Sau khi trở về từ rạp chiếu phim, Dưa Bay Lượn ngồi trước máy tính nhìn tin nhắn riêng đã đầy ứ trên weibo, nhắc nhở số lượng tin nhắn đã lên đến con số đáng sợ.

Hắn châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, cũng không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy mình cần phải làm gì đó.

Dưa Bay Lượn dập tàn thuốc, mở phần mềm soạn thảo, đặt ngón tay lên bàn phím nhanh chóng gõ ra một hàng chữ.

'Không nghĩ tới chỉ tiện tay chê bai lại lên hotsearch, cũng không ngờ lại có nhiều người chú ý tới tôi như vậy, trong lúc nhất thời có hơi được chiều mà sợ.'

'Cũng nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, hầu hết đều hỏi tôi rằng bộ phim [Rạp Xiếc Kinh Dị] này rốt cuộc là có hay hay không, với tư cách là một nhà phê bình phim, câu trả lời tôi đưa ra là, không hay.'

Khi gõ ba chữ này, trong lòng hắn theo bản năng cảm thấy chột dạ, nhớ tới buổi xem phim tối nay, các loại cảnh tượng trong phim hiện ra trước mắt, Dưa Bay Lượn theo bản năng rùng mình một cái.

Bực bội gãi tóc muốn viết tiếp nhưng lại sững sờ không biết nên viết gì. Làm một nhà phê bình phim, trong quá khứ lời bình luận phim ảnh chỉ cần mở miệng là tuôn ra mà không cần suy nghĩ, nhưng hôm nay không hiểu sao trong đầu đã nghĩ kỹ rồi nhưng lại gõ bàn phím không được.

Được rồi, mặc dù hắn không thích xem phim kinh dị nhưng dưới góc độ của một nhà phê bình phim chuyên nghiệp, cứ việc bộ phim này mang khí tức thương mại rất mạnh mẽ nhưng nó có thể được coi là một bộ phim chất lượng cao trong số các bộ phim thương mại.

Nếu như nói bên trong [Một Hồi Trò Khôi Hài] và [Theo đuổi ánh sáng] vẫn còn có thể nhìn thấy rất nhiều sơ hở và khía cạnh non nớt, thì [Rạp Xiếc Kinh Dị] bây giờ rất khó để tìm ra những lỗi mà Diệp Chu đã từng phạm phải.

Nói như vậy không có nghĩa là bộ phim không có khuyết điểm, nếu bới lông tìm vết thì vẫn có thể tìm xương trong trứng, chẳng hạn như trong bộ phim này, Diệp Chu đã mạnh dạn chọn những diễn viên nghiệp dư kỹ năng diễn xuất vẫn còn ngây ngô non nớt, có nhiều chỗ thậm chí còn diễn xuất quá lố.

Đây chắc chắn là những sai sót đối với phim nghệ thuật, nhưng đối với phim thương mại mà nói, cả khán giả lẫn nhà phê bình phim đều không xoắn xuýt quá nhiều trên phương diện diễn xuất, thứ mà mọi người càng quan tâm hơn là cốt truyện, hiệu ứng đặc biệt và hiệu ứng tổng thể.

Mà xem xét những phương diện này, Diệp Chu đều xử lý vô cùng tốt, thậm chí còn vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

Tất cả các khía cạnh đều cân đối, chất lượng tuyệt vời, không có sai sót rõ ràng, điều này đã đủ cho một bộ phim thương mại kinh phí thấp.

Dù Dưa Bay Lượn ghét Diệp Chu đến thế nhưng cũng không thể không thừa nhận, [Rạp Xiếc Kinh Dị] là một bộ phim thương mại xuất sắc.

Đúng là hắn nhát gan không thích phim kinh dị nhưng phản ứng của những khán giả khác trong rạp đã chứng minh sự thành công của bộ phim này, hiếm thấy nhất chính là, bộ phim này cũng không chỉ toàn là máu me bạo bực, nó thậm chí còn có cốt lõi.

Ma quỷ và lòng người, cái nào đáng sợ hơn?

Mặc dù là một bộ phim hay nhưng nếu bây giờ Dưa Bay Lượn nói bộ phim này là một bộ phim hay thì chẳng phải là đang tự tát vào mặt mình à.

Nghĩ tới hậu quả của việc làm này, Dưa Bay Lượn dùng sức lắc đầu, cắn răng gõ lên bàn phím đoạn văn đã xóa trước đó, kiên trì viết một bài phê bình phim hạ thấp Diệp Chu và [Rạp Xiếc Kinh Dị].

