Cái giá của việc tự tìm đường chết thường rất đau đớn thê thảm.
Lúc nói lời này, từ "ngủ" trong lời của Diệp Chu vốn là danh từ, nhưng ai biết từ này nghe vào tai Giang Đình Viễn lại trở thành động từ.
Ờm...
Diệp Chu nhìn thấy hai mắt Giang Đình Viễn tối sầm, trong nháy mắt dường như trong mắt xẹt qua rất nhiều cảm xúc, Diệp Chu muốn cẩn thận phân tích những cảm xúc này, nhưng tất cả chỉ thoáng qua, biến mất trước khi cậu kịp tìm tòi.
Chỉ thấy Giang Đình Viễn vươn tay ra, ngón tay thon dài đè lại tấm thẻ ngân hàng Diệp Chu vừa đập lên bàn, đầu ngón tay chầm chậm vuốt ve mép thẻ.
Rõ ràng động tác của hắn rất bình thường, nhưng không hiểu sao Diệp Chu lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cậu nhéo tay giấu sau lưng, thẹn quá hóa giận nói: "Em chỉ tùy tiện nói, anh, anh không cần cho là..."
"Vô cùng tình nguyện."
Diệp Chu còn chưa nói xong đã bị Giang Đình Viễn cắt ngang, hắn nhìn Diệp Chu, đôi mắt trừ tước đến giờ luôn tràn ngập lãnh đạm lúc này như biển sâu cuồn cuộn, đang nổi lên một trận giông bão không tên.
Mặt Diệp Chu bị hắn nhìn có hơi nóng lên, cậu ho nhẹ một tiếng, khô khốc nói: "A, vậy, vậy thì...quyết định vậy đi."
"Được."
Giang Đình Viễn không chút do dự cầm lấy thẻ ngân hàng trên bàn, hỏi ý kiến Diệp Chu: "Vậy thẻ này anh cầm trước nhé?"
"Cầm, cầm đi!" Bình thường miệng lưỡi rất sắc bén, hôm nay lại kinh sợ trước mặt Giang Đình Viễn, nói cũng không lưu loát, lắp bắp hồi lâu mới trả lời.
Bây giờ Diệp Chu nào còn khí thế khi điều khiển toàn bộ đoàn phim thường ngày của đạo diễn, cậu giống như một con gà con, chỉ hận không thể vùi đầu vào lông.
May mắn thay, bầu không khí ám muội này tạm thời bị gián đoạn bởi tiếng điện thoại rung lên.
Điện thoại Giang Đình Viễn đặt trên bàn rung lên, lúc cầm điện thoại lên và nhìn thấy dãy số trên đó, tuấn mi khẽ nhếch, sau khi ra hiệu cho Diệp Chu thì trả lời điện thoại.
Diệp Chu đương nhiên không để ý, thậm chí cậu còn có cảm giác sống sót sau tai họa, căng thẳng trong lòng cũng thanh tĩnh lại, thừa dịp Giang tổng nghe điện thoại ở trong lòng hung hẳng phỉ nhổ bản thân.
Cái miệng này sao lại tiện như vậy! Không có gì làm liền đi gây sự, chỉ hận không thể lấy băng dính dán miệng mình lại!
Nhưng giờ lời đã nói ra, Giang tổng không những đồng ý mà còn nhận thẻ, hiển nhiên chuyện này đã không còn chỗ để cứu vãn, có nói gì cũng đã muộn.
Đang lúc Diệp Chu kiểm điểm bản thân, đột nhiên nghe thấy Giang Đình Viễn cười nhẹ. Diệp Chu bị âm thanh này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn Giang tổng đang nói chuyện điện thoại.
Mà Giang Đình Viễn dường như cũng có cảm giác, quay đầu lại, hai người bốn mắt chạm nhau, bầu không khí ám muội vất vả lắm mới tan đi vì ánh mắt này lại lần nữa bốc lên trong phòng.
Giang Đình Viễn nhìn vào mắt cậu, mắt sáng như sao tràn đầy ý cười, nói với thư ký ở đầu bên kia điện thoại: "Có thể sẽ có một đoạn thời gian tôi không đến công ty."
Thư ký đã theo Giang Đình Viễn nhiều năm như vậy, biết rõ ông chủ mặc dù không tới nỗi cuồng công việc nhưng cũng gần như vậy, ngoại trừ sinh hoạt hàng ngày, về cơ bản công việc chiếm cứ toàn bộ thời gian của hắn,.
