Diễn trong diễn chiếm khoảng 70%, không thích có thể bỏ qua, thận trọng khi mua.
***
Diệp Chu mang theo Giang tổng đồng thời tiến vào rạp chiếu phim, hai người vừa ngồi xuống, ánh đèn trong phòng lập tức tối lại, sau khi quảng cáo cùng phụ đề chiếu phim phát xong, phim truyện cuối cùng cũng bắt đầu.
Mở đầu là một cảnh quay dài nửa phút, dưới ánh đèn đường mờ ảo giữa đêm khuya, trên con đường vắng vẻ, một thân ảnh đơn bạc thon gầy từ xa đến gần, dần hiện ra trước mắt khán giả.
Trong tay hắn cầm nửa lon bia uống dở, vừa đi vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên uống vài hớp, nhưng bước chân không có nửa phần say, ánh mắt càng thanh minh đến không có dấu vết đang say.
Đi ngang qua một cái thùng rác, bước chân thiếu niên dừng một chút, giơ tay làm động tác ném rổ, ném lon bia rỗng vào thùng rác, không ngờ cái lon không bị quăng vào như ý muốn, mà đập vào vách thùng bắn ra ngoài.
Hắn bước tới chuẩn bị nhặt lon rỗng dưới đất, nhưng khi đến gần lại vấp phải một vật thể lạ, suýt ngã xuống đất, màn hình lắc lư theo chuyển động của hắn.
Thiếu niên thấp giọng mắng một câu, sau khi đứng vững thì dùng chân nhấc vật không nhìn rõ trước mặt lên, không nghĩ vừa mới đá một chút, lại nghe thấy dưới chân phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Hắn bị giật mình cúi xuống mở điện thoại, dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại kiểm tra tình hình dưới chân, không nhìn thì không sao, sau khi nhìn rõ nhất thời sợ tới mức lớn tiếng chửi tục: "Đ* m*! M* nó đây... "
Dưới ánh đèn di động, mơ hồ có thể nhận ra bóng đen dưới chân hóa ra là một người, còn là một đứa trẻ.
Trình Dã tay chân luống cuống đứng đó nhìn một lúc, sau khi hoàn hồn lại vỗ vỗ vào trán mình, buộc mình phải thu tầm mắt lại nâng bước chân nhanh chạy đi.
Trong màn hình thân ảnh Trình Dã càng lúc càng xa, sau khi hắn đi, con đường vắng vẻ càng thêm tiêu điều, ngay lúc khán giả còn tưởng rằng hắn đã rời đi, lại có một bóng người nhanh chóng từ hướng hắn vừa rời đi chạy tới.
Người đến là Trình Dã đã rời đi, hắn quay lại đống rác, thận trọng đưa tay ra kiểm tra hơi thở của đứa bé kia, may mắn thay, cậu bé vẫn còn sống.
Khung cảnh thay đổi, Trình Dã đã trở về ngôi nhà nhỏ cũ nát của mình, dưới ánh đèn chiếu sáng, Trình Dã hít vào một ngụm khí lạnh, hóa ra vết đen trên người đứa trẻ không phải vết bẩn mà là vết máu làm người ta kinh hoàng.
Nhìn thấy đứa trẻ thoi thóp, Trình Dã cắn răng, mở ngăn kéo bị khóa lấy ra một xấp tiền lẻ từ dưới tờ giấy quảng cáo, số tiền trông có vẻ nhàu nát nhưng thiếu niên lại rất quý trọng đếm đi đếm lại, toàn bộ nhét vào trong túi.
Sợ không đủ tiền, Trình Dã chạy đi vay thêm một số tiền từ những người bạn đều là lưu manh gần đó, chắp vá lung tung cuối cùng cũng coi như gom góp được năm trăm đồng, Trình Dã trở về ôm đứa nhỏ bắt xe đến bệnh viện nhi gần nhất.
Sau khi đưa đứa nhỏ đến bệnh viện, Trình Dã vốn định rời đi, hắn với đứa nhỏ vốn không quen không biết, trả trước tiền cho đứa trẻ đến bệnh viện là tận lực, Trình Dã cũng không định làm người tốt gì.
