Diệp Chu mơ màng bị Giang tổng xách ra khỏi ban công, rời khỏi nhà hàng.
Mãi cho đến khi gió đêm lạnh buốt quất vào mặt, Diệp Chu không có áo khoác bị thổi cho giật mình, lúc này mới thoát khỏi trạng thái choáng váng.
Chú ý tới động tác của cậu, Giang Đình Viễn vẫn luôn trầm mặc không nói, một tay lôi kéo Diệp Chu, tay kia cởi cúc áo khoác, muốn dùng một tay cởi áo khoác ra, nhưng nắm tay Diệp Chu thì không thể cởi áo ra.
Ánh mắt Giang Đình Viễn nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, trong mắt hiện lên vẻ do dự hiếm thấy, hắn nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhanh chóng buông tay Diệp Chu ra, cởi áo khoác khoác lên người Diệp Chu.
Sau đó không chờ Diệp Chu phản ứng lại, lại nắm chặt lấy tay cậu.
Hắn rất tự nhiên tách năm ngón tay của Diệp Chu ra, đưa những đầu ngón tay thon dài hơi lạnh của mình xen vào khe hở ngón tay của cậu, sau đó dán hai lòng bàn tay lại với nhau. Lúc làm động tác này vẻ mặt Giang Đình Viễn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lòng bàn tay hơi ẩm lại làm lộ sự khẩn trương của hắn. (ổng đổ mồ hôi đó)
Đầu óc Diệp Chu thực ra vẫn còn đang mơ hồ, từ khi Giang tổng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, nói cho Từ Thiên biết hắn là bạn trai của cậu, cậu liền rơi vào trạng thái xuất hồn, thân thể đi theo Giang tổng nhưng ý thức không biết đã bay đi đâu rồi.
Nhà hàng nằm trên đỉnh núi, ngọn núi này được chủ nhà hàng bao thầu dưới danh nghĩa cá nhân, núi không cao, trên đỉnh núi chỉ có một nhà hàng này, khi đến dùng bữa sẽ có xe đặc biệt đưa đón khách lên núi, ven đường tuy có đèn đường nhưng khoảng cách rất lớn, khoảng 200 mét mới có một ngọn đèn, ngoài hai người ra thì trên đường không có một bóng người.
Cảm giác được phía sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp, Diệp Chu mới ý thức được là Giang tổng đưa áo khoác cho mình, màn đêm dày đặc, không thấy rõ vẻ mặt Giang tổng, Diệp Chu mở miệng phá vỡ yên tĩnh dọc đường.
“Cái kia, Giang ca hay là anh mặc đi, thể chất tôi tốt, cũng còn trẻ, thân thể rất khỏe mạnh!” Nói xong, Diệp Chu muốn trả lại áo khoác, nhưng...
Cậu vừa mới có động tác bàn tay liền bị nắm chặt, giọng nói trầm thấp của Giang Đình Viễn vang lên bên tai: “Em đang chê tôi già sao?”
Diệp Chu: “...”
Tôi không phải, tôi không có, đừng nói nhảm!
“Không phải vậy, Giang tổng của chúng ta đang độ tráng niên, tôi chỉ là lo anh bị cảm lạnh thôi, nói sai, nói sai rồi!” Diệp Chu nhăn nhó giải thích vì mình lỡ lời.
Cuối cùng áo khoác vẫn không trả lại được, không những vậy, Giang Đình Viễn còn tự nhiên tiến lại gần cậu, nhẹ giọng nói: “Là vậy sao.”
“Vậy thì chúng ta xích lại gần chút, hai người sẽ ấm áp hơn.”
Diệp Chu: “...?”
Theo lý thì đúng là như vậy, nhưng tại sao cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ.
Nhưng đã ở chung hơn hai năm, Diệp Chu đối với Giang tổng vẫn rất kính nể, dù sao cũng từng là kim chủ, làm càn quá mức sẽ bị trừ tiền.
Mặc dù hiện tại cả hai đã chấm dứt quan hệ bao dưỡng, nhưng thói quen đã hình thành trong hai năm qua cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể thay đổi được.
Vì vậy, lúc Giang tổng lại gần, Diệp Chu dù lúng túng nhưng cũng không đẩy hắn ra. Chỉ có điều không muốn đẩy ra là do kinh sợ hay bởi vì tư tâm thì rất khó nói.
Bởi vì Giang Đình Viễn đột nhiên đến gần, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần, xung quanh không có sự huyên náo của chốn thành thị, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi lá lay, tiếng cành cây va chạm vào nhau phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Khoảng cách gần như vậy, Diệp Chu thậm chí có thể nghe rõ tiếng nhịp đập cùng tiếng hít thở của chính mình.
