Cứ việc cái cớ rời nhà trốn đi có chút gượng ép, nhưng Diệp Chu cùng không hoàn toàn nói dối.


Đoàn phim tiến hành quay phim thập phần thuận lợi, các tổ cũng hiểu rõ nhau, hơn nữa trước khi Chúc Ninh tới thì bọn họ cũng đem mấy cảnh khác không sai biệt lắm thì cũng đã quay gần hết.


Cho nên tiến độ quay phim diễn ra khá nhanh, sau đó lại chỉnh sửa một ít, không sai biệt lắm là có thể hơ khô thẻ tre.


Bọn họ trước mắt đã nằm ở giai đoạn bắt đầu đếm ngược tới khi hơ khô thẻ tre, ngoại trừ cái hôm rời nhà trốn đi đó, Diệp Chu giống như con quay, mỗi ngày đều bận cả đống việc.


Trong một tháng này, Diệp Chu bận rộn đến nỗi không để ý ăn cơm, chớ nói chi là muốn ra ngoài ăn.


Đáng nhắc tới chính là, một tháng trước Diệp Chu báo cảnh sát, rốt cuộc cũng có tin tức.


Chiều hôm đó Diệp Chu mới vừa quay xong một cảnh, liền nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, người gọi cậu chính là cảnh sát trẻ tuổi hôm đó.


Đối phương biểu thị đã tra ra được một ít manh mối, nếu như Diệp Chu có thời gian thì đến cục cảnh sát một chuyến...


Diệp Chu sau khi biết được tin này, nhìn nhìn thời gian, liền thả mọi người đã bận rộn làm việc suốt một tháng, sau đó bản thân đi cục cảnh sát một mình.


Giang đại boss vốn là dự định đi cùng cậu, nhưng sau khi Diệp Chu cân nhắc dạo gần đây công ty cũng khá là bận, thường thường vừa họp chính là họp cả ngày, nên liền từ chối.


Tuy Giang Đình Viễn không có đi cùng, nhưng cũng phái vài bảo tiêu chỗ mình đi chung với Diệp Chu.


Đối với việc này, mặc dù Diệp Chu cảm thấy không cần thiết, đến cùng vẫn không từ chối ý tốt của đại boss.


Từ trường quay phim đến cục cảnh sát trong thành phố khá xa, lái xe cũng hơn một tiếng, khi Diệp Chu tới nơi, cũng đã hơn năm giờ chiều, vừa vặn đến kịp trước khi cục cảnh sát tan làm.


Tới đón cậu vẫn là tiểu ca cảnh sát hôm bữa, hai người hỏi thăm nhau và câu, liền trực tiếp tiến vào vấn đề chính.


Tiểu ca đem mấy tư liệu đã điều tra một tháng nay cho Diệp Chu xem, nói: "Gần nhất chúng tôi đã tra xét hết tài khoản ngân hàng của anh ta, nhưng cũng không phát hiện ra số tiền khả nghi được chuyển sang."


"Nhưng chúng tôi lại phát hiện số tài khoản của mẹ Hồ Quân vào tháng trước bỗng nhận được 50 ngàn." Vừa nói, tiểu ca vừa chỉ một dãy số, "Chính là cái này."


"Thời gian cách đây khoảng nửa tháng, có một khoản tiền mười lăm vạn được chuyển đến từ số 21, hai lần chuyển tiền này đều ẩn danh từ nước ngoài, trước mắt vẫn chưa tra ra được thân phận của đối phương."


"Thế nhưng..." Nói tới đây, tiểu ca cảnh sát liền chuyển sang đề tài khác, "Trùng hợp là, vào ngày thứ hai Hồ Quân bị bắt, tài khoản của mẹ cậu ta liền nhận được ba lần chuyển tiền."


"Mặt khác, chúng tôi cũng đã xét dấu vân tay của Hồ Quân trên dao gọt hoa quả và đạo cụ của trường quay."


"Sau khi chứng cứ được xác thực, chiều hôm qua Hồ Quân cũng đã cho lời khai, cậu ta thừa nhận bản thân được người khác đưa tiền để làm hỏng dây cáp treo, thế nhưng lại kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân có ý đồ giết người.


"Diệp Chu nghe vậy cười lạnh: "Cậu ta vốn là người phụ trách dây cáp treo cho diễn viên, làm sao có khả năng không biết khi dây cáp treo có vấn đề, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào."


