Đoàn làm phim mới của Diệp Chu lâm vào bế tắc vì vấn đề tuyển diễn viên, tổ chức hai buổi thử vai liên tiếp vẫn không tìm được ứng cử viên phù hợp, mà Diệp Chu và biên kịch thì không muốn tạm bợ mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Theo gợi ý của Giang Đình Viễn, hôm nay Diệp Chu tới đây để hẹn gặp những diễn viên đã có tác phẩm và giải thưởng nhất định đang có lịch trình rảnh rỗi của Kinh Chập, tổ chức một buổi thử vai nội bộ nhỏ ở đây.
Không ngờ xe dừng lại, lúc Giang Đình vừa mở cửa bước xuống xe, đang đợi Diệp Chu đi xuống, một bóng trắng cách đó không xa đã nhào tới, mấy vệ sĩ ngăn bóng trắng lại không cho hắn tới, người đó cũng không nói, chỉ không ngừng giãy dụa, gây ra động tĩnh rất lớn khiến mọi người không thể không chú ý đến hắn.
Diệp Chu xuống xe được nửa chừng, nhìn qua cửa xe đang mở một lúc mới nhận ra, người này không phải là bạch nguyệt quang Dư Thu Trạch đi hai bước cũng phải ho vài tiếng của Giang Du sao.
Sau đó, một loạt sự việc liên tiếp xảy ra, Dư Thu Trạch khóc lóc cố gắng kéo tay Giang Đình Viễn mấy lần nhưng không một lần thành công, Giang tổng căn bản không để y lại gần mình.
Toàn bộ quá trình Diệp Chu đều trốn trong xe xem say sưa ngon lành, cậu vốn cũng không muốn cười, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện gì buồn cười, nói đúng ra thì còn rất thảm, ba người trong cuộc đều thật sự thảm.
Trình Nhiên thích Giang Du như vậy, vì hắn trả giá nhiều như vậy, chưa nói đến việc không nhận được hồi báo, khi Dư Thu Trạch quay lại cậu ta mới biết mình chỉ là thế thân của người khác, càng thảm hơn chính là, Giang Du còn chính miệng yêu cầu cậu ta hiến tim cho Dư Thu Trạch.
Dư Thu Trạch cũng rất thảm, vì nguyên nhân nhóm máu mà y đã khổ sở tìm kiếm nhiều năm như vậy vẫn không thể tìm được một trái tim phù hợp, bây giờ vất vả lắm mới tìm được, mắt thấy có hi vọng khỏe lại, ai ngờ hy vọng cứ như vậy tan vào hư không.
Tất nhiên, thảm nhất vẫn là Giang Du, đưa ra 50 triệu vốn là để cứu mạng bạch nguyệt quang, bây giờ như giỏ tre múc nước công giã tràng, người chạy rồi, tiền cũng mất.
Vốn là một bi kịch, nhưng không hiểu sao phối hợp với vẻ mặt và lời nói của Dư Thu Trạch lại ngay lập tức trở nên buồn cười, lúc đầu Diệp Chu vẫn có thể chịu đựng được, nhưng cho đến khi y thổi ra một bong bóng nước mũi lớn, Diệp Chu nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Dù đã nhanh chóng kiềm chế lại nhưng vẫn bị Dư Thu Trạch nghe thấy.
Dáng vẻ hiện tại của Dư Thu Trạch rất chật vật, do tình trạng sức khỏe nên sắc mặt y luôn tái nhợt, cách đây không lâu mới ra khỏi phòng ICU, mặt mày mang vẻ ốm yếu.
Đôi mắt y đỏ hoe vì vừa mới khóc, chóp mũi cũng đỏ bừng, khi nhìn Diệp Chu ánh mắt vô cùng hung ác, không hề có nửa điểm yếu đuối như khi đối mặt với Giang Đình Viễn, như hận không thể lập tức xé nát cậu ra ăn vào trong bụng.
Vẻ mặt này thực sự khá có lực uy hiếp, nếu như dưới mũi Dư Thu Trạch không treo một cái bong bóng nước mũi lớn.
Nụ cười mà Diệp Chu vất vả lắm mới kiềm lại được đột nhiên trồi lên, cậu lấy tay che miệng lại, cố gắng giữ nụ cười của mình không đi quá xa, sau khi hít thở sâu vài lần cuối cùng cũng nén được ý cười.
Cậu chỉ vào mũi mình, ra hiệu cho Dư Thu Trạch lau một chút.
Dư Thu Trạch không hiểu vì sao, ánh mắt nhìn Diệp Chu vẫn mang theo địch ý mãnh liệt như trước, nhưng tay vẫn vô thức chạm vào mũi mình theo động tác của Diệp Chu.
Khi cảm nhận được cảm giác nhớp nháp và ẩm ướt trên mũi, Dư Thu Trạch sững sờ trong giây lát, chờ y nhận ra đó là gì, những giọt nước mắt cuối cùng đã ngừng rơi lại đột nhiên trào ra như vỡ đê.
Diệp Chu: Đại ca, bây giờ không phải nên lau nước mũi trước sao???
Lúc này Diệp Chu chợt thấy Giang Đình Viễn vẫy tay với mình, không một tiếng động nói: "Đi thôi."
Diệp Chu sao có thể không hiểu ý của Giang tổng, trượt từ trên xe xuống, cầm túi đựng tài liệu nhảy ra ngoài, ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì đã dắt tay Giang tổng, lôi kéo hắn chạy vào tòa nhà văn phòng Kinh Chập như một làn khói.
