Bên người Giang Đình Viễn quanh năm có hai vệ sĩ, một người tên là Khổng Quân, người cũng như tên nhìn qua hắc hắc tráng tráng (cừ chết tui, chẳng lẽ dịch là cao to đen đen), dung mạo không sâu sắc, bình thường cảm giác tồn tại cực yếu, trừ phi Giang Đình Viễn gọi, bằng không phần lớn thời gian y đều không nói một lời, giống như cái bóng đi theo phía sau Giang tổng.
Một người khác tên là Ôn Trác, tuổi khoảng ngoài ba mươi, làn da trắng nõn nhìn qua thập phần nhã nhặn, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, ăn nói ôn hòa, là dáng vẻ nhìn qua rất dễ thân cận. (Như hắc bạch vô thường ý nhờ)
Sự thật chứng minh quả thật ở chung rất tốt, lúc đoàn phim [Một hồi trò khôi hài] gặp sự cố, đoạn thời gian tra được đến trên người Trâu Vinh, Giang Đình Viễn đã phái Ôn Trác bảo vệ Diệp Chu, hai người ở chung vẫn luôn hòa hợp, giống như bạn bè.
Lúc Ôn Trác rời đi Diệp Chu còn thấy không quen, thậm chí muốn đi tìm Giang tổng tâm sự, xem có thể đem người đi không, cuối cùng không biết có phải là vì sợ không mà lại chưa nói.
Ôn Trác bị Giang tổng điểm danh, nửa điểm không chần chờ gật đầu với Giang tổng, nói: "Ngài yên tâm, giao cho tôi."
Giang tổng đột nhiên xuất hiện làm cho Diệp Chu kinh sợ đến trợn mắt ngoác mồm, nếu như cậu nhớ không lầm, hình như tối nay Giang tổng muốn bàn chuyện làm ăn, sao lại xuất hiện ở đây.
Sự thực chứng minh có một số chuyện chính là trùng hợp như vậy đấy, đêm nay Giang Đình Viễn cũng vừa vặn ở đây bàn chuyện làm ăn, lúc chuẩn bị rời đi, đi ngang qua cửa phòng riêng liền nghe thấy giọng của Diệp Chu.
Diệp Chu trơ mắt nhìn Ôn Trác kéo ra ghế tựa, ngồi xuống bên cạnh ông chủ Phùng, không nói hai lời cầm lấy bình rượu.
"Đừng đừng đừng, tức giận với hắn làm gì, cùng lắm thì để hắn rút lại tiền đầu tư, không phải chuyện gì to tát, thật sự không cần." Diệp Chu đương nhiên không có khả năng để Ôn Trác uống, lập tức đi cản người.
Vì một tên tiêu nhân không có đầu óc mà hại thân thể, ông ta không xứng!
Nhưng mà Ôn Trác xảo diệu tránh đi tay Diệp Chu, quay đầu nháy mắt với cậu, ra hiệu không có chuyện gì. Cầm một chiếc cốc thủy tinh rỗng, rót rượu đầy ly, sau đó liền đổ đầy cốc rượu đã uống được một nửa của ông chủ Phùng.
Giơ chén lên cụng ly với ông chủ Phùng, mặt không biến sắc đem chén rượu uống sạch sành sanh như uống nước lã.
Ông chủ Phùng vốn là có điểm men say cấp trên, lúc này bị y đâm một kích như vậy, cũng theo bản năng cầm lấy cốc rượu rót vào trong miệng mình, có điều hắn không bình tĩnh như Ôn Trác, uống được một nửa liền nuốt không trôi nữa.
Giang Đình Viễn nói với vệ sĩ Khổng Quân còn lại: "Cậu đi giúp ông ta một chút."
Nhận được mệnh lệnh Khổng Quân cũng vào phòng, tới bên người ông chủ Phùng, giúp hắn đem nửa chén rượu còn lại chưa uống hết rót vào miệng.
Ông chủ Phùng nào đã gặp qua cảnh này, bị sặc mặt đỏ chót, ho khan cùng thở dốc không ngừng.
Cho dù ông chủ Phùng không quen biết Giang Đình Viễn, nhưng nhìn khí thế bên người hắn liền biết hắn khẳng định không dễ chọc, thấy tình thế không ổn, một bên ho khan một bên đỡ thanh niên tên Tiểu Hạ kia muốn chuồn.
Nhưng làm sao ông ta có khả năng đi ra ngoài, không cần Giang Đình Viễn ra lệnh, vệ sĩ cao lớn đứng chắn trước cửa, giống như tháp sắt đem cửa phòng chặn chặt chẽ.