Nói tới chuyện này, tiểu ca cảnh sát cũng có chút bất đắc dĩ.


"Hồ quân biểu thị bản thân động tay chân với dây cáp treo cũng không phải muốn hại người, chỉ là muốn làm đoàn phim đình công, không có ý đồ giết người."


Ngay lúc này, bảo tiêu vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nói gì bỗng cúi người xuống, tiến đến bên tai Diệp Chu thấp giọng nói: "Trước khi đi tiên sinh kêu ta nói với ngài, nếu cần thiết có thể trực tiếp bảo người bên bộ pháp vụ Kinh Chập giải quyết."


Diệp Chu nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, chuyện này... Đại boss đúng là liệu sự như thần!


Một bên cảm khái, một bên xua tay với tiểu ca cảnh sát: "Không sao, các anh đã giúp tôi rất nhiều, còn những lời vừa rồi của Hồ Quân, bảo anh ta lên tòa rồi nói."


Tiểu ca cảnh sát hiển nhiên không ngờ tới cậu lại không tức giận, ngược lại còn thông cảm cho bọn họ, trong lòng tăng thêm vài phần hảo cảm với cậu.


"Tuy hai lần chuyển tiền trước đó không tra rõ được, nhưng vì kịp thời phát hiện lần chuyển tiền thứ ba này, coi như cũng có chút thu hoạch, ít ra chúng tôi cũng tra ra được thân phận của người chuyển tiền." Tiểu ca lập tức nói.


Nói, tiểu ca từ đống văn kiện lấy ra một phần tài liệu, đưa tới trước mặt Diệp Chu: "Người này, anh xem thử có ấn tượng gì không."


Đó là một tấm hình, ảnh giống như được lấy xuống từ camera của ngân hàng, nhìn qua có chút mơ hồ, người đó đội mũ lưỡi trai, che nửa bên mặt.


Diệp Chu một mặt mờ mịt lắc đầu: "Cái này... Làm sao nhìn ra được?"


Tiểu ca tựa hồ cũng sửng sốt, sau đó vỗ đầu mình, "Chậc, đưa nhầm, anh chờ một chút." Nói liền tìm cái gì đó trong xấp tài liệu.


Sau một hồi, một tấm ảnh khác được đưa đến trước mặt Diệp Chu.


Tiểu ca giải thích: "Cái này là chúng tôi căn cứ vào thân thể của thủ phạm mà mô tả, anh thử xem có biết người này là ai không?"


Diệp Chu nhìn bức tranh được vẽ, cậu có thể khẳng định chắc chắn rằng mình không biết người này là ai, nhưng người này lại cho cậu có cảm giác quen thuộc khó nói.


Suy nghĩ hồi lâu thế nhưng vẫn không nhớ được là ai, Diệp Chu chậm rãi lắc đầu: "Xin lỗi, người này nhìn qua có chút quen, nhưng tôi cũng không biết người này là ai."


"Không sao, cái vòng kia của mấy anh cạnh tranh có chút kịch liệt, hoàn cảnh cũng tương đối phức tạp, không quen biết cũng bình thường." Tiểu ca thấy cái kết quả này cũng không bất ngờ gì, an ủi vỗ bờ vai cậu.


"Người này trước mắt vẫn còn ở nước ngoài, nhưng chúng ta đã phái người sang, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có kết quả."


Ngay lúc này, Diệp Chu như chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Người này tên gì?"


Tiểu ca cảnh sát sửng sốt một chút, nói: "Trâu Vinh."


...


Bảo tiêu phát hiện sau khi Diệp Chu rời khỏi cục cảnh sát, tâm tình có chút không đúng, lên xe vẫn luôn cúi đầu, dị thường trầm mặc.


Gọi cậu hai, ba lần đều không được đáp lại, bảo tiêu chung quy có chút không nhịn được, lấy điện thoại gọi cho lão bản để báo cáo.


Khoảng năm phút đồng hồ sau, trong xe yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.


Diệp Chu phản ứng không kịp, đầu óc có chút trống rỗng, vô ý thức nhấn chấp nhận, liền không nói gì nữa.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Đình Viễn cơ hồ ngay lập tức nhận ra cậu có chút không bình thường, cũng không phí lời liền trực tiếp hỏi.


Sau khi trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Diệp Chu mới chậm rì rì mở miệng: "Giang ca, anh giúp tôi một việc được không?"