Trước đây, sau khi viết xong bài phê bình phim hắn sẽ kiểm tra vài lần trước khi đăng lên, nhưng lần này hắn thậm chí còn không đủ dũng khí để xem lại, quyết tâm đăng thẳng lên, sau đó mắt không thấy tâm không phiền, tắt điện, ngã xuống giường trùm chăn ngủ.

Lúc Dưa Bay Lượn đang phiền não, một nhân vật chính khác của vụ việc là Diệp Chu đang làm gì? Cậu đang chơi game.

Trong biệt thự lớn của Giang tổng, đèn đuốc sáng choang.

Diệp Chu và Giang Đình Viễn mỗi người một cái notebook, hình như đang đánh tới giai đoạn mấu chốt, thần sắc cậu có hơi hưng phấn nói với Giang Đình Viễn: "Ui da ui da ui da, Giang ca Giang ca, cứu em!"

Trong máy tính, nhân vật trong game của Diệp Chu bị phe đối phương bao vây bốn phía, vị trí của Giang Đình Viễn cách Diệp Chu không xa, nếu theo lẽ thường nhân số không đồng đều, trong tình huống này chắc chắn sẽ không thể cứu được người, bán đồng đội bỏ chạy mới là quyết định sáng suốt.

Tuy rằng vị trí của Giang Đình Viễn cách Diệp Chu không xa, nhưng nhân vật của hắn có kỹ năng tăng tốc và dịch chuyển, chỉ cần hắn muốn chạy, đối thủ rất khó đuổi kịp hắn, huống chi hiện tại lực chú ý của năm người đối phương đều đặt lên người Diệp Chu, căn bản không có ai để ý tới hắn, cho nên hắn hoàn toàn có thể chạy trốn.

Dựa theo tính cách của Giang Đình Viễn, sau khi cân nhắc thiệt hơn chắc chắn sẽ chọn một nước đi có lợi cho mình, nhưng tất cả lý trí và bình tĩnh của Giang tổng đều không là gì trước một câu Giang ca của Diệp Chu.

Giang Đình Viễn gần như không do dự, điều khiển nhân vật quay người, một ngọn lửa màu trắng bay lên từ đầu pháp trượng hướng về phía những người đang bao vây Diệp Chu.

Chức nghiệp mà hắn chơi là Thánh Ngôn giả, cũng chính là Pháp sư mà người chơi [Thôn Phệ] thường gọi. Đặc điểm của chức nghiệp Pháp sư là sát thương cao, phòng ngự thấp và máu mỏng, đánh người khác đã đau, bị người khác đánh còn đau hơn.

Năm người đối diện vốn chỉ lo thu thập Diệp Chu, căn bản không muốn để ý tới Pháp sư kia, nhưng ai biết Pháp sư kia lại tự đưa mình tới cửa, còn ném một quả cầu lửa đầy khiêu khích về phía bọn họ, sao có thể nhịn được??

Mấy anh em cất giọng trao đổi vài câu, ba người lập tức như chó hoang đứt xích lao về phía Giang Đình Viễn, Pháp sư Giang Đình Viễn nhàn nhã ném ra hai kỹ năng giảm tốc, quay đầu nói với Diệp Chu: "Tìm cơ hội bật miễn nhiễm di."

Để nhanh chóng giết chết Pháp sư, ba người đuổi theo đều là DPS, chỉ để lại hai hỗ trợ để dây dưa với Diệp Chu, ý định ban đầu của họ là để lại hỗ trợ kéo chân Diệp Chu, ba BPD bọn họ nhanh chóng giết chết Pháp sư sau đó quay lại thu thập Diệp Chu.

Nhưng họ rõ ràng đã đánh giá thấp thao tác của Pháp sư, cũng e ngại về khả năng di chuyển của Diệp Chu. Chuyển động của Giang Đình Viễn vô cùng xảo quyệt, gần như mỗi một bước đều vừa vặn tránh được các kỹ năng đánh tới, trận chiến vốn tưởng sẽ kết thúc trong vài giây vậy mà đã kéo dài hai phút vẫn không thể giết chết Pháp sư.

Diệp Chu ở bên kia cũng không nhàn rỗi, lúc Giang Đình Viễn đang kiềm chế ba DPS, một trong hai hỗ trợ nhìn chằm chằm Diệp Chu đã không thể ngồi yên, muốn đi hỗ trợ, nhân lúc Diệp Chu này kích hoạt miễn nhiễm, trực tiếp lao qua hỗ trợ đang chặn trước mặt mình, bỏ chạy thành công.

Pháp sư của Giang Đình Viễn dù sao cũng là đồ giòn da, chỉ cần hơi bị kỹ năng đánh trúng cũng sẽ mất máu, mặc dù thao tác của hắn rất tốt, nhưng đọ sức với ba DPS lâu như vậy, lúc này cũng chỉ còn một vạch máu.

