Diệp Chu ngồi trên bậc thang, trong đầu đều là thanh âm tranh chấp từ bên kia điện thoại truyền đến.
Cậu mơ hồ nghe được mấy từ mấu chốt, tiền, em trai mày, tâm lý đã có chút chắc chắn rồi.
Quan hệ gia đình của Giang tổng tương đối hoạn, cha Giang cùng mẹ Giang là liên hôn gia tộc, tình cảm vốn không sâu đậm gì, hơn nữa cha Giang tính cách phong lưu, sau khi Giang Đình Viễn được sinh ra hôn nhân của hai người từ đó chỉ còn trên danh nghĩa.
Ban đầu đối với đứa con không có chí tiến thủ này, Giang lão gia tử nhiều lần muốn dạy dỗ, mà cha Giang phảng phất giống như càng muốn cùng ông đối nghịch, ông không dạy dỗ được, ngược lại càng làm cho cha Giang sinh lòng phản nghịch, càng làm trầm trọng thêm.
Mắt thấy hắn càng ngày càng không ra gì, Giang lão gia tử đối với đứa con này triệt để thất vọng, liền nhắm mắt làm ngơ, dốc lòng bồi dưỡng cháu đích tôn.
Ít đi cha quản giáo, cha Giang càng coi trời bằng vung, không nói hàng đêm lưu luyến bụi hoa, còn ở bên ngoài nuôi không ít tình nhân, con riêng cứ một đứa rồi một đứa được sinh ra.
Mãi đến tận khi ở cùng mẹ của Giang Du, cha Giang lúc này mới bắt đầu hơi kiềm chế.
Đừng xem cha Giang có không ít con riêng, chân chính được yêu chiều cũng chỉ có một đứa là Giang Du thôi.
Cha Giang là kẻ tư tưởng ích kỷ điển hình, biết lão gia tử cũng không có ý định để cho mình kế thừa gia nghiệp mà là đem công ty giao vào tay Giang Đình Viễn, hắn liền biết rõ, nửa đời trước dựa vào lão gia tử, nửa đời sau nếu không có gì ngoài ý muốn, phải nhờ vào đứa con lớn này.
Nếu như là người khác, cha Giang quyết sẽ không vì một đứa con riêng mà mặc kệ nguy hiểm đắc tội Giang Đình Viễn há miệng đòi tiền, dù sao cũng liên quan đến sinh hoạt nửa đời sau của hắn.
Chỉ có khi đứa con riêng này là Giang Du, cha Giang mới có thể đối với Giang Đình Viễn mở miệng.
Giang Du tuy là con riêng, nhưng ở trong mắt cha Giang, địa vị của đứa con một tay mình dạy dỗ từ nhỏ thậm chí so với Giang Đình Viễn do một tay lão gia tử nuôi nấng, không thân cận với mình còn quan trọng hơn nhiều.
Huống chi thân phận của mẹ Giang Du cũng còn lâu mới đơn giản như vậy.
Mẹ Giang Du vốn dĩ là mối tình đầu của cha Giang, Hướng gia ở thành phố A cũng từng là nhà giàu có chút danh tiếng, mà một lần quyết định sai lầm khiến cho toàn bộ Hướng gia lâm nguy, sau nhiều lần nỗ lực cuối cùng vẫn tuyên bố phá sản.
Giang lão gia tử nguyên bản là không đồng ý tình cảm của hai người, sau khi Hướng gia có chuyện, Hướng Chỉ Phù tới cửa cầu viện, Giang lão gia tử dùng 40 triệu đổi lại cam kết rời đi của Hướng Chỉ Phù.
Hướng Chỉ Phù ra nước ngoài, hai người chia tay, cha Giang vì thế hoàn toàn chán chường một thời gian dài.
Nhiều năm sau, cha Giang lang thang ngẫu nhiên gặp lại mối tình đầu, biết được đối phương những năm này đều vẫn một mình, hai người thiên lôi câu địa hỏa, tình cũ lại cháy.
Hướng Chỉ Phù là nữ nhân vô cùng thông minh, biết chỉ bằng tình cũ thì rất khó giữ được cha Giang, vì để nâng cao lợi thế của mình, bà ta mang danh nghĩa tình nhân sinh ra Giang Du.
