"Anh nói ai??"

Diệp Chu không dám tin tưởng hỏi lại, vì tâm tình chập trùng quá lớn dẫn đến âm thanh đều có chút cao hơn.

Hà Phi Dương là đầu gỗ, không thấy được sự khiếp sợ trong giọng nói của Diệp Chu, chỉ cho là cậu không nghe rõ, vậy nên hắn nói lại lần nữa: "Chung Bách."

Giống như sợ Diệp Chu không biết đó là ai, Hà Phi Dương lại bổ sung thêm một câu.

"Chính là cái người chỉ cần đi diễn liền lấy được giải thưởng..."

"Anh không cần kể." Diệp Chu đánh gãy, ánh mắt có chút đờ đẫn: "Tôi biết."

Cậu đương nhiên biết người đó, nếu như nói Tạ Cách Phi nổi lên vì anh là thiên tài, vậy thì Chung Bách còn hơn cả thế nữa.

Không giống với Tạ Cách Phi không có hậu thuẫn, Chung Bách sinh ra trong một gia đình làm nghệ thuật, bố là phần tử trí thức, mẹ là diễn viên nổi tiếng, những năm đó vô cùng nổi tiếng, có thể nói khi đó bà chính là đỉnh Kim tự tháp trong diễn viên nữ.

Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, từ nhỏ Chung Bách đã sinh ra hứng thú đối với những vai diễn, lúc mười ba mười bốn tuổi đã là một ngôi sao nhí có chút danh tiếng, chỉ là lúc đó vẫn chưa tiến vào giới giải trí, vì anh ta đang vô cùng chăm chú học tập.

Mười tám tuổi dựa vào vai thiếu gia liền bắt được chiếc cúp ảnh đế đầu tiên, từ đó về sau mấy cái cúp không khác gì mấy cái móc treo, quay một bộ phim nhận một bộ giải thưởng.

Phim Chung Bách đóng, luôn là những bộ phim tinh phẩm, câu này thật sự không nói quá.

Trong giới thậm chí còn lưu truyền một câu chuyện cười, nói là chỉ cần bộ phim do Chung Bách đóng, giải thưởng gần như đã cầm được phân nửa trong tầm tay.

Nếu như ngay cả Chung Bách cũng không cứu nổi bộ phim đó, thì đạo diễn có thể lấy dây thừng thắt cổ rồi đấy.

May mà, Chung Bách đối với chất lượng

của điện ảnh có yêu cầu vô cùng cao, tác phẩm của anh ta luôn thuộc loại tinh phẩm trong tinh phẩm, đó cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu mà anh ta có được địa vị vững chắc trong giới hiện nay.

Chung Bách chưa bao giờ vì tài nguyên mà phát sầu, xưa nay đều là anh ta chọn kịch bản.

Anh ta từ đó đến nay có yêu cầu vô cùng cao đối với đạo diễn và kịch bản, thường thì hai đến ba năm anh ta mới có một bộ phim, theo đó tuổi của anh ta giờ cũng khá lớn, nên hiện nay rất ít khi đóng phim.

Bộ phim gần đây nhất Chung Bách đóng cũng đã được sáu năm, năm này vừa qua sinh nhật tuổi 32.

Mặc dù không nói rõ, nhưng ý muốn lui về của Chung Bách đã rất rõ ràng, những năm này anh ta chỉ chụp ảnh, người tinh tường đều có thể nhìn ra được, chỉ có fan chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đúng hạn mà lên Weibo kêu anh ta đi đóng phim.

Sở dĩ Diệp Chu hiểu rõ Chung Bách như vậy, thì phải nói đến từ Trình Nhiên.

Trong tiểu thuyết, sau khi công chính và thụ chính ngược luyến tình thâm với nhau, khi đang ngọt ngào với nhau được chút ít, thì bạch nguyệt quang của công chính là Dư Thu Trạch quay về.

Lúc này Trình Nhiên mới biết, những ngọt ngào tình cảm mà hắn ta dành cho cậu ta tất cả chỉ là lừa gạt.