"Cậu nói." Giang Đình Viễn trước sau như một ngắn gọn.


Nhưng chính hai chữ này, lại làm Diệp Chu cảm tất vô cùng đáng tin cậy.


"Giúp tôi điều tra một người, tên... Trâu Vinh." Khi nói ra cái tên này, âm thanh Diệp Chu có mấy phần chần chờ.


Cậu không chắc suy đoán của bản thân đúng hay không.


Nếu đoán sai, cùng lắm chỉ là sợ bóng sợ gió, nếu thật sự đoán đúng, vậy thì thật sự phiền toái.


Diệp Chu kỳ thực vô cùng sợ Giang đại boss sẽ hỏi tại sao, vì tới bây giờ cậu cũng không biết nên giải thích như nào.


May là, Giang Đình Viễn không hỏi gì.


"Được."


Giang Đình Viễn đem cái tên này ghi nhớ, tiếp tục hỏi: "Còn cái gì nữa ?"


Diệp Chu choáng váng, theo bản năng lắc đầu: "Không có."


Sau khi cậu trả lời, Giang đại boss bên kia chợt trầm mặc, không nói gì.


Hai người ai cũng không nói gì, cứ một phút như vậy, điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người, ngoài ra không còn gì khác.


Cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Chu liền nghe thấy Giang Đình Viễn gọi tên của mình.


"Diệp Chu."


"Vô luận bất cứ chuyện gì, cứ giao cho tôi, đừng lo lắng."


Câu nói này vừa vang lên, tim Diệp Chu bỗng nhiên đập nhanh.


Sau khi chấm dứt cuộc gọi, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang nhảy kịch liệt đến mức nào.


Diệp Chu hoảng hoảng hốt hốt trở lại khách sạn, đem đầu đè xuống giường, người vùi hết cả vào trong chăn, nhìn không khác gì con đà điểu rụt đầu.


Khác ở chỗ là, đà điểu không dám đối diện với nguy hiểm, còn Diệp Chu...


Ai mà biết cậu không dám đối mặt cái gì.


...


Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Chu bị tiếng nhạc chuông điện thoại đánh thức, người gọi tới là phó đạo diễn, âm thanh có chút lo lắng.


"Đạo diễn Diệp, có người đem ảnh lúc chúng ta gọi cảnh sát đến trường quay tung lên mạng, hiện tại đã lên hotsearch, nhiệt độ còn có xu hướng tăng lên!"


Nghe phó đạo diễn nói vậy, Diệp Chu kỳ thực cũng không thấy bất ngờ gì, ngược lại tảng đá trong lòng đã rơi xuống.


Thế mới đúng, sớm muộn cuối cùng nó cũng tới.


Nếu còn chậm chạp không đến, không chắc tình huống sẽ bết bát hơn.


Cùng phó đạo diễn giằng co nói chuyện mấy phút, sau khi cúp điện thoại, Diệp Chu với mái tóc bù xù mở máy tính ra.


Lúc cậu lên weibo, vừa vặn thấy cái hotsearch kia đang nhảy vọt từ dưới lên, Diệp Chu nhấn vào xem, đợi tới khi thấy rõ nội dung, nhất thời không biết nên khóc hay cười.


Có thể nói ngoại trừ bức hình là thật, còn lại đều là nói bậy, thế nhưng chỉ có một tấm hình như vậy, mà có thể bịa đặt như thật thì cũng giỏi thật đấy.


Duy duy bế quan học tập: Cầu giải mã! @ tôi ăn vỏ nho : Đạo diễn này là người tôi đang nghĩ tới ư? @ ngày hôm nay ra ngoài phải mang khẩu trang:[ ăn dưa ][ ăn dưa ]@ Giải Trí Tiên Tri Đạo v: Theo tin tức đáng tin cậy, đoàn phim của đạo diễn này xảy ra vấn đề rồi, đoàn phim đều bị cảnh sát bao vây. [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]


Ba tấm ảnh là do Diệp Chu nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, nên cùng nhân viên đoàn phim ra ngoài nghênh đón, cứ việc nhìn vào tấm hình, mà muốn tìm ra chi tiết để lần manh mối cũng không khó.


Khoan hãy nói, tấm hình chụp cũng ra dáng lắm, nếu không phải bản thân là chủ đề chính Diệp Chu cũng thiếu chút nữa tin vào mấy chuyện bịa đặt này!