Lúc mang thai Hướng Chỉ Phù liền cầu xin cha Giang cùng bà ta đi kiểm tra, dụ dỗ hắn tham gia vào quá trình dưỡng thai, nhìn hài tử từng chút trưởng thành, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh khi làm cha của hắn.
Làm vậy mặc dù khổ cực, nhưng bằng kế hoạch bà ta tỉ mỉ bày ra thành công gợi lên tình thương của cha vốn đã ít ỏi của cha Giang.
Thái độ hiện tại của cha Giang cũng đủ để chứng minh, mưu tính của bà ta đã đem lại tác dụng, có thể làm cho cha Giang vì Giang Du không tiếc phát sinh xung đột với Giang Đình Viễn.
Nếu mọi thứ thực sự phát triển theo nội dung tiểu thuyết, không cần mấy năm, đứa con trai Giang Du của bà ta sẽ hại chết anh cả, dùng thân phận con riêng thành công thượng vị.
Hướng Chỉ Phù cũng sẽ từ tình nhân không thể ra ánh sáng được cha Giang quang minh chính đại cưới vào cửa, lắc mình biến hóa trở thành vợ chính thức của cha Giang.
Diệp Chu nhanh chóng đem nội dung tiểu thuyết ở trong đầu nhớ lại một lượt, nghĩ tới những tình tiết này, thần sắc lo lắng trong mắt càng nặng.
Cũng không phải lo lắng cha Giang sẽ làm gì với Giang Đình Viễn, dù sao Giang tổng không phải là người mặc người bày bố.
Cậu kiêng kỵ chính là, cha Giang là cha của vai chính tra công, có phải cũng nắm giữ một phần hào quang nhân vật chính hay không.
Thời điểm cậu đang vô cùng lo lắng, bên tai bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, thanh âm kia từ xa đến gần, chờ đến lúc Diệp Chu lấy lại tinh thần phát hiện trước mặt có người đứng từ lúc nào không hay.
Mới vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Giang tổng.
Diệp Chu sợ đến suýt thì nhảy dựng lên: "Ui, Giang ca anh đến từ lúc nào vậy?"
"Lúc em đang ngẩn người." Giang Đình Viễn nhàn nhạt nói.
Nói xong liền đưa tay xoa đầu cậu, âm thanh trầm thấp hòa hoãn, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy, tập trung như thế."
Có thể là bởi vì ánh mắt của Giang tổng quá bao dung cho nên Diệp Chu thật sự có một chốc muốn đem sự tình mình biết toàn bộ nói hết với hắn.
May mắn lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, lời đến khóe miệng lại đổi: "Không có gì, đang suy nghĩ kịch bản hôm nay nhận..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt lại quét đến cánh tay đang chảy máu của Giang tổng, âm thanh im bặt đi.
Diệp Chu lúc này cuống lên, trực tiếp nhảy dựng lên, thái độ cứng rắn kéo tay Giang Đình Viễn qua, vừa xem xét vết thương vừa hỏi: "Anh có chuyện gì, sao lại bị như vậy, bị từ lúc nào?"
Giang Đình Viễn lắc đầu, không muốn để Diệp Chu biết chuyện xấu của Giang gia, muốn rút tay về, ai ngờ Diệp Chu trước giờ rất dễ nói chuyện lúc này lại cực kỳ cứng rắn, kéo hai lần cũng không thể rút tay về.
Thậm chí còn khiến Diệp Tiểu Chu quát lớn: "Đừng nhúc nhích!"
Giang tổng bị quát nhìn Diệp Chu đang nhăn mày thật chặt, đông tác lại hết sức nhẹ nhàng, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Vẻ mặt Diệp Chu nghiêm túc, trầm mặt không cho cự tuyệt nói: "Đi, đến bệnh viện, đi ngay bây giờ."
"Vết thương nhỏ thôi, không cần." Giang tổng nhịn cười, duỗi một tay khác ra vuốt mi tâm đang nhíu chặt của cậu, "Đừng nhăn mày."
Cậu không cần nghĩ cũng biết, vết thương trên tay Giang tổng tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với cha Giang.
Diệp Chu sắp bị thái độ của hắn làm tức chết, nếu không phải thấy hắn bị thương, thực muốn lớn gan chó nhéo lỗ tai của hắn, ghé vào mà gào thét.
Anh cho rằng đây chỉ là vết thương nhỏ thôi sao? Không! Mẹ nó đây rất có thể là bạo kích do hào quang nhân vật chính đem lại! Làm không tốt chính là muốn mạng đó có biết không!
