Trong phim kinh dị, nhiều người thích sử dụng hình ảnh tĩnh và hiệu ứng âm thanh đặc biệt để tăng thêm hiệu quả khủng bố, hoặc bất ngờ xuất hiện một sự kiện gì đó nhằm làm nổi bật cảm giác kinh dị.
Nhưng [Rạp Xiếc Kinh Dị] rõ ràng không sử dụng hai phương pháp quay phim trên, cái Diệp Chu dùng để làm nổi bật bầu không khí căng thẳng và tăng sự kinh dị của tình cảnh là chạy trốn.
Nó giống như một cuộc chạy trốn không ngừng nghỉ, dùng việc chạy trốn để làm tăng cảm giác căng thẳng của khán giả, bộ phim này không bắt đầu đáng sợ từ một cảnh nào mà từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái đáng sợ như vậy.
Chỉ cần nhân vật chính của phim luôn chạy trốn, trái tim của khán giả vĩnh viễn bị treo lên, họ không thể rời mắt vì sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, ngoài cảm giác căng thẳng kéo dài, còn có cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt xuyên suốt bộ phim.
Bộ phim này không giống những bộ phim khác mà nhân vật chính hoặc nhóm nhân vật chính vẫn còn có cơ hội phản kháng, bộ phim này không có. Diệp Chu và Nhậm Tử An bố trí quái vật trong phim này quá mạnh mẽ, muốn thoát khỏi những thứ này mà không bị đuổi kịp đã là rất khó, thực lực chênh lệch đến đổ không sinh ra nổi tâm lý phản kháng.
Tất cả những gì họ có thể làm là chạy, liều mạng chạy, không còn lựa chọn nào khác.
Đương nhiên, xét đến việc chạy trốn trong thời gian dài sẽ khiến khán giả mệt mỏi về mặt thị giác, sau khi Diệp Chu và Nhậm Tử An thảo luận đã xen kẽ vào trong nhiều cảnh chết chóc khác nhau của các nhân vật.
Lúc đó biên kịch Nhậm Tử An có hơi do dự, bởi vì theo bối cảnh của y, cứ chạy một khoảng thời gian sẽ cho các diễn viên có một khoảng thời gian để thở, lúc này họ có thể phát triển tình đồng chí, tình cảm trên đường chạy trốn, nhịp độ có thể ung dung hơn, cũng khiến thần kinh của khán giả có thể thả long giây lát.
Suy cho cùng, một bộ phim có đoạn cao trào thì tất sẽ có giai đoạn hạ thấp, nhưng nếu đi theo suy nghĩ của Diệp Chu thì sẽ tràn ngập năng lượng cao xuyên suốt toàn bộ quá trình, hoặc là trên đường chạy trốn hoặc là đang trên đường chết.
Nếu thật sự phải như vậy thì có hơi...kích thích quá!
Đối mặt với đề nghị của Nhậm Tử An và mấy người phó đạo diễn, Diệp Chu bình tĩnh lắc đầu cười, thần thái thoải mái quyết định nội dung kịch bản đau lòng như vậy bằng cách “làm khán giả mệt mỏi về mặt thị giác“.
Các loại phương thức tử vong đảm bảo khiến ngài thỏa mãn, cái này không hài lòng? Không thành vấn đề, chúng tôi đã sắp xếp mười mấy loại ở phía sau, trò gian chồng chất, chỉ có ngài không nghĩ ra, không có cách chết nào mà chúng tôi không quay được, mặc quân* chọn lựa, đảm bảo hài lòng.
(Từ quân này quân trong quân chủ hoặc được dùng là từ tôn xưng với người khác, giống câu “quân sinh ta chưa sinh” á, nó cũng tương tự với Đế quân, Hàm Quang Quân,... các kiểu)
Cái gì, bạn nói không muốn nhìn thấy máu bắn tung tóe? Đừng lo, chúng tôi đã chuẩn bị những món quà lớn khác dành cho ngài.
Trốn khỏi quỷ quái không đáng sợ? Đến đây, để đạo diễn Diệp cho bạn xem lòng người.
Còn một khía cạnh khác của bộ phim này cũng rất thú vị, ở đâu có con người, ở đó có tính toán và mưu mô, đặc biệt là trong hoàn cảnh sinh tử này, vì sống tiếp con người thật sự có thể vứt bỏ tất cả.
Lương tâm, đạo đức, nhân tính căn bản không đáng nhắc tới trước uy hiếp tử vong.
Chỉ trong mười lăm phút mở màn của bộ phim đã có năm người chết, nghĩa là trung bình cứ ba phút lại có một người chết. Nhưng với sự hy sinh như vậy, trong số chín người sống sót, những người thông minh đã tìm ra quy luật của rạp xiếc khổng lồ này sau cái chết của đồng bạn.
Mỗi lần họ đi qua một cái lều xiếc, những con quái vật đuổi họ cũng khác nhau. Lều xiếc giống như lãnh địa của quái vật, một khi vượt qua phạm vi lãnh địa, quái vật lúc trước sẽ không đuổi theo nữa, sẽ có quái vật bên trong lãnh địa lều khác truy đuổi họ.
Không thể bị con quái vật phía sau đuổi kịp, đuổi kịp sẽ chết.
