Ngoại trừ trò hề ngày mùng một Tết, nhìn chung năm mới này vẫn rất thuận lợi.
Diệp Châu sợ người nhà họ Giang lại gây chuyện làm Giang tổng khó chịu, nên căn bản không ở lại thành phố A ăn tết, mà đưa Giang tổng đến thành phố H du lịch, lần này hai người vừa đi chính là gần nửa tháng, trong khoảng thời gian này Diệp Chu trực tiếp tắt điện thoại, Giang tổng dù không tắt máy, nhưng cũng đã dặn thư ký không được gọi điện trừ khi có chuyện khẩn cấp.
Trong nửa tháng qua, cả thể xác lẫn tinh thần hai người đều thoải mái vô cùng, đặc biệt là Diệp Chu, chơi đến điên luôn, tạm thời đem chuyện kiểm duyệt của “Rạp xiếc kinh dị” trước đó vẫn luôn khiến cậu phát sầu ném qua một bên, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào kỳ nghỉ hiếm hoi này.
Giang Đình Viễn cũng không ngoại lệ, bản thân hắn vốn là người cuồng công việc và có yêu cầu cực kỳ cao đối với bản thân, ngày thường rất hiếm khi nghỉ phép chứ đừng nói đến việc dành nửa tháng để đi du lịch.
Không phải là không thể, chỉ là so với đi du lịch thì rõ ràng Giang Đình Viễn thích làm việc hơn.
Nhưng lần này là bởi vì đi cùng Diệp Chu, Giang Đình Viễn mới phát hiện du lịch mà trước kia hắn cho rằng rất nhàm chán cũng có thể thú vị như thế.
Nhưng ngày vui luôn ngắn ngủi, trong nháy mắt đã hết tết, sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cả Giang Đình Viễn và Diệp Chu đều bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Trước khi rời khỏi hòn đảo nhỏ ở thành phố H, Diệp Chu đứng ở hòn đảo nhỏ, giơ chiếc mũ che nắng hoa hòe lòe loẹt trong tay lên gọi Giang Đình Viễn đang đi phía sau: “Giang ca mau tới đây!”
Khi Giang Đình Viễn tăng tốc bước tới bên cạnh cậu, Diệp Chu đưa máy ảnh cho một vệ sĩ đứng bên cạnh, cười híp mắt nói: “Có thể chụp ảnh cho chúng tôi được không?”
Vệ sĩ vui vẻ đồng ý.
Diệp Chu lôi kéo Giang tổng, hai ba bước đứng ở trên bậc thang, sau khi đảm bảo ống kính có thể thu hết phong cảnh trên đảo, làm một biểu cảm hài hước.
Giang Đình Viễn tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Diệp Chu, trong đôi mắt đen láy không giấu được ý cười yêu chiều.
Khi màn trập máy ảnh phát ra một âm thanh nhẹ, hình ảnh bị cố định.
Diệp Chu chạy tới nghiêng đầu nhìn bức ảnh vừa chụp, vui đến mức không chớp mắt “Không tồi, tấm này được rồi, đến lúc rửa ảnh nhớ cho tôi hai tấm nhé, tôi muốn bỏ vào ví.”
Giang Đình Viễn cũng nhìn qua, nhìn thấy bộ dáng buồn cười của Diệp Chu trong ảnh, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò vệ sĩ: “Vậy thì rửa nhiều một chút.”
Nói xong, hắn nhìn Diệp Chu hỏi: “Có muốn đi nơi khác chụp ảnh không?”
Diệp Chu liếc nhìn thời gian, tuy rằng rất động lòng nhưng vẫn từ chối: “Thuyền sắp đến rồi, chắc là không đủ thời gian đâu, thôi, dù sao trước đó chúng ta đã chụp nhiều ảnh như vậy, không chụp nữa, chúng ta về thôi.”
Chỉ mấy phút sau khi Diệp Chu dứt lời, một chiếc du thuyền màu trắng từ xa chậm rãi hướng về bến tàu, trước khi rời đi, Diệp Chu có hơi không nỡ nhìn lại hòn đảo phía sau.