Trên bàn ăn, Ôn Trác lại bắt đầu rót rượu, rót không tới non nửa chén rượu đã thấy bình trống không rồi.
May là ông chủ Phùng ra sức, ngày hôm nay vì muốn chuốc say Diệp Chu mà bỏ ra vốn lớn, chỉ rượu Mao Đài đã có một thùng đặt nghiêm chỉnh ở lô ghế riêng, chưa tính rượu vang và bia, không thể bảo là chuẩn bị thiếu thốn.
Có điều ông chủ Phùng nằm mơ cũng không nghĩ đến, rượu này cuối cùng toàn bộ đều tiến vào bụng chính mình.
Lúc Ôn Trác mở thùng lấy rượu, đầu Diệp Chu ong ong, gấp đến đầu đầy mồ hôi, một bên ngăn một bên quát y: "Anh không muốn sống nữa à, đây là chuẩn bị uống đến chết sao, ông ta thật sự không đáng để làm vậy, thân thể của anh so với ông ta quý giá hơn nhiều được không!"
"Ông chủ nhỏ không cần lo lắng, chút rượu này ở trong mắt tôi chẳng khác gì nước lã." Ôn Trác cười ấm áp, động tác trên tay lại không chậm chút nào, nhanh chóng hủy đi niêm phong, đổ đầy cốc của hai người.
Mắt thấy không khuyên nổi hắn, Diệp Chu lập tức nói với Giang tổng đang đứng ở cửa: "Giang ca anh khuyên hắn đi, có ai uống rượu như thế, làm như vậy là muốn chết người!"
Ánh mắt Giang Đình Viễn lạnh nhạt, hướng Diệp Chu vậy vẫy tay, lại tự đi tới trước mặt cậu, trước tiên đến gần môi cậu ngửi ngửi, sau khi xác định không có mùi rượu, ý lạnh trong mắt lúc này mới hòa hoãn không ít.
Mắt thấy chén rượu thứ hai trong tay Ôn Trác đã hết, Diệp Chu gấp đến điên rồi: "Giang ca mau bảo hắn đừng uống nữa!"
Giang Đình Viễn sờ sờ đầu cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Ôn Trác thể chất đặc thù, rượu đối với hắn mà nói quả thực không khác gì nước, uống nhiều hơn nữa cũng chỉ là chạy thêm mấy chuyến đến phòng vệ sinh thôi, sẽ không tạo thành tổn thương đối với thân thể."
Diệp Chu lần nữa sợ ngây người, trong mắt đầy vẻ không dám tin: "Lừa gạt, lừa người khác chứ gì..."
Nếu quả thật giống như Giang tổng nói, vậy Ôn Trác không phải chính là người ngàn chén không say trong truyền thuyết sao?! Mấy cái chỉ tồn tại trong tiểu thuyết phim ảnh hư cấu đó thật sự có thật sao, vậy cũng quá hoang đường rồi.
Diệp Chu mới đầu còn nghi vấn, thậm chí cậu còn lén lút gọi xe cứu thương, chỉ chờ hai người kia không được liền lập tức khiêng đến bệnh viện.
Thế nhưng rất nhanh, theo Ôn Trác uống một chén lại một chén, rượu ông chủ Phùng đem đến ngày càng ít, vỏ rượu vỏ bia gần như bày đầy nửa cái bàn, trong quá trình ngoại trừ một lần ra ngoài đi phòng vệ sinh, thần sắc trước sau như thường, ngay cả mặt cũng không đỏ lên, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười, không có nửa phần bị rượu ảnh hưởng mà xuất hiện vẻ say rượu.
Trái lại ông chủ Phùng lúc trước rêu rao muốn Diệp Chu uống rượu bồi tội, lúc này cả người giống như một bãi bùn nhão, nếu không có vệ sĩ hỗ trợ, lúc này có thể ngồi ở trên ghế hay không cũng đã là vấn đề.
Mắt thấy người đã bị rót đến thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Giang tổng lúc này mới hô ngừng.
Cuối cùng ông chủ Phùng bị nhân viên y tế dùng cáng khiêng ra, vì ngộ độc cồn nghiêm trọng mà phải nằm viện theo dõi đặc biệt một tuần lễ, phải nằm viện hơn nửa tháng.
Ngay sau khi xuất viện, chuyện thứ nhất ông chủ Phùng làm chính là tới tìm Diệp Chu, than thở khóc lóc xin lỗi cậu, cũng biểu thị muốn rút lại vốn đầu tư, nói đúng ra thì cũng không thể xem là rút lại vốn đầu tư, bởi vì ông chủ Phùng đến tiền cũng không định cầm.