Cha Giang là ai, đây chính là cha của vai chính công Giang Du đó.
Diệp Chu lúc này cũng không thèm giả vờ biết điều, không muốn cùng hắn phí lời, ánh mắt quét xung quanh tìm được tài xế ở phía sau, lôi kéo người đi về phía xe.
Lên xe không nói hai lời trực tiếp nói với tài xế: "Đến bệnh viện."
Tài xế liếc nhìn Giang Đình Viễn, như muốn dò hỏi ý của Giang tổng.
Mắt thấy Diệp Chu sắp tức đến biến thành con cá nóc, Giang Đình Viễn cuối cùng vẫn không ngăn được cậu, hướng tài xế gật đầu một cái.
Mãi đến tận sau khi xét nghiệm uốn ván, bác sĩ khẳng định không có vấn đề gì, nỗi lo trong lòng Diệp Chu lúc này mới rơi xuống.
Trên đường chở về, Diệp Chu vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Giang tổng nhìn Diệp Chu đang ủ rũ, lại nhìn tay mình đang quấn băng gạc, suy tư.
Không khí trầm mặc này vẫn kéo dài đến lúc hai người về đến nhà cũng không có hòa hoãn, trong lúc ăn tối cũng không có cùng nhau nói chuyện.
Bữa tối kết thúc, Diệp Chu liếc nhìn thời gian, nói với Giang tổng: "Giang ca tôi về phòng trước, anh..."
Cậu vốn là muốn nhắc nhở Giang tổng tốt nhất là cách xa Giang Du và cha Giang một chút, nhưng nghĩ lại thân phận mình cũng không có lý do gì để nói mấy lời này.
Nói đi nói lại, cha Giang cũng là cha của Giang Đình Viễn, mà Diệp Chu nói trắng ra cũng chỉ là nhân tình mà Giang tổng bao dưỡng thôi.
"Chú ý đừng để tay dính nước." Diệp Chu nói.
Nói xong liền quay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng cậu vừa mới đi được hai bước, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của Giang Đình Viễn vang lên từ phía sau.
"Em đang lo lắng cho tôi?" Ánh đèn của phòng ăn là sắc vàng ấm, mặc dù màu sắc ôn nhu nhưng độ chiếu sáng có hạn, Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu sắp hòa trong bóng tối mở miệng hỏi.
Bước chân Diệp Chu dừng lại nhưng không quay đầu.
Cậu suy nghĩ khoảng chừng một phút mới mở miệng cho ra một đáp án khẳng định.
"Đúng, tôi rất lo lắng."
Bất kể là thân phận gì đều không thể phủ nhận, từ lúc cậu xuyên vào cái thế giới tiểu thuyết lạnh lẽo này tới nay Giang Đình Viễn là người thứ nhất đối xử tốt với cậu, cũng là người từ trước tới giờ, luôn luôn ngầm dung túng cậu, không ngừng cho cậu ấm áp.
Từ lúc Diệp Chu quen biết Giang Đình Viễn tới nay, hắn hình như chưa từng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của cậu.
Dù là tiền hay là đầu tư, còn có thời điểm khốn khó đứng ta làm chỗ dựa cho cậu, trong tình huống tất cả mọi người không coi trọng giúp cậu tăng cường suất chiếu của phim.
Dù cho mấy hạng mục đầu tư kia căn bản không đáng tin, nghe vào giống như là đang đùa giỡn, dù cho bộ phim kia căn bản không có chút ưu thế nào, Giang Đình Viễn cũng chưa từng phủ định bất kỳ ý nghĩa nào của cậu.
Chống đỡ cùng tín nhiệm vô điều kiện như vậy, dù Diệp Chu là tảng đá cũng bị ủ ấm.
Huống chi cậu không phải cục đá, mà là một người vô cùng coi trọng tình cảm, mặc dù phần tình cảm này phần lớn là cảm kích.
Càng ở chung, Giang tổng ở trong lòng cậu sớm đã không còn chỉ là một nhân vật trong sách, có thể nói, đối với Diệp Chu Giang tổng là một tồn tại vô cùng quan trong.
Chỉ cần vừa nghĩ tới kết cục thê thảm của Giang tổng trong sách, Diệp Chu liền cảm thấy hoảng loạn.