Nhìn thấy cậu không nỡ, Giang Đình Viễn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, an ủi nói, “Nếu thích, anh cho em hòn đảo này nhé.”
“Không, không, không.” Diệp Chu lắc đầu liên tục, cậu không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Giang tổng, chỉ cần cậu lộ ra một tia thần sắc ham muốn, không tới mấy ngày cậu thật sự sẽ trở thành chủ nhân của hòn đảo này.
“Thích cũng không nhất định phải mua lại, sau này chúng ta thường xuyên tới đây chơi là được, mua gì mà mua!” Sợ Giang tổng không tin, Diệp Chu tăng giọng, tỏ vẻ quyết tâm, cuối cùng còn không quên trêu chọc, “Tương lai chúng ta sẽ đi rất nhiều nơi du lịch, chẳng lẽ em thích chỗ nào anh mua chỗ đó à?”
Diệp Chu vốn là nói đùa, không ngờ Giang Đình Viễn lại nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của chuyện này, sau khi trầm tư mấy giây, liền vui vẻ đồng ý: “Được đó.”
Nụ cười của Diệp Chu cứng đờ, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Dù xuyên sách lâu như vậy rồi nhưng cậu vẫn chưa thích nghi được với quan niệm tiêu dùng của người có tiền, thần kỳ quá rồi đó!
Sau Tết, sinh hoạt lại lần nữa bắt đầu, lượng người đến rạp xem phim cũng giảm dần. Khi các bộ phim Tết lần lượt hạ chiếu, số liệu thống kê về doanh thu phòng vé của các phim Tết năm nay cũng đã có.
Đứng đầu năm nay là [Điêu Lương Họa Đống] của đạo diễn Tôn Vĩ, phóng vé thu về 3,675 tỉ trong mùa Tết, vị trí thứ hai là một bộ phim hài nhẹ nhàng [Chạy Đi Thiếu Niên!], doanh thu phòng vé 1,53 tỷ, đứng thứ ba là bộ phim gia đình [Hoan Hoan Hỉ Hỉ] của đạo diễn kỳ cựu Quách Kỳ, doanh thu phòng vé 1,19 tỷ.
Đúng như Diệp Chu và Giang Đình Viễn dự đoán, tuy [Song Sắt Nước Mắt] trên phương diện danh tiếng đạt được đánh giá rất cao nhưng doanh thu phòng vé và tỷ lệ người xem cũng không được như ý muốn, thuộc loại phim có danh tiếng cao nhưng doanh thu phòng vé thấp.
Tuy nhiên, dựa vào lượng người xem phim Tết cộng với sức ảnh hưởng khủng khiếp của ảnh đế Chung Bách, tính đến ngày cuối cùng trước khi phim hạ chiếu, [Song Sắt Nước Mắt] đạt được doanh thu phòng vé 285 triệu trong dịp chiếu tết.
Doanh thu phòng vé này có thể là một con số không mấy thành công đối với những bộ phim khác, nhưng đối với một bộ phim có tổng vốn đầu tư chỉ 15 triệu như [Song Sắt Nước Mắt] mà nói, dù đã trừ các loại chia và thuế, đối với đội ngũ chế tác mà nói cũng đã kiếm được đầy bồn đầy bát.
Hơn nữa, ngay từ đầu bộ phim [Song Sắt Nước Mắt] này đã được định sẵn là để đem đi tranh giải thưởng, mọi người đều không đặt nhiều kỳ vọng vào doanh thu phòng vé, ban đầu chỉ nghĩ có thể hồi vốn thì đã rất tuyệt rồi, lại không ngờ rằng không chỉ hồi được vốn mà còn kiếm được lợi nhuận, số tiền thậm chí không hề nhỏ!
Nửa đêm ngày cuối cùng, khi có kết quả thống kê doanh thu phòng vé, Hà Phi Dương kích động đỏ bừng mặt, tuy rằng Liễu Chiêu bình tĩnh hơn hắn một chút, nhưng thần sắc cũng không giấu được vẻ vui mừng.
