"Tôi không muốn [Theo đuổi ánh sáng] lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào."
***
Vào đêm giao thừa, sau khi ăn sủi cảo xong, hai người làm ổ trên ghế sô pha xem Xuân Vãn một lát, qua khoảng nửa tiếng, Diệp Chu chợt nhớ ra gì đó liền chạy về phòng của mình, một lúc sau vô cùng thần bí đi ra..
Quần áo của cậu trông có vẻ phồng lên, liếc mắt một cái có thể nhìn ra bên trong có giấu đồ, đi tới trước mặt Giang tổng thì dừng lại, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn không giấu được, cố ý hạ thấp giọng nói: "Đoán xem bên trong có gì."
Giang Đình Viễn nhướng mày, đoán vài loại đồ ăn, hiển nhiên khoảng thời gian này Diệp Chu dằn vặt nhà bếp đã để lại không ít nhiều bóng đen tâm lý cho Giang tổng.
Thấy hắn mấy lần đều đoán không đúng, Diệp Chu hơi kéo khóa áo xuống, để lộ ra một khe hở nhỏ cho Giang tổng xem.
Lúc đầu, Giang Đình Viễn còn tưởng rằng là thứ gì đó để ăn, nhưng khi nhìn thấy thì sắc mặt liền thay đổi, kéo lấy cánh tay của Diệp Chu, hiếm thấy cứng rắn đem quần áo của cậu toàn bộ kéo ra.
Diệp Chu bị bất ngờ không kịp tránh né, một túi pháo hoa lặng lẽ giấu trong quần áo bất ngờ bị kéo ra rơi ầm ầm xuống đất.
"Này!" Diệp Chu vội vàng muốn nhặt lên, lại không kịp, các loại pháo hoa vương vãi khắp nơi.
Kinh hỉ biến kinh hãi, cậu có chút bực bội, định mở miệng nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Giang tổng lập tức kinh sợ, quyết đoán ngậm miệng lại, vô cùng uất ức cúi người nhặt pháo hoa rơi vãi dưới đất.
Kim chủ của cậu mặc dù có chút cố chấp, nhưng ngoại trừ cưng chiều, cậu còn có thể làm cái gì.
Giang Đình Viễn nhìn thấy bộ dạng oan ức của Diệp Chu, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, có chút chần chờ ngồi xổm xuống, giúp Diệp Chu nhặt nó lên.
"Lần sau không được nhét thứ này vào trong ngực, rất nguy hiểm." Sau khi nhặt cây pháo hoa cuối cùng cho vào túi của Diệp Chu, Giang Đình Viễn chậm rãi nói.
Lúc đầu còn tưởng rằng Giang tổng không thích pháo hoa nên mới tức giận, sau khi nghe Giang tổng nhắc tới mới biết sở dĩ Giang tổng vừa rồi có động tác lớn như vậy là bởi vì lo lắng vấn đề an toàn.
Tính khí Diệp Chu đến rồi đi rất nhanh, lúc này hiểu được ý của Giang tổng, ngọn lửa nhỏ bé đang hừng hực trong lòng lập tức bị một cơn gió dập tắt.
"Có muốn cùng nhau ra sân đốt pháo hoa không?" Diệp Chu bởi vì hiểu lầm Giang tổng mà cảm thấy có chút áy náy, trong giọng nói không tự chủ mà mang theo mấy phần lấy lòng.
Giang tổng nhìn chiếc túi căng phồng trong tay cậu, đối diên với ánh mắt đầy mong đợi của Diệp Chu, lời từ chối đã đến miệng biến thành ngầm đồng ý: "Đi thôi."
Diệp Chu nhân được sự đồng ý chỉ lo Giang tổng lại đổi ý, ôm chặt chiếc túi đầy pháo hoa trong tay, như một làn khói chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cậu, Giang Đình Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trước khi ra ngoài hắn vẫn không quên giúp Diệp Chu cầm một chiếc áo khoác dày.
Có lẽ là bởi vì khi còn nhỏ không có, lớn lên muốn bù đắp, kiếp trước Diệp Chu cũng thích chơi mấy cái đồ chơi nhỉ, Diệp Chu mỗi năm lúc sau tết đều sẽ mua mấy trăm pháo hoa, tự mình một người đốt chơi.