Những năm này gió mặc gió, mưa mặc mưa, hiếm khi xin nghỉ, trong hoàn cảnh như vậy, đột nhiên nghe sếp nói sẽ không đến công ty, thư ký sốc đến mức suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại trên tay.
"A? Có chuyện gì xảy ra sao Giang tổng?" Thư ký nín thở, sợ hãi hỏi.
Cô không hỏi còn tốt, vừa hỏi, nụ cười trên môi Giang Đình Viễn dường như đậm hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn bình tĩnh: "Cũng không có gì."
"Ăn nhiều cơm cứng rồi, muốn nếm thử cơm mềm."
Thư ký: "???"
Cô thực sự nghi ngờ tai mình có vấn đề, nếu không sao có thể nghe được ông chủ hung tàn của mình nói muốn ăn cơm mềm??
Nhưng Giang Đình Viễn không cho cô cơ hội hỏi lại, sau khi nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Sự thật chứng minh, nói lung tung thì phải trả giá đắt.
Một tuần sau đó, Diệp Chu đáng thương đã phải trả giá cực kỳ đắt cho sự kiêu ngạo nhất thời và cái miệng tiện của mình.
Ngủ cùng một đêm?
Sao có thể chỉ ngủ một đêm, Giang Đình Viễn vô cùng hiểu chuyện bày tỏ với Diệp Chu, 700 triệu nhiều lắm, có thể ưu đãi cho Diệp Chu, mua một tặng sáu, tổng cộng bảy ngày.
Đối mặt với Giang tổng hiểu chuyện như vậy, Diệp Chu cố gắng từ chối nhưng tất cả đều phí công vô ích, dù cậu có kêu đến khản cổ cũng vô dụng.
Buổi sáng một tuần sau, Diệp Chu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, khoảnh khắc khập khễnh đỡ eo đẩy cửa phòng ra, Diệp Chu đã cảm động suýt khóc, cái giá này quá mức đau đơn thê thảm, cậu thề sau này sẽ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, không bao giờ đắc ý nói lung tung nữa!
Thấy cậu đã tỉnh, Giang Đình Viễn đặt tờ báo buổi sáng trong tay xuống, vẫy vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Diệp Chu nghe được thanh âm của hắn theo bản năng lùi về phía sau hai bước, vô cùng kiên cường hừ một tiếng: "Em không đói, hôm nay không ăn sáng."
"Hả?" Giang Đình Viễn nghe vậy liếc nhìn cậu, cũng không gấp, chậm rãi bình tĩnh nói: "Bữa sáng là cháo sữa yến mạch mà em thích, vừa mới nấu lúc sáng, nhiệt độ vừa phải."
Diệp Chu muốn từ chối, nhưng dạ dày lại không nghe lời, chân tay cũng không phục tùng.
Vừa nghe có cháo sữa yến mạch, Diệp Chu lập tức giơ tay đầu hàng, đỡ eo chậm rì rì đi về phía phòng ăn.
Càng đến gần phòng ăn, mùi thơm ngọt của cháo sữa yến mạch lại càng nồng, Diệp Chu nuốt nước miếng, vô cùng cảnh giác kéo chiếc ghế cách Giang tổng xa nhất, từ từ ngồi xuống.
Dù đã cố tình thả chậm động tác nhưng lúc ngồi xuống Diệp Chu vẫn không nhịn được nhe răng nhếch miệng.
Nghĩ đến thủ phạm của tất cả những chuyện này, Diệp Chu đột nhiên cảm thấy cháo sữa yến mạch đang bốc hơi trước mặt đột nhiên không còn thơm nữa!
Giang Đình Viễn nhìn cậu ngồi xa như vậy cũng không nói gì, mỉm cười với cậu, thấp giọng nói: "Bánh mì nhỏ cũng vừa nướng xong, vỏ ngoài xốp giòn, ăn rất ngon."
Bánh này nè =))
Diệp Chu im lặng hờn dỗi, nhưng lại không thể nổi giận với Giang Đình Viễn, trách ai được, cuộc sống đang trải qua rất tốt đẹp, là chính cậu tự tìm khó chịu cho mình, ngủ cũng là chính miệng cậu nhắc đến.
Làm bậy mà!
Người trong cuộc Diệp Chu: Bây giờ rất hối hận TAT