Trong bữa tiệc mừng công ngày hôm sau, Hà Phi Dương và Liễu Chiêu đều uống hơi nhiều, nắm lấy tay áo của Diệp Chu khóc lóc đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, lời ra khỏi miệng đều là cảm ơn cảm ơn.
Liễu Chiêu tính tình nội liễm, không nói ra được lời hay gì, nhưng đêm nay cũng liên tiếp chúc rượu Diệp Chu, tất cả lòng biết ơn cùng lời nói đều chứa đựng trong ly rượu này.
Đêm đó, khi Giang tổng tam tầm đến đón người, chỉ thấy ba con ma men say khướt, ngồi thành hàng trên bậc thềm trước cửa nhà hàng, nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ lộn xộn mà Giang Đình Viễn nghe không hiểu, nhưng ba người lại có thể giao lưu một cách thần kỳ!
Đầu tiên Giang Đình Viễn để tài xế đưa Hà Phi Dương và Liễu Chiêu về, sau đó mới đưa bé ma men nhà mình về nhà.
Sau bữa tiệc ăn mừng, họ tưởng doanh thu phòng vé đã mang đến cho họ một bất ngờ lớn, nhưng rồi một bất ngờ khác còn lớn hơn ập vào mặt họ.
“Ý của anh là đài truyền hình quốc gia muốn mua bản quyền phim?” Diệp Chu không thể tin nổi hỏi, âm lượng nâng cao vì quá kinh ngạc.
Thấy Hà Phi Dương hoảng hốt đến độ không nói được thành lời, Liễu Chiêu ở bên cạnh bất đắc dĩ tiếp quản cuộc trò chuyện, giải thích với Diệp Chu: “Đúng vậy, nhân viên đài truyền hình quốc gia tìm đến chúng tôi, nói là muốn mua lại bản quyền, nhưng tôi nghe ý của đối phương số tiền có lẽ sẽ không nhiều như các nền tảng phát video khác.”
“Nhân viên nói nếu chúng ta có ý thì có thể tận lực tranh thủ giúp chúng ta nhiều nhất có thể, tình hình cụ thể còn cần người phụ trách của chúng ta đến đó bàn bạc mới có thể đưa ra con số chính xác.”
Diệp Chu xoa xoa mặt, lấy lại bình tĩnh, nói thẳng: “Nếu thật sự có thể được đài truyền hình quốc gia mua lại thì tiền không phải là vấn đề.”
Chẳng trách Diệp Chu lại hào phóng như vậy, thật sự là bởi vì một khi được đài truyền hình quốc gia nhìn trúng, lợi ích mang lại cho bộ phim và đội ngũ chế tác tuyệt đối không đơn giản chỉ là tiền.
Tiền có thể ít hơn một chút, nhưng cho dù là mức độ ảnh hưởng hay độ phổ biến đều cao hơn rất nhiều so với các nền tảng trực tuyến. Hơn nữa dù nền tảng trực tuyến luôn có thể tìm kiếm được, nhưng các vị trí đề xuất chỉ được đưa ra lúc mới chiếu, việc tuyên truyền sau đó không thể theo kịp.
Nhưng đài truyền hình quốc gia thì khác, một số bộ phim có thể được chiếu hai, ba lần một năm, nếu là một bộ phim rất kinh điển thì về cơ bản sẽ được chiếu lại hàng năm.
Mặc dù chất lượng của [Song Sắt Nước Mắt] rất tốt, cũng giành được nhiều giải thưởng nhưng cả Diệp Chu và Hà Phi Dương đều không ngờ tới nó có thể lọt vào mắt đài truyền hình quốc gia.
Chỉ cần không phải người thiển cận, so với chút lợi ích trước mắt ấy, phát triển lâu dài đương nhiên càng quan trọng hơn.
