"Tôi sẽ không, cũng không có quyền thay cậu ấy tha thứ cho bất kỳ ai."
***
Đoàn đội của Tịch Dương lúc này quả thực điên rồi, không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện Diệp Chu sẽ phản bác, mà là bọn họ không ngờ tiểu đạo diễn như Diệp Chu chuẩn bị đầy đủ như vậy, cây búa trong tay lại cứng như thế.
Hotsearch thậm chí không thể hạ xuống được, đập một số tiền lớn muốn đem nhiệt độ hạ xuống, nhưng mỗi lần hạ xuống không lâu sau lại bị đẩy lên lần nữa, tiền đập vào hạ hotsearch giống như đổ xuống sông xuống biển, một tiếng vang cũng không nghe thấy.
Đối mặt với châm chọc khiêu kích từ cư dân mạng, Tịch Dương vốn chỉ đang giả vờ bị bệnh, lúc này lại thực sự sắp tức đến bệnh.
"Các người làm ăn kiểu gì thế hả!" Tịch Dương thô bạo hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, tâm tình vô cùng cáu kỉnh, không hề có một chút khiêm tốn hòa nhã như thường ngày.
Khi y phát điên, cả đoàn đội đều không ai dám nói tiếp, chỉ hận không thể đem cảm giảc tồn tại của mình hạ xuống mức thấp nhất, dù sao lúc này cũng không ai muốn nằm trên lưỡi thương của Tịch Dương.
Sau khi y không chút hình tượng nào mà phát điên xong, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng thận trọng nói: "Chúng tôi đã thương lượng với công ty rồi, công ty nhất định muốn bảo vệ anh, trước mắt kế hoạch là như vậy, công ty chuẩn bị để Đào Văn công khai chuyện tình cảm, chuyển hướng sự chú ý của công chúng, chờ nhiệt độ biến mất, chúng ta lại tiếp tục làm sáng tỏ."
Hắn vừa mới dứt lời, Tịch Dương cười lạnh một tiếng, rất không khách khí hỏi: "Ý của anh là, hiện tại tôi cho phép Diệp Chu bôi đen mình, hủy hoại danh tiếng tôi vất vả tích lũy nhiều năm?"
"Trước khi nhiệt độ biến mất, chúng tôi khuyên anh không nên làm ra bất kỳ hành động gì đối với chuyện này."
Cho dù giám đốc nghe được giọng điệu không tốt của Tịch Dương, nhưng xét đến tình hình hiện tại, đây đã là giải pháp tốt nhất.
Hiện tại Tịch Dương đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, mỗi một hành động đều sẽ bị phóng đại vô số lần, lúc này bất kỳ phản ứng nào cũng có thể dẫn đến nhiệt độ tiến một bước tăng lên, nếu thật sự có chứng cứ chứng minh hắn vô tội thì không sao, nhưng là sợ nói nhiều sai nhiều, dẫn đến mâu thuẫn tiếp tục leo thang, cuối cùng tạo thành cục diện không thể cứu vãn.
Hơn nữa theo như hiểu biết của giám đốc, tất cả những điều Diệp Chu đăng lên đều là sự thật, không có bất kỳ sự phóng đại hay hư cấu nào, khiến họ đến phản bác cũng vô cùng khó khăn.
Ngược lại những điều bọn họ dùng hắc Diệp Chu trước đó, phần lớn đều là ác ý xuyên tạc sự thật, hoàn toàn không có bằng chứng xác thực, lời nói dối dù chân thực đến đâu thì cũng là sai sự thật, không thể đứng vững được.
Huống chi chỉ nhìn thái độ gọn gàng nhanh chóng của đạo diễn nọ khi xử lý chuyện này, cộng với việc có thể bắt đầu thu thập bằng chứng Tịch Dương cán diễn, liền biết vị đạo diễn này tuyệt đối không phải là quả hồng mềm có thể tùy ý bắt bí nhào nặn.
Bọn họ lúc đó chính là quá khinh thường Diệp Chu, nên mới xuất hiện cục diện như hiện tại.
Giám đốc làm trong ngành quan hệ công chúng nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn thái độ của Diệp Chu liền biết chuyện này không dễ dàng, chỉ lo trong tay cậu còn nắm nhược điểm của Tịch Dương, đương nhiên không dám manh động.
Chính vì hiểu rõ điều này nên giám đốc mới càng thấy chuyện này khó khăn hơn. Giờ phút này, giám đốc chỉ hy vọng Tịch Dương có thể câm như hến, đừng gây thêm chuyện cho bọn họ nữa.
