Vốn tưởng rằng nước ép rau củ đã là thứ phản nhân loại nhất trên thế giới, lại không nghĩ rằng Giang tổng mỗi lần đều có thể mang đến cho cậu một kinh hỉ mới.
Nếu nói nước ép rau củ đơn thuần chỉ là khó uống thì mùi vị của thuốc đông y, đặc biệt là thuốc đông y đã trải qua đun nấu, lực sát thương quả thực kinh người.
Lúc Diệp Chu nâng bát lên thậm chí đã nghĩ có lẽ cậu đã hiểu lầm Giang tổng thật rồi.
Loại người không dính một hạt bụi, băng thanh ngọc khiết, cao lĩnh chi hoa* như Giang tổng, thất tình lục dục sao? Không tồn tại.
(*Cao lĩnh chi hoa: hoa trên núi cao)
Lúc trước ở bệnh viện nhất định là do cậu hiểu lầm, Giang tổng làm sao có khả năng đối với cậu nảy sinh dục vọng, nói đùa! Giữa hai người chỉ có tình cha con thuần khiết, cậu làm sao lại muốn ngủ với kim chủ baba của mình chứ?!
Yên lặng phỉ nhổ chính mình trong lòng, làm sao có thể có ý nghĩ như vậy, thật xấu xa, quá xấu hổ, quá tang tâm bệnh cuồng!
Diệp Chu chưa từ bỏ ý định còn muốn giãy giụa thêm một chút, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Giang tổng. Ở chung lâu như vậy, cậu làm sao có thế không biết đây là ý không cho thương lượng chứ.
Quyết đoán ngậm miệng, thử nhiệt độ thuốc một chút, thấy vừa vặn liền bưng bát ngừng thở một hơi rót hết toàn bộ vào miệng.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lúc mùi vị cay đắng nồng nặc lan tràn trong cổ họng, Diệp Chu vẫn là bị khổ đến nhe răng trợn mắt, thậm chỉ có chút buồn nôn.
Trước khi cậu khom lưng, có một bàn tay trước một bước nhét vào trong miệng Diệp Chu thứ gì đó.
Diệp Chu theo bản năng muốn nhả ra, có điều rất nhanh liền cảm nhận được vị chua chua ngọt ngào nhanh chóng đè xuống đắng chát trong miệng, cậu cắn cắn, vậy mà lại là một viên ô mai.
"Giang ca, anh mua lúc nào vậy?" Cậu nhớ trong nhà không có mua loại đồ ăn vặt như ô mai này.
Giang Đình Viễn vỗ vỗ đầu cậu, "Lúc lấy thuốc."
Diệp Chu bị nghẹn, mắt liếc đồng hồ treo trên tường, họ nhẹ một tiếng nói: "Cái kia, Giang ca hôm nay tôi có hẹn với tổng biên kịch sửa chữa kịch bản, sắp đến giờ hẹn, tôi đi trước nha."
Giang Đình Viễn nhìn ra cậu muốn chạy, cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Bảo tài xế đưa em đi."
"Ôi chao, cảm ơn Giang ca!" Diệp Chu mặt mày hớn hở.
Lúc Diệp Chu đến gần nhà Tống Khải Phàm vẫn còn sớm 15 phút so với giờ hẹn, cậu tới lui giữa những tòa chung cư kiểu cũ chẳng khác nào mê cung nửa ngày cũng không tìm được tòa nhà mà Tống Khải Phàm nói.
Bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện thoại cho hắn, không bao lâu liền thấy thân ảnh Tống Khải Phàm từ xa đến gần, nhanh chóng chạy tới chỗ cậu.
Có thể là chạy quá nhanh, cho nên Tống Khải Phàm không nói chuyện được, mở miệng thở hổn hển, gương mặt thanh tú đều vì vận động dữ dội mà có chút đỏ lên.
"Thật ngại quá thật ngại quá, chúng tôi bên này tương đối loạn, đáng ra tôi phải xuống dưới đón ngài." Tống Khải Phàm mặt đầy áy náy cùng thấp thỏm, liên tục xin lỗi Diệp Chu.
Diệp Chu lắc đầu: "Không có gì, là cảm giác về phương hướng của tôi không quá tốt."
Tống Khải Phàm ngại ngùng nở nụ cười, mang theo Diệp Chu đi qua những tòa nhà đan xen, đi khoảng chừng mười phút liền dừng lại trước một tòa chung cư trong số đó.
Thần sắc hắn có chút ngượng ngùng, nói với Diệp Chu: "Hoàn cảnh nơi này không quá tốt, nếu không ngài ở dưới lầu chờ tôi một chút, chúng ta ra tiệm cà phê nói chuyện."