Có điều Diệp Chu cũng không định lấy tiền của ông ta, đem tất cả tiền đầy tư mà ông ta quăng vào tất cả đều trả về.
Trải qua sự kiện đầu tư lần này, Diệp Chu triệt để bỏ ý nghĩ tự mình tìm nhà đầu tư, đàng hoàng liên hệ với người phụ trách của điện ảnh Kinh Chập, xác định kim ngạch đầu tư mới.
Vì một hồi náo loạn của nhà đầu tư là ông chủ Phùng, buổi thử vai đã sớm định thời gian đành phải lùi lại một tuần.
Không giống thời kỳ chọn vai gian nan như [Một hồi trò khôi hài], cho dù Diệp Chu đã công bố ra bên ngoài phim mới là loại hình phim nhựa, diễn viên tới tham gia thử vai [Theo đuổi ánh sáng] vẫn không ít.
Trong đó cũng không phải là chỉ toàn diễn viên không có tiếng tăm, phần lớn là diễn viên hạng ba, hạng bốn, kém nhất cũng là những diễn viên mặc dù khán giả nhìn thấy không gọi nổi tên nhưng cũng sẽ thấy quen mắt.
Trong đó còn có cả mấy diễn viên hạng hai cùng lưu lượng có chút danh tiếng gần đây.
Đáng nhắc tới chính là, trước khi buổi thử vai bắt đầu, Diệp Chu còn nhận được lời mời dự tiệc của mấy người quản lý, có điều một cái Diệp Chu cũng không đáp ứng, từ chối toàn bộ.
Vì người tham gia thử vai tương đối nhiều, không thể không chia làm hai ngày tiến hành, cũng may kỹ năng diễn xuất của những diễn viên tới thử vai so với lần thử nhất nhìn chung tốt hơn nhiều.
Mà khiến Diệp Chu có chút bất đắc dĩ chính là, đến tận khi thử vai kết thúc, tuy rằng đã chọn được mấy người, mà những diễn viên đó thực ra cũng không hoàn toàn làm cậu vừa ý.
Nhân vật bé trai còn được, rất nhanh liền bỏ phiếu quyết định, mà chân chính khiến Diệp Chu khó có thể lựa chọn chính là nhân vật lưu manh.
Nhân vật này vô cùng phức tạp, đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên yêu cầu rất cao, cần phải có kỹ năng diễn xuất vô cùng vững chắc mới có thể điều động nhân vật này, chân chính biểu hiện ra mị lực của nhân vật.
Có thể nói đây là nhân vật chủ chốt trong bộ phim song nam chủ này, phần diễn tuy rằng không khác mấy so với nhân vật bé trai, nhưng độ khó so với nhân vật bé trai càng cao hơn một bậc.
Một khi nhân vật này bị diễn hỏng thì Diệp Chu mặc dù lại có thể chịu đựng, bộ phim này cũng sẽ bị phá hủy hơn nửa.
Diệp Chu nhìn đi nhìn lại tư liệu ba người đã chọn, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, không thể không quyết định chắc chắn được.
Cậu đem ba phần tư liệu đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người nói: "Có ai có ý kiếm gì có thể nói ra để mọi người cùng nghe."
"Tôi thấy cái cậu Tưởng Sam kia được đó, danh tiếng của cậu ta trong giới từ trước đến giờ rất tốt, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, cũng chịu được khổ, là loại có tâm với diễn xuất hiếm thấy trong lớp diễn viên trẻ."
Nhà sản xuất phim đẩy kính mắt, đem ứng cử viên mình chọn nói ra.
Phó đạo diễn nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi tán thành ý kiến của sản xuất Thôi, Tưởng Sam đúng là nhân tuyển tốt, trước đây tôi từng cùng hắn hợp tác, kỹ năng diễn xuất tuy rằng không phải phái thiên phú, nhưng người cũng rất nỗ lực, trình độ cũng vẫn luôn tương đối ổn định."
Có hai người này mở miệng, những người khác tuy rằng cũng lục tục phát biểu những ý kiến bất đồng, nhưng cuối cùng Tưởng Sam vẫn lấy ưu thế cao hơn từ trong ba người bộc lộ tài năng.
Diệp Chu nhìn tư liệu của Tưởng Sam, một tay chống cằm, một tay đặt trên bàn nhẹ nhàng gõ, ở trong đầu đem mặt của Tưởng Sam hòa nhập vào khuôn mặt của lưu manh trong [Theo đuổi ánh sáng].
Không cần lâu lắm, Diệp Chu mở mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Cảm giác không quá thích hợp."