Nhưng mà Tịch Dương nghe được lời này của hắn, hỏa khí vốn đã nguôi ngoai nhất thời liền xông thẳng lên đỉnh đầu: "Chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, công ty nuôi đám thùng cơm các người có ích lợi gì, cút ra ngoài!"
Bị y không chút khách khí sỉ nhục như thế, sắc mặt giám đốc vô cùng khó coi, sắc mặt của những nhân viên khác đang ngồi ở đó cũng không tốt, một người trong đó kích động muốn đứng lên muốn cùng y nói lý lẽ, lại bị đồng nghiệp bên cạnh nhanh tay mắt lẹ ngăn cản.
Giám đốc sâu sắc liếc mắt nhìn Tịch Dương một cái, đóng máy tính trên bàn lại, mang theo đoàn đội của mình rời khỏi phòng họp.
Trước khi đi, giám đốc khi đi ngang qua người quản lý của Tịch Dương, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy nói: "Lão Liêu, dặn nghệ sĩ của anh đừng có bốc đồng, nếu không e rằng khó có kết cục tốt đẹp."
Quản lý và hắn là bạn cũ, sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của giám đốc, nhưng nhìn Tịch Dương rõ ràng đang tức giận, anh ta không khỏi thở dài.
Nếu Tịch Dương thật sự là loại người biết nghe lời khuyên thì chuyện đã không đến mức này.
Sau khi Tịch Dương bị đuổi khỏi đoàn làm phim, nhiều lần lấy lòng Diệp Chu nhưng không có kết quả, anh ta liền chuyển sang khuyên Tịch Dương, va chính của loại phim kinh phí thấp như [Theo đuổi ánh sáng], mất thì cũng mất rồi, nắm chặt trong tay hai bộ phim trinh sát hình sự và phim ngôn tình kia mới là quan trọng nhất.
Nhưng Tịch Dương chính là nuốt không trôi cơn giận này, hạ quyết tâm khiến Diệp Chu phải trả giá đắt, người quản lý sau mấy lần khuyên bảo đều không có kết quả, chỉ có thể làm theo ý của y.
Trong tình huống bình thường, một nghệ sĩ cần phải tuân theo sự sắp xếp của người quản lý của mình, Tịch Dương dám làm điều đó bất chấp sự can ngăn của người quản lý, không phải vì y là một tên tai to mặt lớn gì, mà bởi vì còn có một mối quan hệ khác đằng sau.
Tịch Dương trước đây vẫn luôn không nóng không lạnh, sự nghiệp của y chỉ thực sự phát triển vào năm ngoái.
Vào đầu năm ngoái, Tịch Dương không biết vì sao lại kết giao được với con gái của ông chủ công ty, đem người dỗ đến đối với hắn khăng khăng một mực, nghiễm nhiên là muốn kết hôn.
Ông chủ chỉ có một cô con gái bảo bối, mặc dù ban đầu rất phản đối chuyện giữa hai người, nhưng không chịu nổi con gái đau lòng, cuối cùng ông đành thỏa hiệp, thậm chí còn để người quản lý kim bài của công ty mang Tịch Dương.
Kể từ đó, tài nguyên trong tay Tịch Dương đã có một bước nhảy vọt về chất, có người nguyện ý nâng, sự nghiệp của y tự nhiên cũng như ngồi tên lửa một phát bay lên.
Có tầng quan hệ này, quản lý đương nhiên không dám lơ là Tịch Dương, chuyện gì cũng không có quyền quyết định, chỉ có quyền đưa ra đề nghị, trên thực tế quyền nói chuyện trước mặt Tịch Dương của anh ta còn kém xa các quản lý khác đối với nghệ sĩ.
Đoan đội PR rời đi, phòng họp lại rơi vào im lặng chết chóc.
Người đại diện sắp xếp ngôn từ, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe ôn hòa hơn, thuyết phục y: "Những gì giám đốc Lý vừa nói cũng có phần đúng, nhiệt độ hiện tại cao như vậy, không gian có thể thao tác..."
"Câm miệng." Tịch Dương căn bản không muốn nghe hắn nói cái gì, mắng xong nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, mấy phút sau lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của vị hôn thê gọi tới.
"Alo, Tiểu Thiền, là anh Tịch Dương, anh gặp một chút phiền toái..."
