đi, khi quay đoạn cốt truyện đó, anh ấy đã hoàn toàn nhập diễn, quay rất thuận lợi, rất khó tưởng tượng nếu Cảnh Bác Xuyên không thể quay lại cảnh này, liệu giải thưởng này có còn thuộc về anh ấy hay không, là một câu hỏi bỏ ngỏ.
Tương tác lần này giữa hai người những người ngồi bên cạnh không cảm thấy có gì, nhưng trải qua truyền hình phát sóng, nhất thời trên mạng lại nổi lên một làn sóng thảo luận nhỏ, thậm chí còn sinh ra một đám fans tà giáo đứng sai đội.
Trong diễn đàn do người hâm mộ [Theo đuổi ánh sáng] tạo ra, một bài đăng lặng lẽ xuất hiện, gây ra một cuộc thảo luận quy mô lớn.
Cảnh Cảnh đáng yêu: Woo——Diệp đạo hảo sủng nha, trước đây tôi vẫn luôn rất mâu thuẫn với cái đề tài luyến ái của Cảnh, nhưng sau khi nhìn thấy sự tương tác giữa Cảnh Cảnh và đạo diễn Diệp, đột nhiên cảm thấy nếu đó là đạo diễn Diệp, vậy cũng không phải quá khó để có thể chấp nhận QAQ
Oán khóc ngươi a: Lz tỉnh lại a, đây là tà giáo! Đứng trong tà giáo sẽ không có kết cục tốt đâu, hơn nữa tôi nhớ bạn là fan only mà, đã nói là fan only mà, sao lại có chuyện trở thành fan CP chứ!
Cảnh Cảnh đáng yêu: dbq tôi có tội, tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy gặm CP rất sung sướng, tôi sai rồi, nhưng tôi không muốn thay đổi 1551*
*Trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc 1551 được dùng với nghĩa là khóc (╥﹏╥)
Bánh Đậu Đỏ Yêu Xuyên: lz ngươi...tôi vốn là muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy cái này, vậy mà lại cảm thấy gặm rất tốt.
Thức Khuya Hói Đầu: y1s1, mặc dù lạnh, nhưng cuối cùng CP này ngọt ngào đến bất ngờ!!
Xuyên Nói Xuyên Ngữ: Nếu đối tượng CP không phải là đạo diễn Diệp, bản tổ đang yên ổn nhất định sẽ mắng ngươi máu chó đầy đầu, thế nhưng là đạo diễn Diệp, chết tiệt, tôi không mắng được.
Lục Lục Biến Liễu Liễu: Oán trời oán đất chó săn nhỏ x tài hoa hơn người đại đạo diễn, chó săn nhỏ dưới bề ngoài mạnh mẽ ẩn giấu nội tâm yếu đuối, chỉ có đạo diễn mắt sáng phát hiện ngọc quý đem hắn nâng lên thần đàn, cuối cùng sẽ có một ngày có được cúp, đè nén tình cảm, cảm ơn đạo diễn với đôi mắt đỏ hoe, m* nó đây là phát triển tuyệt mỹ gì vậy.
Học Bồ Câu Gù: Tôi ô uế, taai vậy mà sinh ra ý nghĩ kỳ quái, quỳ cầu một đôi mắt chưa nhìn thấy bài đăng này.
Là Xuyên Xuyên Xuyên: +1, mmp, lý trí bảo tôi không được, nhưng thân thể lại thành thực cảm thấy được, rất được!
Từ Khi Truy Tinh Bắt Đầu Bại Gia: Đầu óc mấy người lầu này đều mất trí rồi sao, manh CP còn chưa tính, cư nhiên đi chọc người thật, có thể có chút tố chất không?
Lăng Lăng Tiểu Thiên Sứ: Đoán mò là lầu trên không xem Lễ trao giải Liên hoan phim Kim.
Từ Khi Truy Tinh Bắt Đầu Bại Gia: Xem hay không không phải việc của ngươi, theo lý trí theo đuổi thần tượng không được sao? Cả hai đều là người xuất sắc, làm ơn đừng dùng những suy nghĩ bậy bạ như vậy để suy đoán mối quan hệ giữa hai người được không?
Vị fans lý trí này xuất hiện trở lại vào lúc ba giờ sáng, đem bài đăng đã bình tĩnh lại lần thé hai đẩy lên.