Tuy nhiên, thế giới cậu sống sau đó đã ban hành các chính sách liên quan không cho phép đốt pháo hoa trong thành phố, Diệp Chu bận rộn với công việc và ở lại thành phố quanh năm, cậu hiếm khi có cơ hội về nông thôn và thị trấn, lâu dần không thể không từ bỏ chấp niệm này.
Hiện tại thế giới trong sách này ngược lại không có quy tắc này, vì vậy Diệp Chu từ sớm đã thừa dịp các cửa hàng vẫn mở tích trữ một túi giấu ở trong phòng, theo ý nghĩ của Diệp Chu cậu muốn tích trữ thêm một ít để năm nay đốt cho đã nghiền, nhưng cân nhắc đến vấn đề an toàn vẫn là bỏ qua, chỉ chọn mua một số loại an toàn thuận tiện vận chuyển.
Không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên, lúc hai người đi ra ngoài, trời đổ tuyết, bông tuyết không lớn, không kịp nhìn thấy liền tan đi, chỉ để lại một cỗ mát lạnh chứng minh rằng nó thực sự tồn tại.
Thấy Giang tổng đi ra, Diệp Chu vẫy tay với hắn: "Giang ca, mau tới!"
Đợi đến khi Giang tổng đến chỗ cậu, lấy vài quả pháo hoa hình tháp từ chiếc túi bên cạnh, tạo thành một vòng tròn nhỏ không xa vây quanh Giang tổng.
"Giang ca, anh đừng nhúc nhích." Diệp Chu một bên vây còn không quên nhắc nhở Giang tổng không nên lộn xộn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Diệp Chu lấy từ trong túi ra chiếc bật lửa mà đã chuẩn bị trước đó, lần lượt đốt từng cái pháo hoa nhỏ vây xung quanh Giang tổng.
Những chùm pháo hoa màu vàng cam tuyệt đẹp trong nháy mắt bật ra từ đầu quả pháo đang cháy, những sợi pháo hoa giống như hàng ngàn sợi chỉ mỏng màu cam, trông rất đẹp mắt.
Khi tất cả pháo hoa được đốt cháy, pháo hoa tuyệt đẹp ngay lập tức bao quanh Giang tổng, đôi mắt của Giang Đình Viễn lộ ra sự dịu dàng cực kỳ hiếm có dưới sự phản chiếu của pháo hoa.
Hắn đứng giữa màn pháo hoa, xung quanh là vô số pháo hoa, nhưng tầm mắt vẫn luôn dõi theo người thanh niên khóe mắt đuôi mày đều là ý cười cách vòng tròn pháo hoa không xa.
Lúc đầu, sự chú ý của Diệp Chu chủ yếu tập trung vào pháo hoa, nhưng không hiểu sao cậu lại vô thức ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Giang Đình Viễn.
Có lẽ là pháo hoa làm nổi bật, toàn thân Giang tổng được bao phủ bởi một tầng ánh lửa ấm áp, thoạt nhìn không có chút nào xa cách lãnh đạm như thường ngày, thu lại góc cạnh, nhiều hơn mấy phần yên bình và mềm mại.
Đây là lần đầu tiên Diệp Chu nhìn thấy Giang tổng như vậy, chói mắt đến mức khiến người ta không thể rời mắt, trong một phút chốc, cậu thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực của mình.
Thình thịch.
Thình thịch.
Cậu mơ hồ biết cảm giác này không tốt, nhưng lại không muốn dừng lại chút nào, chỉ tự an ủi mình, cái đẹp ai mà chẳng thích.
Lục lọi trong túi một lúc, gan chó lớn lên lấy điện thoại di động ra quơ quơ với Giang tổng, thừa dịp lúc Giang tổng cúi đầu, bỗng nhiên gọi một tiếng: "Giang ca!"
Giang Đình Viễn nghe thấy âm thanh hơi quay đầu lại, nhìn về phía vị trí của cậu, Diệp Chu không hề chớp mắt theo dõi hắn, lòng bàn tay căng thẳng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ngón tay chạm nhẹ, hình ảnh đã bị cố định tại thời điểm Giang tổng ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt.
Sau khi chụp xong Diệp Chu thậm chí còn không thèm nhìn đến, trực tiếp đặt điện thoại trở lại túi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Giang tổng: "Cẩn thận một chút, chú ý an toàn, chờ pháo hoa cháy xong mới ra ngoài."
Giang Đình Viễn hơi nhướng mày, đột nhiên vẫy tay với cậu.
