Diệp Chu phẫn nộ buông tay, giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Nguy rồi! Nguy rồi! Nguy rồi!”
Mắt Chúc Ninh đỏ bừng, hoàn toàn không hiểu tại sao: “Hả?”
Nhưng rất nhanh cậu đã nhìn thấy Giang Đình Viễn ở cửa dưới cái nháy mắt của Diệp Chu, mặc dù vì quen biết Diệp Chu mà Chúc Ninh đã gặp Giang tổng không chỉ một lần, nhưng mỗi khi thấy hắn cậu vẫn theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.
Đặc biệt là khi nghĩ tới mình vừa mới ôm ấp với Diệp Chu, Chúc Ninh lập tức run lên.
Diệp Châu ho nhẹ một tiếng, dâng lên khuôn mặt tươi cười với Giang tổng: “Giang ca, anh tới rồi, tôi chờ anh đã lâu, chỗ tôi còn có một cảnh cuối cùng, quay xong chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Sợ Giang tổng nói thêm gì, Diệp Chu vừa nói xong liền lập tức nháy mắt với phó đạo diễn ở bên cạnh, phó đạo diễn lập tức hiểu ý, cầm chiếc loa trên bàn lên, mở lên và hét: “Được rồi, mọi người đừng nghỉ ngơi, cảnh cuối cùng mọi người hãy cố gắng lên, tranh thủ hoàn thành công việc hôm nay sớm chút, nhanh lên nhanh lên.”
Diệp Chu thấy thế lập tức lừa gạt, ngượng ngùng nhún vai với Giang tổng: “Giang ca anh xem, sắp bắt đầu rồi, hay là anh ngồi bên kia nghỉ ngơi một lát, cảnh này cũng không khó lắm, sẽ xong nhanh thôi.”
Giang Đình Viễn hiểu rất rõ Diệp Chu, sao có thể không nhìn ra tiểu tâm tư của cậu, cũng biết rõ cậu và Chúc Ninh là bạn bè, sẽ không vì vậy mà hiểu lầm, cho dù là người xa lạ, Giang Đình Viễn cũng sẽ nghe Diệp Chu giải thích trước, từng trải và tu dưỡng ở độ tuổi của hắn đều quyết định hắn sẽ không vì chuyện này mà thất thố hay khiến cho Diệp Chu phải lúng túng.
Cái gọi là ăn dấm chẳng qua là tính xấu của Giang tổng xấu tính không có chỗ phóng thích, phần lớn là trêu chọc Diệp Chu, bởi vì biểu tình của Diệp Chu thực sự rất thú vị.
Lúc này nghe được lời của Diệp Chu, Giang Đình Viễn gật đầu, cùng Chúc Ninh đi đến khu vực nghỉ ngơi, ngồi trên ghế nhìn Diệp Chu quay phim.
Cảnh quay này không khó, cộng thêm nhân viên đoàn phim và diễn viên đã làm việc cùng nhau được vài tháng, Diệp Chu vốn tưởng rằng cho dù không phải một lần qua, cũng sẽ không đến nỗi nào.
Nhưng ai mà ngờ một cảnh quay đơn giản như vậy, lại có người liên tiếp NG, đã hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thể nào qua.
Tâm tình Diệp Chu lúc đầu vẫn rất tốt, nhưng bất kể là đạo diễn nào, dù tính tình tốt đến đâu, đối mặt với diễn xuất lung tung lộn xộn của diễn viên cũng khó khống chế không tức giận.
“Sợ hãi, sợ hãi, cô có biết không? Cô sắp chết đến nơi rồi mà còn có thời gian để thất thần? Cô có biết mình đang làm gì không, cô đang chạy để giữ mạng, không phải để cô đứng như trời trồng, cô đứng đó làm gì? “
Diệp Chu đè nén tức giận, nhìn hình ảnh trên màn hình, mặc dù cậu rất ít khi phát hỏa trên phim trường, nhìn qua có vẻ rất dễ nói chuyện, ở chung với nhân viên đoàn phim rất hòa hợp, nhưng không có nghĩa là Diệp Chu không có tính tình.
Trên thực tế, càng là người có tính tình tốt, khi nổi giận lại càng khiến người sợ hãi.
Trạng thái của cậu bây giờ rõ ràng là đang đè nén lửa giận, phim trường to lớn bỗng nhiên yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, trợ lý bên cạnh cậu cùng mấy diễn viên khác đều sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ sợ một giây sau mũi giáo sẽ nhắm vào mình.
Những người khác đều nhận ra Diệp Chu đang tức giận, ngoại trừ một người đứng giữa phim trường vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Diệp Chu tức đến mức bật cười, cầm kịch bản trên bàn ném về phía cô ta, kịch bản đập vào chân nữ diễn viên kia, phát ra một tiếng vang trầm thấp, nữ diễn viên giật mình nhảy sang một bên, hậu trị hậu giác lấy lại tinh thần.
“Không muốn diễn thì nói thẳng, tôi thay người là được, ở đây lãng phí thời gian của mọi người thì có ích gì, tài vụ đâu, thanh toán thù lao, để cô ta rời đi.”
Đạo diễn bình thường sẽ không có khả năng một lời không hợp nói thay người liền thay người, nhưng Diệp Chu lại không chút sợ hãi, cậu không chỉ là đạo diễn của [Rạp Xiếc Kinh Dị] mà còn là nhà đầu tư của bộ phim này.