Từ Khi Truy Tinh Bắt Đầu Bại Gia: Tôi đã xem xong lễ trao giải, ừm, xin lỗi các tỷ muội ở trên, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi, Nghẹn Ngào CP thật thơm!
Hiện trường to lớn chân thực, phía dưới lập tức nghênh đón một loạt hahaha liên tiếp.
Cảnh Cảnh đáng yêu: Tỷ muội không thành vấn đề! Miễn là bạn thấy thơm thì chúng ta chính là bạn, nhưng mà Nghẹn Ngào CP là cái quỷ gì xswl* haha.
(Một từ lóng tròn tiếng Trung 笑死 我 了 = xiàosǐwǒle: cười chết tôi rồi)
Từ Khi Truy Tinh Bắt Đầu Bại Gia: Nghẹn = Cảnh, ngào = Diệp, Cảnh Diệp = Nghẹn Ngào!*
(Nguyên văn câu này là: 哽=耿,咽=叶,耿叶=哽咽
哽 (Gěng) có nghĩa là nghẹn ngào, tắc nghẹn, đồng âm với 耿 (Gěng) họ của Cảnh Bác Xuyên
咽 (yè) có nghĩa là nấc nghẹn, nức nở, đồng âm với 叶 (yè) trong Diệp Chu)
Cảnh Cảnh đáng yêu: xswl, tỷ muội thật tài năng!
Nếu Diệp Chu và Cảnh Bác Xuyên biết vì sự tương tác bình thường của họ tại lễ trao giải làm nảy sinh nhiều fan CP như vậy, nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Nhưng bây giờ hai người bọn họ cũng không biết gì về Nghẹn Ngào CP mới ra lò trên diễn đàn, còn đang tập trung xem phần trao giải tiếp theo.
Khi người quản lý của Cảnh Bác Xuyên xem chương trình phát sóng, sau khi kinh hỉ qua đi, lại vừa mừng vừa sợ, nếu như lúc đó vì nghe lời của hắn mà Cảnh Bác Xuyên không thể quay bù, bỏ lỡ giải thưởng, chỉ nghĩ đến kết quả kia, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Nỗ lực của nghệ sĩ của mình những năm nay, thân làm người đại diện hắn là người rõ ràng nhất, vì tìm kiếm một bước đột phá mà lượng công trong hai năm qua của Cảnh Bác Xuyên quả thực nhiều đến đáng sợ, nói không đau lòng là nói dối, bây giờ có thể nhìn thấy công sức của anh ấy đã được đền đáp, thật sự là quá tốt rồi.
Nghĩ lại việc từ chối bộ đại chế tác kia của đạo diễn Lục Thành, cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, thiết lập lại bộ ba nam có ích gì, điều Cảnh Bác Xuyên cần bây giờ không phải là nhân khí, mà là cúp thật.
Bây giờ cúp đã có trong tay, như Diệp Chu đã nói, con đường diễn xuất của Cảnh Bác Xuyên đã được mở rộng rất nhiều, danh hiệu bình hoa trên đầu cũng đã bị lấy xuống, tương lai lúc đóng phim, cũng có thể có nhiều sự lựa chọn hơn.
Sau khi giải Kim Ninh giành cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trao xong, các giải thương giá trị cao như Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng liên tiếp được trao.
Sai khi trao xong giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, sẽ đến lượt hai giải thưởng lớn then chốt cuối cùng của ngày hôm nay.
“Giải thưởng tiếp theo là giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Kim Ninh lần thứ 73, vị khách quý trao giải cho chúng ta là ngài Tôn Kỳ Hạo, Giám đốc của Giải trí Phồn Tinh, xin dành một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng Tôn tiên sinh lên sân khấu để trao giải.”
Theo âm thanh của khách mời trao giải, hình ảnh trên màn hình lại chuyển động, tên và đạo diễn của năm bộ phim chiếm một góc màn hình, mỗi khi khách m đọc đến tên một bộ phim, tên của bộ phim đó sẽ được phóng to lên, sau khi năm bộ phim được giới thiệu xong, khách quý kéo dài âm cuối, trên màn hình tên của năm bộ phim nhanh chóng chuyển đổi.
“Chúc mừng đạo diễn Khổng Vĩ!”
Sau khi khách mời nói xong, bốn trong số năm đề cử ban đầu đã biến mất khỏi màn hình, chỉ còn lại Khổng VĨ và [Sương Tuyết Chi Nhận] của ông được tô vàng, những đoạn ngắn nổi bật chiếm toàn bộ màn hình.