Diệp Chu sao có thể không hiểu ý của hắn, nhất thời liền nở nụ cười: "Học trưởng anh cũng quá khách khí rồi, không cần xoắn xuýt vậy, chỗ tôi ở trước đây so với nơi này còn kém nhiều hơn, không sao đâu."
Lời này của cậu cũng không phải nói bậy, đời trước Diệp Chu mới vừa làm việc được hai năm, nghèo đặc biệt bằng phẳng, sau khi rời khỏi ký túc xá của trường học, vì tiết kiệm tiền mà ở trong phòng tầng hầm thời gian dài.
(Tui cũng không hiểu kiểu nghèo bằng phẳng này của tác giả là nghèo kiểu gì luôn á)
Chính là cái loại phòng mà đến cả cửa sổ cũng không có, là một phong đơn nhỏ chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, vừa bẩn vừa loạn, râm mát ẩm ướt, phơi quần áo đều rất khó khô.
Ngay cả loại chung cư kiểu cũ như này cũng phải sau một thời gian đi làm Diệp Chu mới dám dọn vào ở, cho nên đối với cậu mà nói, nơi này của Tống Khải Phàm thực sự không có gì là không thể tiếp thu.
Nghe cậu nói vậy, thần kinh căng thẳng của Tống Khải Phàm rốt cuộc thoáng thả lỏng một chút, hắn đưa Diệp Chu lên tầng 4.
Khu chung cư kiểu cũ này là kiểu một tầng ba nhà, phòng Tống Khải Phàm thuê là phòng ở giữa, lúc hắn lấy chìa khóa mở cửa, trên lầu truyền tới một loạt tiếng bước chân, có người mang theo một túi rác từ trên lầu đi xuống.
Diệp Chu nghe tiếng ngẩng đầu, lúc thấy rõ mặt của người kia thì nhất thời sửng sốt.
Tống Khải Phàm mở cửa được một nửa, cũng nghe được động tĩnh phía sau liền quay đầu nhìn người đi xuống, nhất thời nở nụ cười, cùng người kia chào hỏi: "Tiểu Tiêu sớm a, sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Mí mắt người kia nửa khép, trên mặt rõ ràng còn mang theo buồn ngủ, áo ngủ trên người nhăn nhúm, tóc tai có chút ngổn ngang, nhìn qua chính là dáng dấp vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu.
Nghe được giọng nói của Tống Khải Phàm, lúc này mới nhấc mí mắt lên, đáp: "Tống ca sớm, ngày hôm nay có chút việc..."
Nói được nửa câu, lúc nhìn thấy Diệp Chu đang đứng cạnh Tống Khải Phàm thanh âm liền im bặt đi.
Trầm mặc, trầm mặc một lúc lâu giống như không khí xung quanh phảng phất đều đọng lại.
Tống Khải Phàm nhạy cảm nhận thấy bầu không khí không đúng, vừa muốn mở miệng nói gì đó hòa hoãn bầu không khí, giới thiệu hai người với nhau, Kỳ Tiêu đã nhanh chân rời đi.
Lúc đi ngang qua người Diệp Chu, cũng không biết là không cẩn thận hay là cố ý, đột nhiên va vào người cậu một phát.
Diệp Chu bị đụng vào dạ dày, cả người đều không ổn, cảm giác thuốc đông y thật vất vả uống vào hồi sáng đều bị đụng đến sắp ói ra.
Tống Khải Phàm lập tức dìu cậu, trong giọng nói tràn đầy kinh hoảng: "Đạo diễn Diệp cậu không sao chứ?"
Diệp Chu khoát khoát tay, đứng tại chỗ chốc lát mới rốt cuộc đè xuống cỗ buồn nôn kia, nói với Tống Khải Phàm: "Vào trong rồi nói."
Quên đi khúc nhạc dạo ngắn lúc vào cửa, hai người trò chuyện vô cùng hăng say.
Tống Khải Phàm trước đây quanh năm làm trợ thủ cho người, sớm đã không phải là người mới gì, đối với những việc như sửa chữa kịch bản, hiệu quả mà đạo diễn cần, làm thế nào để nội dung vở kịch đặt ra được tốt nhất, làm sao thiết trí hồi hộp, làm sao chế tạo cao trào, tế hóa nhân vật hắn đều vô cùng rõ ràng.
Căn bản không cần Diệp Chu phải phí sức câu thông, mỗi lần Diệp Chu mới vừa đem ý nghĩ của mình nói xong, Tống Khải Phàm luôn có thể nhanh chóng bắt kịp suy nghĩa của cậu, có lúc hiệu quả viết ra thậm chí càng xuất sắc hơn so với mong muốn của Diệp Chu.