Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, khóe miệng phó đạo diễn Hoàng giật giật mấy cái, Diệp Chu căn bản không cho ông ta cơ hội phản bác giải thích, chỉ vào cửa nói: "Nếu như không có vấn đề gì, bây giờ ông có thể rời đi."
Phó đạo diễn Hoàng rất muốn nói rằng mình không muốn đi, nhưng sự tình đã đến mức độ này, đi hay ở đã sớm không phải việc ông ta có thể quyết định.
Dù không cam lòng, dưới ánh mắt của Diệp Chu, phó đạo diễn Hoàng vẫn là bước nặng nề rời khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua Cảnh Bác Xuyên, tuy trong lòng vẫn còn hừng hực lửa giận nhưng phó đạo diễn Hoàng không còn dám tự phụ như trước, chỉ ném cho anh ta một cái nhìn chán ghét và hung dữ, tăng nhanh bước chân đi ra ngoài.
Sau khi phó đạo diễn Hoàng rời đi, Diệp Chu nhìn Cảnh Bác Xuyên đang đứng cách đó không xa.
Cậu cười rất nhẹ nói: "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Cảnh tiên sinh, tôi vẫn luôn cho rằng lời đồn không đáng tin, bởi vì lời đồn thường phóng đại sự thật quá mức, nhưng giờ gặp anh, tôi mới biết anh với hình tượng được mô tả trong tin đồn chỉ có hơn chứ không có kém."
Cảnh Bác Xuyên vừa rồi trước mặt phó đạo diễn Hoàng còn rất kiêu ngạo, lúc này bị Diệp Chu kích động như vậy, lại cư xử ngoan ngoãn như cừu nhỏ, không nói lời nào, chỉ có đầu là càng cúi thấp hơn.
Thấy hắn không nói chuyện, Diệp Chu hỏi: "Anh hôm nay tới đây là bởi vì sớm biết phó đạo diễn Hoàng ở đây, cho nên anh đặc biệt đến trả thù sao?"
Lúc nói lời này, thần sắc Diệp Chu rất tự nhiên, ngữ khí không có chút nào là đùa giỡn, rất nghiêm túc.
Nhưng chính bởi vì nghiêm túc như vậy, mới làm cho đoạn hội thoại này nghe càng buồn cười, mấy nhân viên công tác bên cạnh đều bị cậu chọc cho cười thành tiếng.
Trong mắt Diệp Chu không có ý cười, cậu chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Bác Xuyên, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Cảnh Bác Xuyên ban đầu muốn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Diệp Chu, anh ta nhất thời cũng không dám cười, nghiêm túc trả lời: "Không, tôi đến đây để thử vai."
"Tôi rất thích kịch bản này, và tôi cũng thích phong cách quay phim của đạo diễn Diệp, càng yêu thích nhân vật Trình Dã, nếu có thể, tôi thật sự rất muốn diễn nhân vật này. "
"Anh thích đến mức không ngại đánh giám khảo trong buổi thử vai sao?" Diệp Chu lạnh lùng nói.
Cảnh Bác Xuyên nghẹn lại, lại không phản bác được, mặc dù theo ý anh, sai lầm lớn nhất vừa rồi của anh là không nên đối đầu với tên ngốc đó, dù muốn cũng nên đợi buổi thử vai kết thúc rồi ra ngoài để giải quyết.
Chó cắn anh ta một cái, lỗi của anh ta là không nên cắn lại nó, lại càng không nên bởi vì cắn nó một cái mà đánh mất hy vọng có thể lấy nhân vật mình yêu thích đến tay.
"Thực xin lỗi, đạo diễn Diệp."
Sai chính là sai, Cảnh Bác Xuyên hắn từ trước đế giờ dám làm dám chịu, xác thực là lỗi của hắn, hắn sẽ bỏ xuống mặt mũi đi xin lỗi.
Diệp Chu vốn định nói gì đó, nhưng thấy anh ta xin lỗi dứt khoát như vậy, nghĩ lại vẫn là không tiếp tục nói anh ta.
Cậu chỉ nói: "Anh về trước đi, khi nào có kết quả tôi sẽ thông báo cho anh".
Nghe được lời này của Diệp Chu, ánh sáng trong mắt Cảnh Bác Xuyên lập tức tắt ngấm, anh ta không nói gì, sau khi chào với mấy người họ, liền xoay người rời đi.