Mở trang blog của bài viết, ở ra này điều blog, phát hiện phía dưới bình luận quả thực đang suy đoán hiện trường, từ tên của đạo diễn đến đoàn phim đã làm gì, đủ loại ngôn ngữ đa dạng xuất hiện, làm người xem hoa cả mắt.


Trong đó có một id tên gừng cực kì ngọt chiếm sự quan tâm cao nhất.


Gừng cực kì ngọt ngào: Tôi có một người bạn làm việc tại đoàn phim này, theo như cô nói thì vì đạo diễn muốn tiết kiệm tài chính, nên lấy đại dây cáp treo không mấy tốt, lúc đóng phim suýt chút nữa xảy ra án mạng.


Phía dưới bình luận này cơ hồ đều là chửi đạo diễn không ra gì.


Diệp Chu quả thực bị chọc cho tức cười, không nói tới cái khác, trình độ đổi trắng thay đen đúng là chuyên nghiệp, không phục không được!


Nhưng chân chính làm Diệp Chu tức giận cũng không phải vì cái này, mà là do cậu phát hiện dưới blog này có người đang âm thầm chỉ hướng, ám chỉ cậu có người làm chỗ dựa.


Những gì liên quan tới thân phận đạo diễn cơ hồ đã bị dân mạng bới móc ra hết, quãng thời gian lên hotsearch vừa rồi, thanh danh không mấy tốt, hiện tại đang quay phim, toàn bộ điều kiện đều phù hợp, cơ bản đã khóa chặt Diệp Chu.


Người đứng sau Diệp Chu là ai? Đương nhiên là Giang đại boss a.


Mắng chửi cậu còn chưa tính, dù sao đời trước Diệp Chu cũng trải qua hết, cái này chỉ là vấn đề nhỏ, nếu nhân vật chinh trong chuyện này không phải là cậu, thì chuyện này từ đầu tới cuối cũng chưa vô mắt cậu.


Mà xem kiểu này, người phía sau cũng không phải chỉ hoàn toàn nhắm vào cậu, mà còn muốn đưa thân phận của Giang đại boss phơi bày ra.


Giang Đình Viễn là ai?


Hắn là kim chủ của Diệp Chu cậu a!


Đời trước ngoại trừ lúc lôi kéo nhà đầu tư ra, thì cậu cũng không sợ cái gì!


Diệp Chu lập tức nhớ lại lần trước cậu bị bôi đen, liền tạo mấy acc clone, hai tay như tàn ảnh gõ bàn phím.


Diệp Chu dùng mấy acc clone, hưng phấn chiến đấu với mấy thủy quân, đem mấy cái acc clone tư thế thiên quân vạn mã, càng chửi càng hăng.


Những thuỷ quân kia cũng không ngờ sức chiến đấu của cậu lại mạnh tới vậy, có thể dùng đủ loại ngôn từ cay độc, thuần thục dùng những câu từ kết hợp với emoji, toàn bộ đều không có một chữ thô tục.


Mấy thủy quân bị chửi đầy đầu muốn báo cáo nhưng lại không báo cáo được, ngược lại có mấy thủy quân bị cậu phun đầy đầu đến nỗi mất lí trí, bắt đầu điên cuồng *** vài người còn liên tiếp dâng đầu người lên.


Tinh thần Diệp Chu sảng khoái mà liên tiếp báo cáo mấy cái tài khoản, một bên báo cáo một bên hăng say tiếp tục chiến đấu, thao tác nước chảy mây trôi, liền một mạch, động tác không thể không thuần thục hơn.


Sức chiến đấu của mười mấy thủy quân cũng không địch lại sức chiến đấu của một mình Diệp Chu, đồng loạt hùng hùng hổ hổ chạy trốn.


Thấy bọn họ chạy hết, việc đầu tiên Diệp Chu đi làm là sửa mấy cái tên của acc clone, ung dung thong thả mà tiêu hủy chứng cứ, thoát weibo.


Suy nghĩ một chút, Diệp Chu tìm kiếm công ty của công chính trên trình duyệt web, thuận lợi tìm được cách liên lạc với thụ chính, sau đó gửi tin nhắn đi.


Một bên khác, Trình Nhiên đang giám sát đoàn phim nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thần sắc thả lỏng trên mặt biến mất, trở nên căng thẳng.


"Trâu Vinh là anh cùng cha khác mẹ của cậu, đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play