Cậu ta có được sự yêu thích của Giang Du cũng chỉ vì cậu ta nhìn giống bạch nguyệt quang là Dư Thu Trạch mà thôi.

Bạch nguyệt quang muốn mà không có được trở về nước, thế thân là Trình Nhiên liền mất đi giá trị.

Dưới sự mập mờ giữa Giang Du và Dư Thu Trạch, hai người bắt đầu trải quá những tháng ngày ngược luyến. Khi Trình Nhiên tận mắt thấy Giang Du và Dư Thu Trạch làm chuyện ấy trên giường, tâm tình hỏng mất, cậu ta lựa chọn rời đi để kết thúc tất cả.

Sau khi Trình Nhiên rời đi, lúc này Giang Du mới phát hiện không biết từ lúc nào mà hắn ta đã yêu cậu ta, khi hiểu rõ tình cảm của bản thân, hắn ta hối hận không thôi, bắt đầu hành trình truy thê của mình.

Lại nói Trình Nhiên, cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi, Trình Nhiên cầm phí chia tay Giang Du đưa, đi đến sân bay quốc tế, trên mấy bay vô tình gặp được ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh Chung Bách.

Chắc là do khi đó bộ dạng của Trình Nhiên thê thảm không nỡ nhìn, nên Chung ảnh đế luôn cao lãnh lạnh lùng sinh ra lòng thương cảm với cậu ta.

Trình Nhiên vừa xuống máy bay liền ném hành lý đi, tâm tình không kiềm chế được liền khóc một trận ngay sân bay, Chung Bách thật sự không nhìn nổi liền đem cậu ta mang về nhà mình.

Mơ mơ hồ hồ, hai người cứ thế sống chung với nhau.

Dưới hào quang nhân vật chính rọi trên người, Chung Bách dần dần thích sự kiên cường và thiện lương của Trình Nhiên, vì cậu ta mà âm thầm trong bóng tối giúp đỡ.

Nhìn đến đây, độc giả đã quen cái tình tiết này chắc chắn đều hiểu, không sai, tất cả những bộ tiểu thuyết ngược luyến đều sẽ có một nam phụ si tình xuất hiện, hơn hết, Chung ảnh đế chính là nam phụ si tình đó!

Trình Nhiên nói cậu ta không muốn bị Giang Du giấu phía sau hội trường, muốn bằng năng lực của bản thân đứng trước sân khấu, hoàn thành ước mơ trở thành diễn viên, Chung ảnh đế liền cho cậu ta hết tài nguyên này đến tài nguyên khác.

Trình Nhiên oán giận kỹ năng diễn của mình không tốt, Chung ảnh đế không

chỉ tự mình dạy bảo cậu ta, còn đem cậu ta đi giới thiệu với thầy của mình là Phương lão tiên sinh đã ẩn cư, được lão tiên sinh thử nhận làm học trò.

Trình Nhiên nói mình không có danh tiếng, Chung ảnh đế liền đập tiền đưa hắn vào show nổi tiếng nhất trong nước để hút fan, mấy bài tuyên truyền các thứ cũng không thiếu, có thể nói là đã dùng hết cả bản lĩnh.

Dưới tình huống tài nguyên dồi dào và hào quang nhân vật chính chiếu sáng, Trình Nhiên không ngoài ý muốn mà nổi tiếng toàn quốc.

Mấy năm sau, Trình Nhiên về nước, từ tiểu bạch kiểm rụt rụt rè rè lắc mình biến thành siêu sao.

Theo lý thuyết Chung ảnh đế tốt như vậy, Trình Nhiên dù sao cũng nên hảo hảo mà ở bên với anh ta, nhưng nam phụ cũng chỉ là nam phụ, thời điểm cậu ta về nước rõ ràng là muốn ngược tra nam Giang Du.

Ngược được mấy lần, khi nhìn thấy vẻ mặt Giang Du ngày càng tiều tụy, Trình Nhiên vẫn là có chút mềm lòng.

Sau khi cậu ta trở thành siêu sao liền bắt đầu tay đấm chân đá bạch nguyệt quang, còn xé* cả cha mẹ vợ bạch liên hoa, sau khi trải qua thiên tân vạn khổ, hai người liền HE.