Mặc dù Diệp Chu chỉ yêu cầu anh ta quay về đợi thông báo, nhưng Cảnh Bác Xuyên nghe vào những lời này, cũng đã biết rõ ràng rằng những lời này có nghĩa là từ chối.
Trên đường đi xuống lầu, sắc mặt Cảnh Bác Xuyên không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi có chút ảo não, nếu như vừa nãy anh ta không để ý đến lời chỉ trích ngu xuẩn vừa rồi của Hoàng Nham thì tốt rồi.
Mở cửa xe, bắt gặp ánh mắt mong đợi của người đại diện, không chờ hắn hỏi, Cảnh Bác Xuyên đã dẫn đầu nói: "Tôi vừa tình cờ gặp Hoàng Nham trên lầu."
Vẻ mặt mong chờ trên mặt quản lý đông cứng lại, mấy giây sau mới nói: "Là phó đạo diễn của [Đoạt mộng kinh tình] sao?"
Cảnh Bác Xuyên gật đầu, thả lỏng cơ thể, dựa vào lưng ghế, lấy tay che mắt.
"Tên ngốc đó nói với đạo diễn Diệp rằng ông ta không thể ở cùng đoàn phim với tôi, nếu đạo diễn Diệp kiên quyết sử dụng tôi, ông ta sẽ trực tiếp từ chức."
Nghe vậy, sắc mặt quản lý thay đổi, hỏi: "Sau đó?"
"Hì." Cảnh Bách Xuyên cười ngắn, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý, "Sau đó đạo diễn Diệp liền sa thải tên ngốc đó ngay tại chỗ."
Nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt vốn là không vui của người đại diện rốt cuộc cũng khá hơn, hắn vỗ ngực thở dài một hơi: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đạo diễn Diệp thật là sáng suốt, người tay chân không sạch sẽ như Hoàng Nham, đá đi càng sớm thì tổn thất sẽ càng ít."
"Cậu giúp đạo diễn Diệp vạch trần Hoàng Nham, sau đó đạo diễn Diệp quyết định dùng cậu sao?" Người quản lý càng nói càng kích động, nắm lấy Cảnh Bác Xuyên kích động lay hai lần.
Cảnh Bác Xuyên trợn tròn mắt, một giây sau liền mạnh mẽ đánh mát mộng tưởng của hắn: "Không."
"Chúng tôi suýt nữa đánh nhau, đạo diễn Diệp nổi giận, sau khi sa thải ông ta, anh ấy liền để tôi quay về chờ thông báo." Cảnh Bác Xuyên bình tĩnh nói, sợ quản lý của mình lại nghĩ ra điều gì đó không thực tế, nói thêm: "Tuy rằng người ta nói là chờ thông báo, nhưng có một số việc không nói rõ ràng, bất quá chúng ta đều hiểu, đúng không."
Trong mấy phút ngắn ngủi trong lòng người đại diễn đã trải qua nhân sinh lên voi xuống chó, khoa trương bóp lấy cổ mình. Hai người vậy mà suýt chút nữa đánh nhau ở hiện trường thử vai trước mặt đạo diễn, kết quả này hắn mẹ nó còn gì mà không hiểu.
Vốn dĩ hắn muốn nghệ sĩ của mình một trận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Cảnh Bác Xuyên, người quản lý lại có chút không đành lòng.
Người quản lý rõ ràng trong lòng nhất, Cảnh Bác Xuyên có bao nhiêu thích bộ phim cùng vai diễn này, anh ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho vai diễn này, không ai biết rõ hơn người đại diện của anh ấy.
Người quản lý thở dài, cũng không đành lòng trách móc nghệ sĩ của mình, chỉ có thể chuyển sự căm hận sang cho Hoàng Nham, ngồi trên xe tàn nhẫn mà mắng hắn một đường.
Cơ bản đem mười tám đời tổ tiên của Hoàng Nham đào lên thăm hỏi đầy đủ, bản thân Hoàng Nham càng là bị mắng đến máu chó đầy đầu.
Sau khi mắng xong, người đại diện sửa sang lại tâm thái, ngược lại an ủi Cảnh Bác Xuyên: "Không sao đâu, Xuyên, cậu vẫn còn trẻ, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hơn thôi, biết đâu lần sau sẽ có vai diễn tốt hơn đang chờ cậu."
Cảnh Bác Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ vỗ tay quản lý của mình.
Trên thực tế, hai người đều biết, cơ hội tốt như lần này, đừng nói là ngắn hạn, mấy năm sau thậm chí có thể sẽ không xuất hiện nữa.