Trời đã không còn sớm, hắn phải sớm trở về nghỉ ngơi, nếu không ngày mai sẽ không có khí lực đi thu phí bảo kê!
Hắn mặc dù muốn rời đi, nhưng vừa mới xoay người liền phát hiện đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy vạt áo hắn, mặc cho Trình Dã đem hết bản lĩnh cả người cũng không thoát ra được.
Vì vậy, khán giả xem Trình Dã vắt óc để kéo quần áo ra khỏi tay đứa trẻ, nhưng mỗi khi hắn hơi cử động một chút, đứa nhỏ trên giường sẽ cau mày, đứa nhỏ cau mày, tay chân của Trình Dã liền trở nên cứng ngắc không dám nhúc nhích nữa.
Cảnh này rất vui vẻ, ống kính liên tục chuyển đổi qua lại giữa Trình Dã và đứa nhỏ, lần lượt ghi lại những biểu cảm và cử động nhỏ trong vô thức của hai người.
Trình Dã cuối cùng vẫn ở lại, không đủ khả năng chi trả chi phí chữa bệnh cao, nhìn đứa nhỏ khắp người bầm dập, Trình Dã trằn trọc mấy ngày, đem bán căn nhà với giá rất rẻ.
Hắn vẫn còn vị thành niên, không thể làm thủ tục chính quy, may mắn là hắn có nhiều mối quan hệ, tìm được cách bán căn nhà, tuy giá thấp hơn nhiều so với giá chính quy, nhưng tốt xấu gì cũng giải quyết được tình hình khẩn cấp.
Nhìn thấy thương tích khắp người đứa nhỏ ngày một tốt lên, khán giả cuối cùng cũng vơi đi phần nào lo lắng.
Trình Dã vốn tưởng rằng sau khi đứa nhỏ tỉnh lại hắn có thể thành công lui thân, lại không nghĩ rằng tỉnh thì đã tỉnh rồi, nhưng đứa nhỏ lại ỷ lại vào hắn, hơn nữa còn rất cố chấp, sau khi xuất viện Trình Dã đã đi tìm cảnh sát giải thích tình hình, nhưng khiến cho hắn không ngờ tới là sau khi bị cảnh sát đưa đi mấy lần, nhiều nhất một ngày, nó luôn có thể xuất hiện trong phạm vi bán kính một trăm mét quanh Trình Dã.
Có lúc là ở gần căn phòng mà Trình Dã thuê, có lúc là ở xung quanh mấy quán ăn mà Trình Dã thường đến để thu phí bảo kê, nhiều nhất là chờ ở gần quán bi-a và quán Internet mà Trình Dã thường đến.
Rõ ràng đang trong tuổi quậy phá, nhưng lại rất yên tĩnh không khóc không ồn ào, nó thậm chí sẽ không đến gần Trình Dã trong phạm vi mười mét, mà chỉ lặng lẽ đi theo hắn từ xa, khiến Trình Dã không có biện pháp nào.
Nếu nó nháo người hoặc là gây rắc rối một ít, Trình Dã đã sớm thu thập nó căn bản sẽ không lưu nó đến bây giờ, có thể là đứa nhỏ này quá ngoan ngoãn, yên tĩnh hiểu chuyện làm người đau lòng.
Thời gian trôi qua như nước chảy giữa các ống kính máy quay, vào một ngày nào đó nửa tháng sau, Trình Dã vừa đánh nhau xong với ai đó, hắn lau vết máu trên mặt, đi về phía đứa nhỏ đã đi theo hắn nửa tháng.
Đứng trước đứa trẻ đang ngơ ngác, Trình Dã đưa tay ra, "Muốn đi cùng tôi không?"
Đứa nhỏ bị lờ đi nửa tháng nhìn bàn tay to trước mặt, sau một hồi sửng sốt, vội vàng chà chà bàn tay có chút bẩn thỉu lên người, sau đó cẩn thận kiễng chân, dùng tay đã lau sạch nhẹ nắm bàn tay to của Trình Dã.
Dưới ánh mặt trời, ống kính cố định hình ảnh trên hai bàn tay một lớn một nhỏ đang nắm chặt vào nhau.