Xé: ở đây chắc là dùng lời lẽ nặng nề để bóc phốt, công kích.

Về phần Chung ảnh đế luôn giúp đỡ hết mình...

Thật không tiện, bởi vì có mối quan hệ quá thân mật với Trình Nhiên, nên bị công chính Giang Du căm ghét, bị hắn ta thuê người bắt cóc rồi quay phim 18+, xong gọi cho cha mẹ anh ta đến chuộc anh ta với một số tiền cực lớn.

Sau khi lấy tiền không chỉ làm cho Chung Bách bị mù, còn đem bộ phim 18+ chiếu trên mạng bay đầy trời.

Nam phụ là để làm gì, nam phụ không phải là dùng để ngược ư?!

Quá thảm, thảm đến nỗi dù Diệp Chu cũng chỉ là pháo hôi có chút đồng tình với anh ta, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng khó bảo toàn tỉnh mạng, nên Diệp Chu cũng không có ý định quản chuyện người khác, dù sao chắc gì cậu sẽ sống tới cái lúc Chung ảnh đế lên sàn đây!



Nhưng cậu không ngờ lúc này lại được nghe cái tên Chung Bách.

Thấy Diệp Chu thừ người ra không nói gì, Hà Phi Dương mới nhận ra sự khác thường của Diệp Chu.

"Diệp tiên sinh, thật ra thì tôi cũng có nhờ người nghe ngóng, Chung Bách không hề quân tâm tới tiền, anh ta vô cùng yêu thích đóng phim, nhưng mấy năm gần đây không có kịch bản nào làm anh ta cảm thấy hài lòng, nên mới không đóng phim nữa."

Hà Phi Dương nói, tay gãi gãi đầu, cười ngốc nói: "Tôi cảm giác nhất định anh ta sẽ yêu thích kịch bản của tôi và Liễu Chiêu."

"..." Diệp Chu vừa lấy lại tinh thần, liền nghe được một câu như vậy, cũng không biết nên phản ứng như nào.

Tự tin này là từ đâu mà có vậy, người này chính là Chung Bách đấy, anh ta chính là loại người có tính cách vô cùng kỳ lạ, lấy thưởng đến mỏi tay đấy!

Dựa vào cái gì mà người ta lại coi trọng kịch bản của hai người ạ, chỉ với cái tên phim là ( song sắt nước mắt) ư??

Sao không lên trời luôn đi!

Cũng may tuy Hà Phi Dương có hơi vô lý, nhưng còn biên kịch Liễu Chiêu vẫn rất đáng tin, thấy Diệp Chu trầm mặc, lập tức mở miệng hóa giải bầu không khí: "Diệp ca anh đừng nghe cậu ta nói bậy, chúng tôi đang chuẩn bị cho buổi thử vai tới, có khi lúc đó sẽ kiếm được diễn viên thích hợp."

Diệp Chu tổ chức lại ngôn ngữ, mới mở miệng nói: "Ừ, kỳ thực bây giờ có rất nhiều diễn viên không tồi, không phải đạo diễn Hà đã xem phim của tôi sao, chắc hẳn anh cũng biết Tạ Cách Phi, cậu ấy chính là người đóng vài Số Ba, cậu ấy rất có thiên phú..."

Hà Phi Dương tuy đầu gỗ, nhưng cũng không ngốc, đương nhiên nghe hiểu được ý tứ của Diệp Chu, hắn ủ rũ cúi đầu, bộ dạng giống như có ai đó cướp mất con gấu bông yêu thích của hắn, vẻ mặt đầy khổ sở.

"Được rồi." Dù trong lòng có chút khổ sở, nhưng Hà Phi Dương cũng biết, bộ phim của họ có thể được người để mắt tới đầu tư đã là không dễ dàng rồi, Liễu Chiêu đã nhiều lần nói với hắn, Diệp tiên sinh là mệnh trung quý nhân của bọn họ, hắn làm gì cũng không được gây thêm phiền phức cho Diệp Chu.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Diệp Chu ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Thân là đạo diễn, Diệp Chu có thể hiểu được suy nghĩ của Hà Phi Dương, để có thể tìm được một diễn viên phù hợp với kịch bản là một chuyện vô cùng khó khăn, trong giới gần 80% có thể tìm được, nhưng đây cũng không phải là diễn viên viên mà đạo diễn thật sự muốn, cùng lắm là do bọn họ là người phù hợp nhất lúc đấy.