Cho đến khi hai người bước vào thang máy, Diệp Chu mới thở hổn hển hỏi, "Như này hình như không tốt lắm nhỉ?"
Thang máy ở Kinh Chập là thang máy tham quan hoàn toàn trong suốt, người đứng bên trong có thể thấy rõ tình hình bên ngoài, thang máy chậm rãi vận hành, Diệp Chu nhìn thấy Dư Thu Trạch đang xô đẩy với vệ sĩ ở dưới lầu.
Y đã cố gắng thoát khỏi sự ngăn cản của vệ sĩ, nhưng cơ thể nhỏ bé của y dù có mang mười cái hào quang nhân vật chính cũng không phải là đối thủ của vệ sĩ thân thể cường tráng đã qua đào tạo chuyên nghiệp, dù đã rất cố gắng nhưng vẫn chỉ có thể dậm chân tại chỗ.
Diệp Chu vẫn đang nhìn ra ngoài, nhưng Giang Đình Viễn ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho y, chỉ nói: "Nợ ơn của y đã trả xong, hơn nữa..."
"Hử?"
Giang Đình từ xa nhìn Diệp Chu bằng ánh mắt dịu dàng, "Một lần là đủ rồi, anh sẽ không làm chuyện gì gây mâu thuẫn với em nữa."
Diệp Chu nghe hắn nhắc đến chuyện này, liền thu lại những cảm xúc dư thừa trong mắt, nói: "Mỗi người đều là một cá thể độc lập, bất luận hoàn cảnh sống tốt hay xấu, cuộc sống viên mãn hay khó khăn, đều là chuyện riêng của người đó, ngoài chính mình ra, cho dù là ai đều không thể cũng không có tư cách quyết định cuộc đời của người đó."
"Anh hiểu." Giang Đình Viễn gật đầu, đưa tay ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng nói vào tai Diệp Chu: "Thực xin lỗi."
Thang máy phát ra một tiếng 'ding' nhỏ khi đến tầng mục tiêu.
Diệp Chu vẫy tay với Giang Đình Viễn: "Em đi trước, xong việc sẽ tìm anh."
Giang Đình Viễn gật đầu, nhìn bóng dáng cậu dần dần đi xa, cửa thang máy từ từ đóng lại, hắn thở dài một hơi không dễ nhận ra.
Hoàn cảnh gia đình nhà họ Giang phức tạp, cả bên trong lẫn bên ngoài đều tồn tại những vấn đề mà người bình thường không thể tưởng tượng được, mà Giang Đình Viễn đã lớn lên trong một môi trường như vậy từ khi còn nhỏ.
Thương trường như chiến trường, cha Giang lại là kẻ bất tài, khi những đứa trẻ mười một, mười hai tuổi khác còn đang đi học, Giang Đình Viễn đã bắt đầu cùng Giang lão gia tử lăn lộn trên bàn đàm phán các dự án khác nhau.
Thứ hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là đủ loại kiểu dáng trao đổi lợi ích, nếu không gặp Diệp Chu, không yêu Diệp Chu, có lẽ Giang Đình Viễn sẽ không bao giờ ý thức được chuyện đó là sai.
Hối hận không thể giải quyết được vấn đề thực tế, những việc đã làm sai cũng không có cách nào thay đổi, tất cả những gì Giang Đình Viễn có thể làm là đảm bảo rằng chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa.
Chưa kể Dư Thu Trạch đã cầm khoản tiền kia, cho dù y có không cầm, Giang Đình Viễn cũng không thể giúp y.
Thang máy từ từ đi lên tầng cao nhất, Giang Đình Viễn đi đến bàn làm việc của mình, theo thói quen liếc nhìn tờ giấy nhớ màu vàng tươi dán ở góc trên bên phải máy tính.
Lấy điện thoại di động ra gõ chữ: Bữa trưa ăn cơm trộn hải sản được không? (Mèo bắn tim.jpg)
Diệp Chu ngồi sau chiếc bàn cao, lập tức vui mừng khi nhìn thấy mẩu tin nhắn này, quét sạch đám sương mù vừa nãy Dư Thu Trạch mang đến, ngón tay nhanh chóng gõ một chuỗi chữ, suy nghĩ một chút lại xóa đi.
Nhập vào: Có hơi muốn ăn cua xào cay (Mèo chảy nước miếng.jpg)
Giang Đình Viễn nhíu mày trả lời: Quá cay, sẽ bốc hỏa. (Mèo từ chối.jpg)
Diệp Chu tiện tay chụp ảnh cốc nước trên bàn, gửi cho Giang Đình Viễn một meme hình con mèo đang uống nước, biểu thị mình sẽ uống nhiều nước, sẽ không bốc hỏa.
Giang Đình Viễn mỉm cười, nhìn thấy meme liền tự động thay thế bằng khuôn mặt của Diệp Chu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, gõ chữ nói: Được rồi (Mèo thở dài.jpg)
Diệp Chu nhìn thấy tin nhắn này lập tức vui mừng, gửi lại một cai meme thắng lợi, ý cười trên mặt không thể che giấu được.
Phó đạo diễn Mạnh ở một bên thấy cậu cười vui vẻ như vậy, liền đi tới tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Hai người đã hợp tác với nhau hai lần, sớm đã là người quen cũ, quan hệ vô cùng tốt, cách đây không lâu trong lúc [Rạp Xiếc Kinh Dị] chiếu, phó đạo diễn Mạnh còn giúp đỡ chuyện nền tảng.