Mắt thấy chỉ cần tùy tiện ném ra một kỹ năng là có thể tiêu diệt tên Pháp sư đáng ghét kia rồi, ba DPS có chút hưng phấn, thậm chí có người còn kích động ném ra đại chiêu của mình chỉ để có thể thuận lợi nuốt chửng Giang Đình Viễn.

Tuy nhiên, ngay khi thanh máu của Pháp sư sắp cạn hết, trên người hắn đột nhiên được một tầng sương đen nhàn nhạt bao phủ, kỹ năng đánh lên trên ánh sáng vàng tất cả đều bị sương đen hấp thụ, Pháp sư vẫn còn hoàn hảo đứng đó, nhưng thanh máu của Kỵ sĩ vong linh trốn ở sau tường đá mà Diệp Chu điều khiển đã rớt một nửa.

"Vãi!"

"Đệt!"

"Ông nội mi!"

Kênh thoại của phe địch lúc này đột nhiên bùng nổ.

Nguyên nhân không phải do hắn mà vì kỹ năng vừa rồi là đại chiêu của Kỵ sĩ vong linh, dùng linh hồn làm áo giáp giúp đồng đội chịu thương tổn, 100% sát thương mà đồng đội phải chịu sẽ được chuyển sang người Kỵ sĩ vong linh.

Kỵ sĩ vong linh của Diệp Chu vốn bị năm người vây đánh, lượng máu đã không còn nhiều, nhưng Giang Đình Viễn đã trì hoãn đủ thời gian để cậu dùng hồi máu, lúc này mới có thể bảo vệ Pháp sư chỉ còn một vạch máu của Giang Đình Viễn vào lúc nguy cấp.

Hộ giáp kéo dài năm giây, nếu giết Kỵ sĩ vong linh thì hộ giáp có thể được chuyển giao cho người đuổi giết, chỉ tiếc Diệp Chu rất nham hiểm, cố tình tìm chỗ khuất tầm nhìn, ngồi xổm sau bức tường đá không xuất đầu lộ diện.

Mà vừa nãy để giết pháp sư, thanh máu xanh của những DPS này gần như đã chạm đáy, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn tên pháp sư máu mỏng phủi mông bỏ đi.

Ván game này đánh đến sảng khoái tràn trề, khi hai chữ lớn "chiến thắng" nhảy ra khỏi màn hình, Diệp Chu không nhìn được huýt sáo vang dội.

Một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Đình Viễn, hình như muốn nói gì đó, nhưng Giang Đình Viễn bị cậu nhìn chăm chú như vậy lại không cho cậu cơ hội mở miệng, trước khi cậu mở miệng đã trước một bước hôn lên.

Từ khi hai người xác định quan hệ đến giờ đã hơn nửa năm, Diệp Chu từ lâu đã quen với sự thân mật như vậy. lỗ tai cậu hơi nóng lên như thể hiện sự tôn trọng, sau khi phản ứng liền nỗ lực đoạt lại quyền chủ động, dùng sức hôn trả lại.

Nụ hôn này như cuồng phong vũ bão, đầu lưỡi đụng chạm, hơi thở của nhau quanh quẩn trước mũi, cuối cùng vẫn là Diệp Chu chịu không nổi nữa đành chịu thua, a a hai tiếng như xin tha.

Giang tổng buông cậu ra, vuốt lại mái tóc hơi rối của cậu, nhìn đôi môi hơi sưng đỏ vì hôn của cậu, nhịn rồi nhìn nhưng vẫn không thể kìm chế được, nắm cằm cậu nghiêng người hôn xuống.

Khác với nụ hôn mãnh liệt trước đó, nụ hôn này mang ý nghĩ an ủi, ánh mắt dịu dàng, động tác nhẹ nhàng, lướt qua liền thôi.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Giang Đình Viễn xoa xoa đầu cậu nói: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi."

Diệp Chu bị hôn đến choáng váng, vô thức gật đầu đứng dậy, ngoan ngoãn đi về phía phòng mình, đi được hai bước mới phản ứng được, đột nhiên quay người.

"Không được, em muốn chờ thống kê phòng vé lúc mười hai giờ!"

"Còn phải đợi bình luận phim của Dưa Dưa nữa, không biết tối nay có cảm hóa thành công hay không, với tính cách của hắn, nếu không phải tối nay thì muộn nhất là ngày mai, nhất định sẽ có bình luận phim."

Trên mạng hôm nay khá náo nhiệt, Diệp Chu rất mong chờ phòng bán vé hôm nay sẽ như thế nào, đây cũng là nguyên nhân đã hơn 11 giờ rồi mà cậu còn chưa ngủ, lôi kéo Giang tổng chơi game.