Lúc đó phía đầu tư là Giang tổng dùng danh nghĩa Diệp Chu để đầu tư, không cần phải bàn bạc với bất cứ ai, sau khi ba người thống nhất ý kiến, Diệp Chu nhanh chóng thương lượng với Giang tổng, sau khi được đồng ý, dùng tốc độ cực nhanh quyết định hợp đồng với đài truyền hình.
- --
Một buổi sáng sớm, sau khi Phùng Minh Thụy kết thúc chạy bộ buổi sáng, câu được câu không trò chuyện với nhóm bạn tù, vừa rời khỏi sân tập luyện thì nghe thấy một tiếng còi huýt sắc bén.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, các tù nhân đang phân tán thành từng nhóm nhỏ trên sân tập luyện đã nhanh chóng tập trung lại chỉ trong hai phút, từng người xếp thành hàng ngay ngắn, huấn luyện bài bản.
Quản ngục cầm lấy sách điểm danh, sau khi xác nhận không thiếu người, cai ngục hắng giọng nói, “Hôm nay không cần đi lao động học nghề, đổi thành xem phim, sau khi giải tán thì đến sảnh chiếu phim báo cáo, mỗi người sẽ ngồi vào vị trí tương ứng với số thứ tự, không được nói chuyện riêng, không được đổi chỗ ngồi.”
“Nghe rõ chưa?”
Khi cai ngục vừa dứt lời, sân huấn luyện nhất thời vang lên tiếng trả lời chỉnh tề.
Sau khi đội ngũ giải tán, Phùng Minh Thụy có hơi bối rối, chọc chọc người bạn tù bên cạnh, thấp giọng hỏi, “Lịch xem phim không phải là thứ sáu sao, hôm nay mới là thứ tư mà, hôm nay xem thì thứ sáu có còn được xem không?”
Bạn tù lườm một cái, không chút lưu tình vỗ vào lưng hắn, “Cậu nghĩ gì vậy, là đổi, hôm nay xem phim thì thứ sáu sẽ đổi thành lao động, còn muốn làm hai lần à, lớn lên thì xấu mà nghĩ đẹp vậy.”
Phùng Minh Thụy nghẹn nửa ngày không biết nên nói gì, hắn muốn phản bác, nhưng nhìn kích thước đối phương lại có hơi không dám, cũng không phản bác lại, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Trách trời trách đất, cuối cùng trách lên người Diệp Chu.
Không sai, chính là Diệp Chu. Phùng Minh Thụy chính là cậu chàng đã giở trò với dây cáp treo của Tạ Cách Phi trong lúc quay [Một Hồi Trò Khôi Hài].
Bây giờ hắn đã ở tù gần ba năm, hắn không những không nhận ra vấn đề của bản thân, mà còn oán hận ngược lại Diệp Chu.
Theo Phùng Minh Thụy, mặc dù hắn đã động tay động chân với dây cáp treo, nhưng cuối cùng không phải đã bị phát hiện rồi sao, vừa không có người chết, cũng không gây ra họa lớn gì, Diệp Chu là đạo diễn không chỉ không nghĩ tới việc nhân nhượng cho yên chuyện, cứ phải báo cảnh sát làm việc này nháo đến mức rầm rộ, hại hắn cmn bị bắt!
Trong hai năm Phùng Minh Thụy ngồi tù, mỗi khi bị bắt nạt, sự oán giận đối với Diệp Chu lại tăng lên một ít, đến giờ, hắn đã coi Diệp Chu đã là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng hắn hoàn toàn quên mất hành vi của hắn đã vi phạm pháp luật, mỗi người đều phải trả giá thật lớn cho hành vi của mình, hắn có sai hay không, có vi phạm pháp luật hay không, từ phán quyết của tòa án đã có thể thấy rõ.
Có câu nói đừng bao giờ nghĩ có thể đánh thức người đang giả vờ ngủ, câu này rất thích hợp với Phùng Minh Thụy, đắm chìm trong thế giới của riêng mình không thể thoát ra được.