Có thể tìm được một diễn viên hoàn mỹ, độ khó không thua gì mò kim đáy biển.

Nếu diễn viên này không xuất hiện thì còn được, nhưng khi hắn xuất hiện, thì đạo diễn không thể nào từ bỏ người phù hợp nhất để mà đi chọn cái người không phù hợp, chuyện này quả thật là đau khổ vô cùng.

Diệp Chu do dự mãi, đến cùng vẫn cắn răng, nói với Hà Phi Dương: "Muốn thử thì cứ thử một chút đi, trước tiên cứ gửi kịch bản đi, nếu anh ta thấy không hứng thú, dù cho chúng ta có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng không được."

Lời của cậu thành công làm cho Hà Phi Dương ngây cả người, không chỉ hắn, ngay cả biên kịch Liễu Chiêu luôn lý trí cũng bị câu nói này của Diệp Chu làm cho choáng váng.

Liễu Chiêu vẫn luôn cho rằng thằng bạn mình nói muốn mời Chung Bách không khác gì nằm mơ giữa bạn ngày, dù cho anh cảm thấy Chung Bách là ứng cử viên phù hợp nhất đi nữa, thì anh vẫn không dám nghĩ tới chuyện này.

Anh luôn một lần lại một lần phủ định ý tưởng của Hà Phi Dương, cũng luôn luôn tự khuyên bảo bản thân, cần gì phải như vậy, dù cho kém hơn một chút cũng không phải là không thể tiếp thử, có được đầu tư đã là sự may mắn rồi.

Liễu Chiêu đã từng nghĩ tới vô số lần phản ứng của Diệp Chu sau khi nghe được chuyện này, có trào phúng bọn họ si tâm vọng tưởng*, thậm chí còn vì cảm thấy bọn họ vô căn cứ mà rút lại số tiền đầu tư.

Anh đều nghĩ tới vô số loại phản ứng, nhưng lại không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này.

Thằng bạn ở bên cạnh hoàn hô hét lớn, thế nhưng vẫn làm chỗ Liễu Chiêu có cảm giác không chân thật, anh liếm môi, hiếm khi mất bình tĩnh hỏi: "Ngài, ngài vừa mới nói... Cái gì?"

Diệp Chu cũng bị phản ứng của hai người làm cho sợ hết hồn, nói: "Hai người đừng kích động, tôi chỉ nói là có thể thử mà thôi, các anh cần phải biết, loại cấp bậc như Chung ảnh đế, sớm đã vượt ra khỏi phạm vì có thể dùng tiền để mua chuộc."

"Cho nên, các anh cũng không cần ôm hi vọng quá lớn." Diệp Chu đem ý nghĩ trong lòng như nói ra.

Nhưng không ngờ, một giây sau liền có một luồng sức mạnh kéo tới, Diệp Chu bị người ôm chặt vào lòng, còn không chờ cậu đem người đẩy ra, liền nghe thấy âm thành nghẹn ngào của Hà Phi Dương nói cảm ơn.

"Cảm ơn, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều Diệp tiên sinh! Tôi... Tôi nhất định sẽ cố gắng quay phim thật tốt, nhất định sẽ không làm cho ngài cảm thấy thất vọng!" Hà Phi Dương như con gấu, người to thân dài, làm Diệp Chu cảm thấy ngột ngạt.

"Không, không cần cám ơn, anh trước tiên buông ra..." Diệp Chu nỗ lực giãy dụa muốn thoát khỏi con gấu này.

Thế nhưng có một chuyện không ai ngờ được xảy ra lúc này.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra từ bên ngoài, thân ảnh Giang tổng xuất hiện ở cửa, khí lạnh tỏa ra từ người hắn phảng phất có thể đóng băng căn phòng này.

"Các người đang làm gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play