Vẻ mặt của Giang Đình Viễn vẫn như thường, nhưng giọng nói đã mất đi vẻ lạnh lùng cứng rắn và thờ ơ thường có khi nói chuyện với người khác, nhiều hơn mấy phần nhu hòa và khói lửa trong nhà, "Ngủ trước đi, vừa hay anh có mấy văn kiện chưa xem, anh sẽ chú ý giúp em, có gì bất thường sẽ gọi em dậy."

Diệp Chu vốn cũng không buồn ngủ, nhưng sau khi Giang Đình Viễn nói vậy, cậu lại cảm thấy có hơi buồn ngủ. Cậu chậm rai xoay người, chạy trở về phòng ôm chăn ra trải lên ghế sofa rồi nói với Giang tổng: "Vậy em tăng ca với anh."

Giang Đình Viễn có hơi bất đắc dĩ, khuyên mấy lần Diệp Chu vẫn thờ ơ không động lòng, chỉ có thể mặc cho cậu náo loạn.

Nói là cùng Giang Đình Viễn tăng ca, trên thực tế Diệp Chu nằm trên ghế sofa mấy phút trước mặt đã bắt đầu có bóng chồng, mười phút sau đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Gối ôm trong phòng khách quá mềm mại, Giang Đình Viễn sợ cậu bị sái cổ nên đặt cả đầu cậu và gối lên chân mình, sau khi đảm bảo đầu cậu có điểm tựa mới lần nữa mở laptop ra xử lý công việc còn dang dở.

Nói phải tăng ca là thật, gần đây công ty nhiều việc, toàn bộ công ty đều phải làm thêm giờ, Giang Đình Viễn là chủ tịch cũng không ngoại lệ.

Thời gian vốn đã không đủ, hắn còn muốn dành một phần bồi Diệp Chu, buổi tối có thể không tăng ca chắc.

Hiệu suất làm việc của Giang Đình Viễn rất cao, điều đáng ngạc nhiên là hắn có thể làm hai việc cùng một lúc, lúc làm việc cũng không quên đã hứa với Diệp Chu sẽ giúp cậu kiểm tra số liệu thống kê phòng vé và chiều hướng dư luận trên mạng.

Không thể không nói, có sự chú ý do hotsearch ngày hôm qua của Dưa Bay Lượn khơi ra, tính đến 12 giờ đêm, doanh thu phòng vé ngày hôm đó đã đạt 50 triệu, cộng thêm 30 triệu trong ba ngày đầu, tổng doanh thu phòng vé tích lũy hiện tại đã gần đạt 90 triệu.

Bộ phim đã tích lũy được 90 triệu doanh thu phòng vé chỉ sau bốn ngày chiếu, nếu sức nóng và độ thảo luận có thể tiếp tục kéo dài hoặc lan rộng thì thành tích cuối cùng mà bộ phim này có thể đạt được chỉ e sẽ không kém hơn [Theo đuổi ánh sáng].

Diệp Chu có vẻ rất giỏi lấy nhỏ thắng lớn, cho dù là [Một hồi trò khôi hài], [Theo đuổi ánh sáng] hay [Rạp Xiếc Kinh Dị] bây giờ, đáng ngạc nhiên là không có một bộ phim nào có mức đầu tư vượt quá 50 triệu.

Chính những bộ phim này có kinh phí đầu tư chưa đến 50 triệu này hết lần này đến lần khác mang đến cho mọi người những bất ngờ, tạo nên phòng vé khiến người trố mắt hết lần này đến lần khác.

Phòng vé [Rạp Xiếc Kinh Dị] cuối cùng sẽ ra sao, ngay cả Giang Đình Viễn có ánh mắt rất độc cũng không thể dự đoán chính xác, bởi vì không ai có thể đoán được trong đầu Diệp Chu sẽ có những suy nghĩ kỳ quái gì.

Khi bạn cho rằng đó là cực hạn, cho là đại cục đã định và sẽ không có thay đổi gì, cậu sẽ đột ngột ra tay, lật ngược tình thế, phá vỡ giới hạn.

Chà, Diệp Tử nhà hắn ưu tú như vậy đấy, Giang tổng nghĩ mà thấy tự hào, tốc độ xử lý công việc lại nhanh hơn.

Sáng hôm sau Diệp Chu vừa tỉnh dậy đã biết được hai tin tức từ Giang tổng cũng vừa mới ngủ dậy.

"Tin tốt là ngày hôm qua phòng vé phá 50 triệu, không bao gồm tiền bán vé mấy ngày trước đó."

"Tin xấu là..."

Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu, trong giọng nói có chút tiếc nuối: "Em cảm hóa Dưa Dưa thất bại."

Diệp Chu: "Không hổ là hắn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play