Năm ấy, Trình Dã mười bốn tuổi, Trình Lăng chín tuổi.
Tin tức Trình Dã nhận nuôi một đứa nhỏ chỉ nhỏ hơn mình năm tuổi nhanh chóng lan truyền trong các thế hệ xung quanh, ban đầu không ai nghĩ là thật, chỉ cho là một ý thích nhất thời, dù sao nuôi trẻ nhỏ đối với người trưởng thành cũng không dễ dàng, huống chi Trình Dã chỉ là một tên lưu manh vị thành niên.
Bởi vì Trình Lăng là một đứa trẻ ưa nhìn, mới được Trình Dã mang về đã thu hút rất nhiều người ở gần đó đến vây xem, bao gồm cả những người bạn lưu manh của Trình Dã, không giống những đứa nhỏ cùng tuổi người ngại chó ghét, nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, vì ít nói mà thường bị người khác trêu chọc nói chuyện.
Để ngăn họ nói lung tung trước mặt Trình Lăng, Trình Dã đã nhiều lần nhấn mạnh cái gì nên nói cái gì không nên nói trước mặt Trình Lăng, nhưng mà...những tên lưu manh đó mỗi ngày ngoại trừ đánh nhau mắng người thì chính là tán gái, cho nên cũng đừng hy vọng bọn họ có thể nói ra câu gì có giáo dưỡng.
Họ vì trêu Trình Lăng vắt hết óc mới nghĩ ra một từ tử tế, họ hỏi Trình Lăng, nhóc, em có ước mơ gì? Sau khi lớn lên có muốn cùng các ca ca đánh nhau, thu tiền bảo kê không?
Cứ tưởng đứa trẻ im lặng này sẽ không phản ứng như trước, đám lưu manh sau khi trêu chọc xong cũng không để ý đến câu trả lời của Trình Lăng, rất nhanh liền chuyển đề tài nói sang chuyện khác, lại không chú ý tới đứa nhỏ khi nghe thấy từ ước mơ', siết chặt quả đấm nhỏ, nhỏ giọng đáp: "Cảnh sát, em muốn làm cảnh sát."
Trong phòng truyền đến tiếng cười cùng tiếng chửi bới, chỉ có Trình Dã đang dựa vào khung cửa hút thuốc cách đó không xa, nghe được những lời này liền dời mắt.
Sau ngày hôm đó, Trình Dã người vốn đối với Trình Lăng nuôi thả đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều, bắt đầu thường mua một số sách cũ từ quầy sách bên cạnh cho Trình Lăng đọc, thậm chí còn có ý cho Trình Lăng đến trường.
Hầu hết những người bạn lưu manh của hắn sau khi biết được suy nghĩ của Trình Dã, tất cả đều nghĩ rằng hắn điên rồi.
Đi học? Hầu hết đám lưu manh bọn họ đều bị bỏ rơi khi mới sinh ra, có thể lớn lên không bị chết đói đã là chuyện đáng ăn mừng rồi, có mấy kẻ thậm chí còn không có hộ khẩu chứ đừng nói đến việc đi học, hiện tại Trình Dã lại muốn đưa một đứa nhỏ nhặt được đi học, đây không phải là điên rồi thì là gì.
Nhưng chuyện mà Trình Dã đã quyết không ai có thể thay đổi, hầu hết những người mà hắn quen biết đều là lưu manh giống hắn, trong số những người mà hắn biết người có thân phận cao nhất chính là một thủ lĩnh nhỏ trong băng đảng của hắn tên là chú Đức.
Trong căn phòng chật hẹp chỉ cho phép một người ở, Trình Dã ngồi ở giường dưới đếm số tiền vừa lấy từ trong ngăn kéo ra, đây là tiền lần trước bán nhà để chữa bệnh cho Trình Lăng còn dư, Trình Dã động tác có chút ngốc nghếch đếm đi đếm lại ba lần, lấy ra một nửa gói vào giấy viết thư, đặt số tiền còn lại vào ngăn kéo, ép nó bằng giấy quảng cáo và khóa lại.