Cậu nói lời này cũng không phải để dọa nữ diễn viên kia, mà thực sự để cô ta thu dọn đồ đạc rồi cút đi.
Nữ diễn viên nghe xong liền cầu xin vài câu, cố gắng khiến Diệp Chu thay đổi ý định, nhưng khi thấy Diệp Chu không hề có ý định thu hồi quyết định, lúc này mới thực sự hoảng sợ.
Cô ta bật khóc, bình thường lúc này cần phải xin lỗi đạo diễn thật tốt, nhưng cô ta lại không làm vậy, ngược lại lại chạy thẳng về phía Giang Đình Viễn ở khu vực nghỉ ngơi.
Sau khi hiểu ra nguyên nhân chiều nay cô ta mất tập trung, Diệp Chu nhếch khóe môi, ngay cả một ảnh mắt cũng lười cho cô ta, tùy tiện chỉ vào một diễn viên quần chúng nhìn quen mắt ở bên cạnh, thẳng thắn dứt khoát nói: “ Cô tới thay cô ta.”
Nữ diễn viên bị điểm danh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, không chút do dự đứng dậy: “Vâng, đạo diễn Diệp.”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức lực chú ý của những người xung quanh vẫn còn ở trên người nữ diễn viên kia, không kịp phản ứng lại.
Diệp Chu xoa xoa mi tâm, thản nhiên nói: “Thợ trang điểm đâu, đưa cô ấy đi trang điểm, sắp xếp lại đạo cụ về trạng thái ban đầu, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ mười phút.”
Cậu liếc nhìn người phụ nữ bị vệ sĩ của Giang tổng chặn lại, cười lạnh: “Cố tiểu thư, tôi khuyên cô lần sau trước khi câu khải tử* thì nên làm tốt công việc của mình đi, đã thời đại nào rồi, khải tử cũng không khoái bộ dạng tiểu bạch hoa nhu nhược này nữa đâu.”
(*khải tử: 凯子: kǎi zi: tiếng lóng để chỉ những anh chàng giàu có, hấp dẫn)
“Cô có biết bây giờ đang thịnh hành cái gì không?” Diệp Chu hỏi.
Nữ diễn viên bị cậu thay người muốn khóc cũng không khóc được, hàm răng suýt nữa bị chính mình cắn nát, nếu không phải cô ta lo giữ gìn hình tượng trước mặt Chủ tịch Giang thị, sợ là cô ta đã sớm tức đến mức cãi nhau với Diệp Chu.
Giới giải trí phân chia cấp bậc nghiêm trọng như vậy, đãi ngộ của diễn viên ở tầng chót kém muốn chết, cô ta muốn leo lên là sai sao? Cho dù bây giờ cô ta dán lên bị chê cười, nhưng thời đại này vốn là khinh nghèo nhưng không coi thường mại dâm, nếu cô ta có thể nhân cơ hội này bám víu vào Giang Đình Viễn, tương lai sẽ là một con đường bằng phẳng, đến lúc đó còn ai dám cười cô ta.
Nghĩ đến đây, nữ diễn viên thả lỏng thần sắc, lại lần nữa rưng rưng nước mắt, như phải chịu oan ức thấu trời, nhìn Diệp Chu muốn nói lại thôi.
Diệp Chu lại cười, thở dài: “Nhìn cô như vậy chắc cũng không biết, vậy tôi phát thiện tâm nói cho cô biết vậy, coi như tích đức.”
“Hiện nay lưu hành loại người cố gắng tự lập, tự lực tự cường, không tin thì cứ hỏi anh ấy.” Diệp Chu vừa nói vừa cười nhìn Giang tổng: “Đúng không, Giang tổng?”
Trên khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của Giang Đình Viễn hiện lên một vệt ý cười, đón ánh mắt Diệp Chu khẳng định: “Đúng.”
“Tôi thích độc lập.” Suy nghĩ một lúc, Giang Đình Viễn bổ sung: “Năng lực hành động phải mạnh mẽ, có phong cách riêng, suy nghĩ độc lập, lạc quan tích cực tiến về phía trước, có tính khí một chút, như vậy cuộc sống sẽ thú vị hơn.”
“Tốt nhất là người trong ngành giải trí.”
Khi Giang tổng nói xong những lời này, đôi mắt vì lời khẳng định trước đó của hắn mà ảm đạm đột nhiên sáng trở lại: “Tôi, tôi có thể độc lập!”
Ánh mắt Giang Đình Viễn nhìn về phía cô ta, vô cảm nói: “Không muốn diễn viên.”
Ánh sáng mới bùng lên trong mắt nữ diễn viên lại bị lời nói của hắn dập tắt, lạnh thấu tâm can, trong thâm tâm muốn mắng thẳng mặt vị tổng tài này.
Đúng? Đúng mẹ nhà anh! Nếu cô ta muốn độc lập tự chủ thì cmn còn tìm kim chủ cái búa á, vậy cmn không phải sẽ biến thành nữ cường độc lập tự chủ xây dựng sự nghiệp sao!
Lại còn không muốn diễn viên, diễn viên chọc đến anh sao, diễn viên thì sao, bao dưỡng tình nhân còn cmn kỳ thị nghề nghiệp?? Đây không phải là bệnh thần kinh à!