Diệp Chu không rõ vì sao, tâm lý vô cùng chột dạ, còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể của cậu đã đi về phía Giang tổng.
Khi cậu đi đến bên cạnh, Giang Đình Viễn đưa tay ra, dù không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng.
"Hả? Sao, làm sao vậy." Diệp Chu giả vờ ngây ngốc nỗ lực lừa dối qua ải.
Nhưng mà Giang tổng hiển nhiên không có ý định buông tha cho cậu, chỉ chỉ vào trong túi cậu: "Lấy ra."
Lừa dối qua ải thất bại Diệp Chu cúi đầu tiu nghỉu, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng cũng không dám công khai khiêu chiến uy nghiêm của Giang tổng, đành phải giao điện thoại ra.
Vốn tưởng rằng Giang tổng sẽ xóa ảnh mình vừa chụp, Diệp Chu còn có chút không nỡ, nhưng thấy Giang tổng cầm lấy điện thoại cũng không có ý định thả cậu ra, ngược lại hơi dùng sức kéo mình về phía hắn, khi Diệp Chu nhìn hắn với vẻ mặt đầy kinh ngạc, điện thoại đã quay ngang, áp sát vào mặt nhanh chóng bấm chụp.
Cái giá phải trả cho bức ảnh này là... ống quần jean của Diệp Chu bị pháo hoa đốt ra một cái lỗ nhỏ, cùng với biểu cảm kinh ngạc của cậu bị lưu trữ vĩnh viễn.
Bất kể ra sao, mùa xuân năm nay đối với Diệp Chu mà nói, trải qua rất viên mãn.
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, [Theo đuổi ánh sáng] tiếp tục quay, vì vai diễn Trình Lăng ban đầu lâm thời thay người, hai tháng quay phim của Tịch Dương năm trước đều không thể sử dụng được.
Năm ngoái vì Tết Nguyên Đán sắp đến, không có đủ thời gian nên Diệp Chu đã nhờ Đoàn Kính Nguyên tập trung quay những cảnh sau, bây giờ nghỉ lễ đã qua, hiển nhiên việc quay bù cần phải được đưa vào lịch trình.
Giữa lúc quay phim bị thay đổi vai chính, chuyện này tuy hiếm gặp trong ngành nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Nếu có quá nhiều cảnh quay hoặc không đủ kinh phí hay thời gian, hầu hết các đoàn phim đều sẽ chọn trực tiếp thay thế khuôn mặt của nhân vật chính bằng các hiệu ứng đặc biệt.
Bởi vì đổi vai chính tổn thất tài chính là chuyện nhỏ, phiền toái thực sự là gần như toàn bộ kế hoạch quay phim ban đầu đều bị phá vỡ, nếu có nhiều đoạn đối diễn thì phải phối hợp lại lịch quay với các diễn viên khác để quay bù.
Mặc dù Diệp Chu quay [Theo đuổi ánh sáng] không nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cũng không vội phát hành, nhưng điểm nhấn lớn nhất của bộ phim này chính đối diễn giữa hai nam chính, hiện tại một trong hai nam chính đã thay đổi, chắc chắn cần phải quay bù rất nhiều cảnh, cần phải hỏi ý kiến của Cảnh Bác Xuyên.
"Hiện tại có hai phương án, thứ nhất chính là trực tiếp thay đổi khuôn mặt trong những cảnh quay mà Tịch Dương đã quay xong, cái này tương đối đơn giản, cũng có thể tiết kiệm đến cực điểm thời gian cùng chi phí."
"Còn một phương án khác phiền phức hơn, bỏ đi hai tháng cảnh quay của Tịch Dương, quay lại toàn bộ." Diệp Chu nói, nhấp một ngụm trà nóng, nhìn Cảnh Bác Xuyên và quản lý của anh ta, "Các người có ý kiến gì không?"
"Đạo diễn Diệp, nếu như chọn phương án thứ hai thì phải quay bù mất bao lâu?"
Quản lý của Cảnh Bác Xuyên im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Chu, hỏi với giọng lo lắng.
Không quá chút nào khi nói rằng đối với Cảnh Bác Xuyên, thời gian chính là vàng ròng bạc trắng, nếu lãng phí một ngày sẽ mất rất nhiều tiền, nhưng quan trọng hơn tiền bạc là nếu trong khoảng thời gian quay bù bị lỡ mất cơ hội tốt khác, vậy coi như là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Diệp Chu cũng nói thẳng với hắn: "Ít nhất cũng phải một tháng, nếu không thuận lợi, có thể sẽ lâu hơn."
