Nháy mắt, bộ phim đã khởi động máy được ba tháng.


Trước khi quay phim, Diệp Chu từng nghĩ lần quay phim này sẽ có nhiều vấn đề phát sinh.


Nhưng sau khi thật sự quay phim, mọi chuyện ngoài dự đoán của cậu, rõ ràng đây là lần đầu tiên hợp tác với nhau, thế nhưng sự phối hợp của đoàn phim lại hết sức thuận lợi.


Ngoài ra còn có Tạ Cách Phi ra sức diễn, vốn kế hoạch ban đầu cũng phải tốn hơn nửa năm mới quay xong, bây giờ rút ngắn lại không ít.


Ngoài sự nỗ lực của diễn viên và nhân viên ra, không thể không kể đến Giang Đình Viễn, người dù bận trăm công nghìn việc nhưng không ngừng giúp đỡ cậu.


Diệp Chu biết rõ, nếu như không có Giang Đình Viễn chống lưng, đoàn phim bọn họ cũng không thể thuận lợi như này.


Lấy một ví dụ đơn giản, ngoại trừ một số đoàn phim cực kì có tiền, thì đoàn phim phổ thông thường phải cướp sân quay phim.


Vì cướp một cái ảnh lều, có khi hai nhân viên còn đánh nhau cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, hết cách rồi, sân quay có hạn, cung không đủ cầu, đoàn phim nhiều người càng lãng phí thời gian thì càng tốn tiền.


Thời gian là vàng bạc, không ai muốn trì hoãn lại.


Mà đoàn phim Diệp Chu cũng không cần phiền não loại chuyện này, yêu cầu của bọn họ đối với sân quay cũng không cao, mà nếu thất sự muốn đổi ảnh lều, cũng không cần Diệp Chu bận tâm, mọi chuyện đều đã được Giang Đình Viễn an bài thảo đáng.


Ngoài ra, tài chính đoàn phim cũng phi thường đầy đủ, chuyện này giúp Diệp Chu phát huy ra khả năng của mình không ít, không cần cân nhắc đến thành phẩm, chỉ cần dựa theo ý thích quay phim của bản thân là được.


Không cần vì nhà đầu tư nhét loạn người mà phiền não, càng không cần lo lắng không cẩn thận liền đắc tội nhà đầu tư, sau đó đối phương liền rút lại tiền.


Tuyệt đối đừng coi thường quyền lên tiếng của nhà đầu tư đối với đoàn phim, Diệp Chu trước đây không ít lần bị mấy nhà đầu tư phá hỏng kế hoạch.


Người bình thường nhét một người thì khỏi phải nói làm gì, thế nhưng có lần Diệp Chu từng hợp tác với một nhà đầu tư, trong một tháng người này nhét vào đoàn phim của cậu tới năm người.


Năm người đấy! Năm người! Còn yêu cầu mỗi người đều phải có cảnh quay và lời thoại!


Phải biết, một bộ phim thì có bao nhiêu nhân vật trong yếu đây, thế mà bị nhà đầu tư kia hốt trọn hết.


Ban ngày Diệp Chu thảo luận cùng biên kịch thêm đất diễn cho mấy bình hoa kia, buổi tối vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, lại phải đi xem bọn họ diễn hậu cung Chân Huyên truyện.


Vất vả quay xong bộ phim, nhưng sau khi chiếu lại bị cả đống khán giả vô chửi rủa.


Diệp Chu trước đây chưa từng nghĩ tới mình sẽ giống như bây giờ thoải mái muốn làm gì thì làm.


Bất quá tiến độ quay phim của đoàn phim nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt gì, tỷ như...


Lúc trước Chúc Ninh bị Giang Đình Viễn kêu tới hỗ trợ, kỳ thực thì lúc đó kế hoạch đã đầy, phải sau bốn tháng mới có kế hoạch trống.


Vì vậy Diệp Chu liền đem phần diễn của cậu ta xếp cuối cùng, dựa theo kế hoạch mọi chuyện liền vừa vặn.


Nhưng vì đoàn phim Diệp Chu quay quá thuận lợi, tuy quay nhanh thì có thể nhanh kết thúc, nhưng công việc bên Chúc Ninh vẫn chưa xong, cần phải hơn một tháng nữa cậu ta mới có thời gian.


Diệp Chu cảm thấy hơi khó xử, liền nói cho đại boss, đại boss nói chuyện này cứ để hắn giải quyết.


Chờ như vậy thì thà dừng lại công việc trong một tháng còn hơn, chờ Chúc Ninh có thời gian liền quay lại làm việc.


Không những được nghỉ, mà còn nghỉ có lương, vấn đề Diệp Chu lo lắng cứ như vậy được giải quyết.


Có tiền, chính là có thể tùy hứng như vậy!Diệp Chu quả thực yêu chết đại boss, trong miệng liên tiếp hát mấy câu ai là người đáng yêu nhất, tự hỏi tự đáp, xung quanh tràn đầy bong bóng hạnh phúc.