Ngày nào Phùng Minh Thụy cũng mong mỏi Diệp Chu sẽ gặp xui xẻo, trông chờ lại trông chờ, trông sao trông trăng cũng không ngờ đến, lại nghe được tin tức phòng vé [Một Hồi Trò Khôi Hài] đại bạo.
Tiền a! Cmn tất cả đều là tiền a!
Nếu lúc đó hắn không nhận lời Trâu Vinh, đoàng hoàng làm việc ở đoàn phim, thì sau khi phim chiếu đạt được thành tích lớn như vậy, là nhân viên đoàn phim, chắc chắn hắn sẽ nhận được một khoản lì xì không nhỏ.
Đáng tiếc hiện thực không có nếu như, trong khi người khác vui vẻ chia tiền, hắn lại phải lao động trong tù, trong khi người khác đang tổ chức tiệc mừng công, hắn lại bị ép ăn cơm canh nhạt nhẽo, bộ phim này, người khác công thành danh toại, có bộ phim này làm bàn đạp nâng cao giá trị bản thân, hắn thì sao?
Hắn ở trong tù, có tiền án, cho dù sau này có ra tù, muốn tiếp tục ăn chén cơm đoàn làm phim này, chắc chắn là không thể, đoàn phim nào lớn gan đến mức dám nhận hắn vào làm.
Mỗi khi nghĩ đến đây, hận ý của Phùng Minh Thụy đối với Diệp Chu lại tăng cao hơn một bậc.
Báo cảnh sát báo cảnh sát, nếu lúc trước Diệp Chu không báo cảnh sát mà chấp nhận lời xin lỗi của hắn, thì sao sự nghiệp mà hắn đã khổ tâm gây dựng bấy lâu nay lại như nước chảy về biển đông, hắn gian nan gắn bó giao thiệp sao có thể hoàn toàn không có tác dụng, làm sao hắn có thể rơi vào bước đường này?!
“ Phùng Minh Thụy, cmn nghĩ gì thế, đây là chỗ của tao, tránh ra tránh ra!”
Hoảng hốt xuất thần, Phùng Minh Thụy động nhiên bị người ta đẩy mạnh một cái, lực đạo rất lớn làm hắn suýt nữa ngã chổng vó, lảo đảo vài bước lấy lại thăng bằng, vừa định mắng lại, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy đối diện là một gương mặt tràn đầy dữ tợn, Phùng Minh Thụy quyết đoán đem lời nuốt ngược trở lại.
“Xin lỗi Cường ca, xin lỗi xin lỗi, tôi lập tức rời đi.” Phùng Minh Thụy khúm núm xin lỗi.
Đối phương trợn mắt, túm cổ áo hắn nắm sang một bên, thô bạo nói: “Cút!”
Phùng Minh Thụy nắm chặt tay nhưng không dám phản bác, gật đầu liên tục chạy nhanh đi, thật vất vả mới tìm thấy vị trí của mình, lại thấy chỗ ngồi dán số của mình đã có người ngồi.
Người kia trông rất khó đối phó, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhìn thấy cai ngục đẩy cửa bước vào, Phùng Minh Thụy cuối cùng cũng lấy hết can đảm, thấp giọng nói: “Đây, đây là chỗ của tôi...”
Lời còn chưa dứt, người kia đã trừng mắt nhìn, Phùng Minh Thụy lập tức như một con gà bị bóp cổ, im bặt, nửa chữ cùng không nói được nữa.
Đúng lúc này, cai ngục quét mắt tới, bắp chân Phùng Minh Thụy lập tức run rẩy, hắn nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy chỗ trống nào, chỉ có thể nghiến răng, hạ quyết tâm, nửa ngồi nửa quỳ ở trước bàn trước bàn.
Đáng mừng là không lâu sau khi hắn ngồi xổm xuống căn phòng liền tối lại, bộ phim bắt đầu, đáng tiếc là hắn có thể phải duy trì tư thế ngồi xổm để xem hết bộ phim.
Sau khi bài hát mở đầu kết thúc, trên màn ảnh xuất hiện bốn chữ lớn, [Song Sắt Nước Mắt].