Cậu muốn làm chút gì đó, cậu biết mình cần phải làm gì đó, như vậy mới có thể ngăn cản tất cả những thứ này phát sinh, từ trong sâu thẳm, phảng phất có một âm thanh khác không ngừng ghé vào tai cậu nói nhỏ.
Cậu muốn làm cái gì? Là muốn cứu vớt hắn sao?
Cậu là ai, chính cậu cũng chỉ là tốt thí mà thôi, thậm chí cũng không biết có thể dưới hào quang nhân vật chính sống bao lâu, cậu dựa vào cái gì, có thể làm gì, ai có thể cứu được cậu?
Cậu chẳng qua là kẻ tham sống sợ chết dưới hào quang nhân vật chính, chỉ có an phận, làm hết khả năng để không bị vai chính chú ý tới, mới có thể an ổn sống tiếp.
Diệp Chu có lúc cũng mơ hồ cảm thấy ý nghĩ này không đúng, vô cùng không đúng.
Nhưng vẫn luôn không thể thoát khỏi những suy nghĩ như vậy. Mỗi khi cậu muốn thay đổi một vài thứ, âm thanh như thế sẽ ghé vào tai cậu không ngừng vang lên, mãi đến tận khi cậu triệt để bỏ đi ý nghĩ này mới thôi.
Giang Đình Viễn nhận được đáp án khẳng định, nhìn bóng lưng cậu một lúc lâu mới mở miệng: "Em có chuyện muốn nói với tôi à."
Giang Đình Viễn quanh năm lăn lộn thương trường, am hiểu nhất chính là lòng người, sao có thể không nhìn ra Diệp Chu có lời muốn nói.
Diệp Chu sửng sốt một chút, cũng không biết kích động chỗ nào, bỗng nhiên đem lời nói từ đáy lòng nói ra: "Anh có thể hay không...cách xa Giang Du và Giang Trường Tùng một chút."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Diệp Chu tỉnh lại, trong nháy mắt đã hối hận.
Cậu lập tức nỗ lực cứu chữa: "Hic, ý của tôi là..."
"Diệp Chu." Giang Đình Viễn đánh gãy lời câu.
Từ phòng ăn từ bước một đi về phía cậu, tiếng bước chân của hắn trong không gian yên tĩnh dị thường rõ ràng, mãi đến tận khi hắn dừng lại bên người Diệp Chu.
Ngay sau đó, Diệp Chu cảm thấy mình bị một nguồn sức mạnh kéo vào một cái ôm ấm áp.
Hô hấp ấm áp phả vào mặt, cậu nghe được giọng nói của Giang tổng vang lên bên tai.
"Em đang sợ cái gì." Hắn hỏi.
Đại khái là Giang tổng ôm ấp quá ấm áp, khiến Diệp Chu từ sau khi xuyên qua vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc thoáng thả lỏng một chút, cậu hiếm khi để cho mình càn rỡ, đem đầu vùi vào trong lồng ngực Giang tổng, không nói một lời.
Giang Đình Viễn đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của câu, cảm giác được động tác nhỏ của cậu, đơn giản trực tiếp duỗi ra hai tay, đem người càng ôm chặt hơn.
Dùng thanh âm bình thản cùng kiên định ghé vào lỗ tai cậu nói: "Dù là chuyện gì, chỉ cần em nói tôi đều sẽ giải quyết, cho nên em không cần sợ cái gì cả."
Dường như thật sự bị hắn đả động, tối hôm đó, Diệp Chu vốn tưởng rằng sẽ khó ngủ lại bất ngờ có một đêm ngon giấc.
Ngày thứ hai thức dậy, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ tùy ý ánh nắng ngày đông chiếu vào phòng ngủ, Diệp Chu hít sâu một hơi, vứt bỏ sầu lo ngày hôm qua, phảng phất như được sạc đầy điện, bừng bừng sức sống.
Cậu rửa mặt xong xuống lầu, phát hiện phòng ăn đã có người ngồi trước, Giang tổng toàn thân tây trang cẩn thận tỉ mỉ ngồi bên bàn ăn đang xem báo buổi sáng, thần sắc hiếm thấy thả lỏng.
"Sớm a, Giang ca!" Diệp Chu vừa chào hỏi vừa ngồi xuống đối diện hắn.
Chào buối sáng đối phương, Giang Đình Viễn đem tầm mắt từ trên báo di dời, nhìn về phía Diệp Chu hỏi: "Muốn xem báo sáng nay không?"