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với vị hôn thê, thần kinh căng thẳng của Tịch Dương cuối cùng cũng thả lỏng, y nói với quản lý của mình: "Tiểu Thiền nói chuyện này cứ giao cho cô ấy giải quyết, anh không cần để ý."
Tịch Dương nói xong xoay người đi ra cửa, trong phòng họp cực lớn chỉ còn lại có quản lý.
Nhìn bóng lưng của y, quản lý muốn khuyên y không nên manh động, nhưng nhớ tới ánh mắt khinh thường của Tịch Dương trước khi đi, anh chần chờ mãi vẫn không nói ra.
...
Sau khi Diệp Chu gửi tin nhắn riêng cho Giang tiên sinh, liền nhịn không được chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy thì phát hiện màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt, Diệp Chu nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần tám giờ, chắc là Giang tổng đi làm về rồi.
Nghĩ đến tin nhắn riêng chiều nay gửi cho Giang tổng, Diệp Chu đột nhiên tràn đầy năng lượng, từ trên giường nhảy lên, không thèm xỏ giày, nhẹ nhàng đi tới phòng khách, chuẩn bị đưa cho Giang tổng một niềm vui bất ngờ.
Phòng khách không bật đèn, lúc Diệp Chu đi tới cửa, cửa vừa vặn bị người bên ngoài mở ra.
Cậu lập tức tăng nhanh bước chân định xông tới, nhưng khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, dựa vào ánh trăng mờ ảo Diệp Chu phát hiện người đàn ông ở cửa tựa hồ có chút thấp bé!
Diệp Chu dừng xe khẩn cấp, định thần nhìn lại, kinh ngạc phát hiện người tới chính là đầu bếp Uông.
Uông sư phụ hiển nhiên cũng bị Diệp Chu đột nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, suýt chút nữa làm đổ hộp cơm trong tay, may mắn ông phản ứng kịp thời, ôm chặt hộp thức ăn, mới ngăn được bi kịch phát sinh.
Bầu không khí có chút khó xử, để tránh cho Uông sư phụ hỏi vừa rồi làm cái gì, Diệp Chu trước một bước tìm lời hỏi chuyện.
"Uông sư phụ, sao chú lại ở đây? "
Giang tổng thích yên tĩnh, không thích nhà đông người, cho nên bất kể là dì quét dọn, quản gia hay đầu bếp, bọn họ đều không ở nhà, chỉ khi nào Giang tổng gọi họ mới đến.
Uông sư phụ cười nói: "Tối nay Giang tiên sinh có việc xã giao, lo lắng ngài không muốn làm cơm một mình, cố ý dặn dò tôi làm xong đưa đến cho ngài."
Diệp Chu sửng sốt một chút, sau khi ý thức được, liền nhận lấy hộp cơm trong tay, lễ phép cảm tạ Uông sư phụ: "Làm phiền chú đi chuyến này, cảm tạ."
Lúc tiễn Uông sư phụ đi, trong lòng Diệp Chu nghĩ Giang tổng cũng không khỏi hiểu rõ cậu quá đi...
Ngoại trừ đóng phim, thực ra Diệp Chu trong cuộc sống rất lười biếng, kiếp trước khi còn trẻ tự nấu ăn là để tiết kiệm tiền, sau này khi kinh tế khá lên, cậu rất ít tự nấu ăn, nếu không muốn ăn ở bên ngoài thì sẽ gọi món mua mang về.
Sau khi xuyên thư, vì ôm đùi lớn nên cậu chăm chỉ hơn một chút, nhưng chỉ khi Giang tổng ở nhà mới nổi lửa, nếu Giang tổng không ở nhà, đừng nói nổi lửa nấu cơm, cậu thậm chí còn có thể không ăn tối luôn.
Diệp Chu vừa ăn cơm, một bên bấm số điện thoại của Giang tổng.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có người bắt máy, Diệp Chu gọi lại vẫn không liên lạc được, đơn giản ăn tối trước, định sau khi ăn xong sẽ gọi lại cho Giang tổng.
Nhưng không ngờ lúc ăn được một nửa, điện thoại của Diệp Chu vang lên, định thần nhìn lại phát hiện là Giang tổng gọi lại.
"Giang ca, anh hiện tại đang bận sao?" Diệp Chu buông đũa hỏi.
"Không có, vừa mới họp xong." Giang Đình Viễn đưa văn kiện đã ký cho trợ lý, đóng nắp bút máy lại.