Đây là thiết lập cơ sở ban đầu của Nhậm Tử An, Diệp Chu cũng không thực hiện bất kỳ thay đổi lớn nào đối với thiết lập của y, chỉ thêm vào một bổ sung nhỏ không đáng chú ý sau khi thảo luận.
Không thể bị quái vật đuổi kịp, đuổi kịp sẽ chết, nhưng mỗi lần quái vật chỉ có thể giết một người.
Bổ sung này có vẻ không đáng chú ý nhưng nó có thể làm gia tăng xung đột giữa các nhân vật và làm mâu thuẫn thêm sâu sắc.
Sau khi Nhậm Tử An hiểu được ý đồ của cậu, suýt nữa quỳ lạy Diệp Chu, quá mất trí rồi!
Nếu quái vật không có giới hạn về số người chết mỗi lần thì các nhân vật sẽ chạy theo con đường riêng của mình, chạy chậm, thể lực kém đồng nghĩa với việc bị loại, xung đột giữa các nhân vật sẽ bị hạn chế.
Nhưng một khi bổ sung này được thêm vào, mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi, giống như bây giờ.
Phùng Thiên Minh vẫn chưa lấy lại tinh thần sau tử trạng dữ tợn của người phụ nữ áo đỏ, ống kính xoay một cái, đoàn người trốn chạy bắt đầu một vòng thoát thân mới.
Trong khi chín thành viên của nhóm trốn thoát tìm ra quy tắc, Phùng Thiên Minh cũng thấy được quy tắc.
Phùng Thiên Minh chưa kịp thắc mắc tại sao mỗi lần chỉ giết một người, chỉ thấy người đàn ông trung niên đang chạy ở cuối đội đã kiệt sức vì chạy, cả người ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển như trâu đột nhiên hét lên.
“A!”
Bởi cách hắn gần nhất, một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi đang chạy trước mặt hắn quay đầu lại, trong nháy mắt cô quay đầu lại, trên đùi bỗng nhiên truyền đến cơn đau thấu tâm can.
Chỉ thấy một con dao dài khoảng mười cm đâm vào đùi của cô gái trẻ không biết từ lúc nào, mà cán dao đang nằm trong tay người đàn ông trung niên, thấy cô quay đầu lại, người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, trong tay dùng sức.
Một giây tiếp theo, máu phun tung tóe từ vết thương theo động tác của hắn, có lẽ là vì đã cắt vào động mạch, máu của cô gái thậm chí còn bắn lên mắt kính dày cộp của người đàn ông trung niên.
Phối với nụ cười nhếch môi chiếm cứ cả khuôn mặt vặn vẹo lúc này của người đàn ông, không biết vì sao hình ảnh này trông còn quái dị và khủng bố hơn so với khi các nhân vật trước đó chết.
Là một người yêu thích phim kinh dị, Phùng Thiên Minh vốn đã hơi mất đi hứng thú vì thời gian chạy trốn trong bộ phim quá dài, vừa định đặt đồ uống xuống đứng dậy đi vệ sinh, nhưng chưa kịp đứng lên thì đã không tự chủ được ngồi xuống lại.
Dựa vào kinh nghiệm xem phim nhiều năm của mình, Phùng Thiên Minh biết rõ một khi hòa bình và trật tự bị xé nát, vết nứt sẽ không thể khôi phục lại như lúc ban đầu, mà sẽ chỉ ngày càng rộng hơn khi bị lôi kéo.
Đúng như dự đoán.
Người đàn ông trung niên đâm dùng thủ đoạn máu tanh như thế đâm bị thường chân cô gái trẻ, cô gái rít gào thành tiếng vì đau đớn kịch liệt, con quái vật ngày càng ép sát, còn cô gái trẻ bởi vì chân bị thương cũng không còn có thể chạy nhanh như trước.
Cô loạng choạng cố gắng theo kịp đội, nhưng rõ ràng là không thể.
Trước mặt họ là con đường chạy trốn không thấy điểm cuối, phía sau là những con quái vật có thể đuổi kịp và xé xác họ bất cứ lúc nào, cùng với tiếng cô gái trẻ tuyệt vọng khóc lớn.
Vài phút sau, tiếng bước chân ầm ập càng ngày càng gần, tiếng khóc càng trở nên thống khổ, cho đến khi đột ngột im bặt.
Con quái vật đã bắt được con mồi nó muốn, mặc dù không cam lòng buông tha bọn họ nhưng cuối cùng cũng không có ý định tiếp tục truy đuổi.
Điều này chứng tỏ thủ đoạn của người đàn ông trung niên tuy bỉ ổi đê hèn nhưng lại... thực sự có hiệu quả, được quy tắc thừa nhận.
Chẳng bao lâu sau, họ thậm chí còn phát hiện quy tắc mới, chỉ cần một trong số họ bị bắt, con quái vật sẽ không tấn công họ nữa ngay cả khi họ vẫn còn ở trong lãnh địa của nó.
Cái chết của một người có thể cung cấp thời gian nghỉ ngơi cho tất cả mọi người, không thể không nói, đây là một giao dịch khá tốt.
Nếu lúc đầu kẻ thù của những người này chỉ là những con quái vật vô danh, vậy thì kể từ giờ phút này, ngoại trừ quái vật, kẻ thù của họ cũng sẽ bao gồm cả nhau.