Nhìn thấy kết quả này, rõ ràng đã sớm chuẩn bị, nhưng thật sự nghe đến vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát, phó đạo diễn Mạnh khẽ thở dài, quay đầu cẩn thận quan sát biểu tình của Diệp Chu, trong lòng thậm chí đã nghĩ xong mấy lời an ủi.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Chu đang vỗ tay bép bẹp như cái báo thức, trên mặt còn mang theo hứng phấn rõ ràng, phó đạo diễn Mạnh ngay lập tức nuốt mấy lời an ủi vào, không hiểu sao sinh ra mấy phần giận dữ kích động, nhỏ giong nói với Diệp Chu: “Là đạo diễn Không Vĩ người ta đoạt giải, cũng không phải cậu đoạt giải, cậu hứng phấn cái gì!”
Diệp Chu mờ mịt, quay đầu nhìn về phía phó đạo diễn Mạnh, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Bởi vì đạo diễn Khổng rất lợi hại, anh chưa từng xem tác phẩm của ông ấy sao, có thể xem một chút, quay rất tốt.”
“Cậu...” Phó đạo diễn Mạnh giận đến đau ngực, xoa xoa ngực hồi lâu mới nói tiếp: “Mới vừa thấy người ta đoạt giải, cậu cảm thấy thế nào?”
“Nghĩ gì? Ý tưởng gì?” Diệp Chu càng mờ mịt, quan sát phó đạo diễn Mạnh từ trên xuống dưới một lượt, hình như nghĩ đến gì đó, bừng tỉnh, “Anh có phải là đói bụng không, nhịn chút đi, sắp kết thúc rồi, chờ sai khi kết thúc chúng ta hãy ăn một bữa thịnh soạn, chúc mừng Tiểu Cảnh thành ảnh đế!”
Cảm xúc thật vất vả mới hòa hoãn của Phó đạo diễn Mạnh lần thứ hai dâng trào, đưa tay mò viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh trong túi, uống vài viên rồi nói: “Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình sẽ giành được giải thưởng sao? [Theo đuổi ánh sáng] là tâm huyết của cậu, tác phẩm dụng tâm làm ra như vậy, cậu không muốn nó được khẳng định sao.”
Diệp Chu nghe vậy rốt cục hiểu ý của ông, trầm mặc một hồi, mới lắc đầu chậm rãi nói: “Lão Mạnh, tôi là đạo diễn, anh là phó đạo diễn của tôi, bộ phim này không ai hiểu rõ hơn chúng ta, tất cả những ưu điểm và nhược điểm của nó trong lòng chúng ta đều biết rõ.”
“Đúng vậy, [Theo đuổi ánh sáng] quả thực là tâm huyết của chúng ta, nhưng bộ phim này chất lượng thật sự đạt đến trình độ có thể đoạt giải sao, đáp án này không cần tôi nói, anh kỳ thật cũng hiểu đúng không?”
“Có sai sót cũng không sao, chỉ cần đối diện và sửa sai trong lần quay tiếp theo, nếu nó chưa đạt đến trình độ đạt giải thì cớ gì phải trông đợi vào thứ không thuộc về mình, cho dù chúng ta là thực sự may mắn giành được giải thưởng, tôi cũng sẽ không cảm thấy có bao nhiêu vinh quang, chỉ cảm thấy mình đủ may mắn thôi.”
“Dựa vào vận may mới có thể đoạt giải, tôi không muốn, cũng không cần.”
Khi nói những lời này, đôi mắt của Diệp Chu phản chiếu ánh đèn trên sân khấu, con ngươi đen láy phản chiếu tia sáng khiến người kinh diễm.
Nghe xong lời này, phó đạo diễn Mạnh trầm mặc hồi lâu, ông nhìn về phía Diệp Chu, khi nhìn thấy ánh mắt của cậu, phó đạo diễn Mạnh đột nhiên ý thức được mình nghĩ sai rồi.
Ông ấy nghĩ rằng lý do Diệp Chu không quan tâm đến các giải thưởng là vì không đủ tự tin vào bản thân và các tác phẩm của mình. Nhưng sau khi nghe Diệp Chu nói, nhìn thấy đôi mắt kia của Diệp Chu, phó đạo diễn Mạnh bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Thế này sao lại là không tự tin, trường hợp này chỉ có nhân tài mạnh mẽ tự tin mới có thể thẳng thắn nói ra được như vậy.