Người quản lý nghe vậy cũng cảm thấy có chút khó khăn, nhưng cũng không trực tiếp từ chối mà lấy máy tính bảng ra, kiểm tra lịch trình của Cảnh Bác Xuyên.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi [Theo đuổi ánh sáng] quay xong, sẽ có lịch trình làm khách mời đặc biệt trong một chương trình tạp kỹ, chương trình tạp kỹ này ở trong nước quay ba, bốn năm, mặc dù nhiệt độ không cao như những năm trước, nhưng lại có một danh tiếng tốt và lượng khán giả cố định, tỷ lệ người xem vẫn luôn tốt.
Cho dù có thể miễn cưỡng đẩy chương trình tạp kỹ đi, nhưng vẫn có vai nam thứ ba trong một bộ phim điện ảnh, khiến người đại diện dù thế nào cũng không có cách nào đồng ý với Diệp Chu.
Đừng tưởng chỉ là nam thứ ba, bộ phim này nhưng là vô số diễn viên trong nghề cướp đến bể đầu chảy máy muốn nhận, không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì đạo diễn bộ phim này quá lớn, đừng nói nam ba, ngay cả một nhân vật phụ trong phim đều có một dám người tranh cướp giành giật.
Lúc đầu, hắn và Cảnh Bác Xuyên đã phải khổ sở rất nhiều mới có được vai diễn này, vị đạo diễn kia không có sở thích nào khác, thứ duy nhất ông ta yêu thích là thứ trong chén kia. (là rượu đó = =)
Vì làm vui lòng, hắn và Cảnh Bác Xuyên gần như luân phiên ra trận, liên tiếp bồi ông ta uống vài tràng, thêm vào biểu hiện của Cảnh Bác Xuyên coi như không tệ, bọn họ yêu cầu cũng không phải nhân vật gì trọng yếu, đạo diễn lúc này mới nhả ra.
Người quản lý từ tin tức ngầm biết được, bộ phim này là đạo diễn dùng để lấy thưởng, mà Cảnh Bác Xuyên vừa vặn thiếu một giải thưởng như vậy, nếu quả thật có thể lấy được cái giải thưởng, coi như không có tính thực chất gì thì ít nhất vẫn có thể tăng cao chút danh tiếng, mạ vàng cho Cảnh Bác Xuyên.
Trái lại, bộ phim [Theo đuổi ánh sáng] này hắn vẫn luôn luôn theo dõi quá trình quay chụp, tuy rằng trên phương diện dẫn dắt diễn viên Diệp Chu làm rất tốt, Cảnh Bác Xuyên ở nơi này kỹ năng diễn xuất cũng tăng lên rất nhiều, nhưng thẳng thắn mà nói, đề tài của bộ phim này thật sự rất không thoải mái.
Nếu hướng về phía phòng bán vé, [Theo đuổi ánh sáng] là thể loại bi kịch thị trường không hoan nghênh nhất.
Nếu nói để lấy thưởng, mặc dù Diệp Chu là đạo diễn có thành tích phòng vé trong tay, nhưng danh tiếng trong ngành so với Cảnh Bác Xuyên cũng không khác là mấy, khen chê nửa nọ nửa kia, hơn nữa [Theo đuổi ánh sáng] tuy rằng ngược tâm, nhưng không phải loại đề tài hiện thực mà các giải thưởng lớn kia yêu thích, đoạt giải gần như là chuyện không thể.
Cho nên cứ việc người quản lý rất cảm kích Diệp Chu, cũng khẳng định cậu đã giúp nghệ sĩ của mình rất nhiều, thế nhưng...hắn xác thực không coi trọng bộ phim này, càng không muốn vì thế mà Cảnh Bác Xuyên từ bỏ một bộ phim có thể lấy giải thưởng, đem thời gian lãng phí ở trên bộ phim [Theo đuổi ánh sáng] không có tiền đồ này.
Như vậy rất ích kỷ, người quản lý do dự một chút, đến cũng vẫn mở miệng nói: "Xin lỗi đạo diễn Diệp..."
"Tôi có thời gian."
Không chờ quản lý nói hết câu, Cảnh Bác Xuyên đã trực tiếp đánh gãy lời từ chối của hắn.