Nhưng cậu cao hứng chưa được bao lâu, có cái được gọi là vui quá hóa buồn, Diệp Chu vui vẻ chưa được hai ngày, không biết vì cái gì mà bắt đầu buồn bã.


Từ khi xuyên qua tới bây giờ, Diệp Chu mỗi ngày đều phải suy nghĩ căng thẳng, đặc biệt là lúc quay phim, trực tiếp biến bản thân thành kẻ cuồng công việc, không ngừng nghỉ mà làm việc liên tục mấy tháng.


Lúc trước thần kinh bị căng thẳng nên không nhận ra, Diệp Chu vừa được nghỉ ngơi, thân thể liền không chịu được mà sụp đổ.


Ngày thứ hai đoàn kịch được nghỉ, đầu Diệp Chu bắt đầu nóng lên.


Mới đầu cậu còn coi không phải là chuyện to tát gì, tùy tiện lấy thuốc hạ sốt trong nhà uống, nghĩ sau khi ngủ một giấc liền hạ sốt.


Nhưng lần bệnh này lại vô cùng nặng, thuốc hạ sốt liền không có tác dụng gì.


Lúc Giang Đình Viễn về đến nhà, đập vào mắt là Diệp Chu đang núp bên trong chăn nằm thành cái hình cầu tròn vo co ro một góc trên ghế sa lông.


Cậu ngủ giống như không mấy dễ chịu, hô hấp so với lúc bình thường ồ ồ hơn nhiều.


Giang Đình Viễn vừa định đánh thức cậu để cậu về phòng ngủ, nhưng vừa chạm vào cậu hắn liền thấy không đúng.


Tay đặt lên trán Diệp Chu, nhiệt độ của cậu lúc này cao hơn bình thường làm Giang Đình Viễn khẽ nhíu mày.


"Diệp Chu?"


Vỗ vỗ tay của cậu, Giang Đình Viễn tính lay cậu dậy, tay vừa vươn đến bất ngờ bị người trên ghế salông đem ôm vào trong ngực.


Giang Đình Viễn không quen tiếp xúc cơ thể với người khác có chút không thích ứng được, theo bản năng thân thể có chút cứng đờ.


Nhìn thanh niên có chút tội nghiệp, chần chờ chốc lát, nhưng Giang Đình Viễn vẫn không đẩy cậu ra.


Hai người cứ như vậy mà giằng co mấy phút, Giang Đình Viễn lạnh mặt, khí áp thấp trên người cơ hồ có thể ngưng kết thành băng, nhưng cánh tay vẫn để Diệp Chu tùy ý ôm.


Mặt không cảm xúc dùng tay khác lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình đến.


Điện thoại vừa dứt, lúc này Giang Đình Viễn mới rút tay của mình ra, đem chăn bọc người chặt chẽ, đem Diệp Chu cùng chăn ôm trở về phòng ngủ.


Diệp Chu đang ngủ mê man có cảm giác như mình đang bay, giống như đang đi trên mây, theo bản năng muốn nắm cái gì đó đảm bảo bản thân an toàn.


Vì vậy...


Giang Đình Viễn đem người nằm lên giường, chuẩn bị ra ngoài lấy nhiệt kế đo độ, lại phát hiện tay mình không biết từ lúc nào bị nắm.


Tuấn mi cau lại, vừa tính đẩy ra, chợt nghe người trên giường lẩm bẩm một câu.


"Giang ca... Là người tốt nhất trên thế giới."


Hắn nhìn chằm chằm Diệp Chu sắc mặt ửng hồng vì sốt, suy tư khoảng nửa phút, sau đó chậm rãi cúi người xuống, ngồi bên người thanh niên.


Giang Đình Viễn phát hiện, hắn bao dưỡng Diệp Chu lâu như vậy, ngoại trừ trả thù lao bên ngoài, nhưng lại chưa từng nghiêm túc quan sát cậu.


Diệp Chu dời vào biệt thự của hắn đã hơn một năm, mà một năm nay Diệp Chu như một người tàng hình, ngoại trừ đòi tiền, lúc khác hận không thể đem mình tàng hình, đối với mỗi lần thấy hắn trốn được thì trốn, tránh được liền tránh.


Cũng không phải hắn không nhận ra thái độ của cậu, nhưng hắn không để ý, dù sao hắn bao dưỡng Diệp Chu vốn là vì có mục đích.


Cho nên hắn có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của Diệp Chu, nhưng sẽ không để câu vào lòng.


Chỉ là, từ mấy tháng trước, Diệp Chu vốn là từ trước đến giờ đối với hắn tránh không, bỗng nhiên đổi tính.


Từ đó trở đi, bản thân Giang Đình Viễn Cũng cũng không nhận ra, ánh mắt của hắn lúc nhìn cậu càng nhiều hơn.


Tác giả có lời muốn nói:


Diệp Chu: "Giang ca... Là người (có tiền) tốt nhất trên thế giới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play