Biết rõ Giang tổng bên kia điện thoại không nhìn thấy, Diệp Chu vẫn theo bản năng gật đầu, "Lát nữa có sắp xếp gì không, nếu không có thì trên đường trở về chú ý an toàn."
Giang Đình Viễn đáp lại, quơ quơ con chuột đánh thức máy tính vốn đang ở chế độ chờ, ánh mắt hắn rơi vào giao diện tin nhắn riêng của Weibo, tin nhắn riêng của Diệp Chu ngay lập tức đập vào mắt.
Mày rậm hơi nhíu, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn nhanh chóng lóe lên một tia u ám, trước khi Diệp Chu chuẩn bị cúp điện thoại, mở miệng nói: "Tin nhắn buổi chiều gửi đến tôi có chút không hiểu."
"Có thể giải thích cho tôi nghe được không?" Giang Đình Viễn thanh âm vốn đãtrầm thấp gợi cảm, khi nói lời này lại mang theo ý cười thường ngày khó thấy, âm cuối cùng hơi cao lên, kèm theo dòng điện yếu ớt trong điện thoại nổ tung bên tai Diệp Chu, như khiêu khích phạm quy.
Lỗ tai Diệp Chu bùm một cái đỏ lên, trên mặt nóng đến lợi hại.
Thực ra buổi chiều Diệp Chu nhất thời phát tác ác ý, đánh ra câu nói kia vốn là muốn đùa giỡn Giang tổng một chút, lại không nghĩ thế sự đổi thay, lúc này Giang tổng hỏi, Diệp Chu khó giải thích được sinh ra mấy phần cảm giác chính mình bị đừa giỡn ngược lại.
Diệp đạo diễn từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, biết cách ăn nói lúc này lại chỉ vội ho một tiếng, ấp úng nửa ngày không thể giải thích lý do.
Nói thế nào, muốn cậu nói thế nào, cũng không thể nói cậu vốn dĩ muốn đùa giỡn Giang tổng, lại đùa giỡn không thành lại bị Giang tổng đùa giỡn ngược lại!
Giang Đình Viễn cũng không vội vàng, mắt mang ý cười mặc cho Diệp Chu ở bên kia vắt hết óc, không có ý định cắt ngang cậu.
Nhưng trùng hợp thay, vào lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang, tiếng gõ có chút gấp gáp, nghe như có chuyện gì quan trọng.
Diệp Chu ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói: "A Giang ca, anh bên đó hình như có việc, vậy anh bận đi tôi cũng không quấy rầy anh nữa, khi về nhà chú ý an toàn, tạm biệt!"
Giang Đình Viễn nhìn điện thoại đã cúp, vừa bực vừa buồn cười, trong lòng thậm chí đã bắt đầu tính toán sau khi trở về nên thu thập tiểu hỗn đản Diệp Chu này như thế nào.
Tuy nhiên, ý cười gian xảo trên mặt Giang tổng đã nhanh chóng được thu lại trước khi thư ký mở cửa, thay vào đó là lạnh nhạt và xa cách.
Thư ký vẻ mặt lo lắng, nói với Giang Đình Viễn: " Giang tổng, Phó tiên sinh, giám đốc của Huy Hoàng nói có hẹn với ngài, hiện tại người đã đợi sẵn ở phòng khách."
Giang Đình Viễn nghe vậy cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh nói: "Để ông ta vào."
Sau khi nhận được khẳng định của Giang tổng, thư ký mới thở phào nhẹ nhõm, khoảng chừng năm phút sau, anh ta dẫn theo một người đàn ông trung niên trạc ngoài năm mươi, người đến là Phó Huy Hoàng, giám đốc đương nhiệm của giải trí Huy Hoàng.
Giải trí Huy Hoàng cũng là một công ty lâu năm trong ngành, tuy quy mô không lớn bằng Kinh Chập, Đỉnh Phong hay Tinh Thụy, mà vì đi con đường vững vàng, không có tính công kích mạnh, trong số các công ty vừa và nhỏ trong ngành danh tiếng vấn luôn rất tốt.
Hai người bắt tay chào hỏi vài câu, Phó Huy Hoàng không hề đánh giá thấp chàng trai đẹp trai trước mặt mình.
"Giang tổng, thực không dám giấu giếm, lần này tôi tới là có việc muốn nhờ." Phó Huy Hoàng đặt chén trà trong tay xuống, ngữ khí bình tĩnh nói.