Âm thanh bình thường nghe được cũng không có cảm giác gì, có lẽ do phát sinh vào hôm nay, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, giữa Diệp Chu và Giang Đình Viễn.
Không thể giải thích được mà nhiễm thêm mấy phần ám muội.
Thấy bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, trong lòng Diệp Chu có hơi sợ hãi, cậu ho nhẹ một tiếng, cố gắng chuyển chủ đề: “À, đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, Giang ca, sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở Vọng Nguyệt Lâu, là tới bàn chuyện làm ăn sao?”
“Ừ, đi ăn cùng đối tác.” Giang Đình Viễn xác nhận suy đoán của Diệp Chu.
Khoảng thời gian này Giang thị có một hạng mục lớn, Giang tổng, người đang trầm mê nghiên cứu cách theo đuổi người ta, đã phải tạm dừng kế hoạch của mình và dành thời gian cho công việc.
Vốn Giang Đình Viễn không định tham gia lần xã giao này, nhưng sếp tổng của bên kia đặc biệt từ nước T đến đây chỉ để gặp hắn, trước đây Giang Đình Viễn đã nhiều lần từ chối lời mời của đối phương, lần này nếu lại từ chối nữa thì không tốt lắm, lúc này mới đồng ý.
Giang Đình Viễn vốn không để tâm chuyện này, nhà hàng là thư ký đặt, hắn chỉ cần sắp xếp thời gian đến là được, không ngờ lại gặp được Diệp Chu ở đây.
Để bảo vệ sự riêng tư của thực khách, mỗi bàn khách đều có phòng riêng độc lập, khó làm phiền lẫn nhau, cũng sẽ không để lộ quá nhiều việc riêng tư.
Trùng hợp là, giữa bữa ăn, Giang Đình Viễn ra ngoài nghe điện thoại, tình cờ đụng phải Diệp Chu từ phòng riêng ra ngoài hóng gió.
Sau khi từ Nam Phi trở về, Diệp Chu rất bận rộn, hai người rất hiếm khi gặp nhau. Giang Đình Viễn biết rõ vấn đề nằm ở chính hắn.
Hắn làm việc trước nay luôn thích chuẩn bị đầy đủ rồi mới hành động, đối với chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, đời sống tình cảm của Giang Đình Viễn những năm này là con số không tròn trĩnh, rất cần bổ túc những kiến thức liên quan để lấp đầy khoảng trống.
Giang Đình Viễn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và cũng là người cầu toàn, hắn luôn muốn làm mọi việc một cách tốt nhất, nếu đã quyết định bắt đầu lại từ đầu, hắn hy vọng khi mình lại lần nữa xuất hiện trước mặt Diệp Chu, sẽ là một phiên bản tốt hơn của chính mình trước đây.
Nếu nói không nhớ thì là nói dối, sớm chiều bên nhau lâu như vậy, Diệp Chu đã vô tình trở thành một phần không thể thay thế trong cuộc đời hắn, có lẽ lúc họ ở bên nhau thì không biểu hiện rõ, nhưng từ khi Diệp Chu rời đi, nỗi nhớ gần như mỗi ngày một rõ ràng hơn.
Nếu đặt những cảm xúc như vậy ở quá khứ, Giang Đình Viễn nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ hoang đường, nhưng đôi khi thói quen thực sự rất đáng sợ, chỉ cần trở về nhà, tương tác giữa hai người trước khi Diệp Chu rời đi sẽ sống động hiện ra trước mắt hắn, mỗi một góc trong phòng đều có dấu vết Diệp Chu lưu lại, ngay cả những đồ vật nhỏ nhặt không dễ thấy cũng đều nhiễm hơi thở của cậu.
Làm sao mà không nhớ cho được.
Sau khi Diệp Chu rời đi, Giang Đình Viễn cũng chuyển khỏi căn biệt thự mà hai người ở cùng nhau.
Khi Diệp Chu ở đây, nó chính là nhà. Sau khi Diệp Chu rời đi, nó cũng chỉ là một chỗ ở.
Diệp Chu còn đang chờ Giang tổng nói tiếp, không ngờ Giang Đình Viễn lại không nói gì, không biết hắn nghĩ đến điều gì, Diệp Chu cảm thấy bàn tay đang mười ngón đan xen của mình không ngừng bị siết chặt, lúc đầu Diệp Chu còn muốn nhịn một chút, nhưng ai có thể nói cho cậu biết tại sao lực tay của Giang tổng lại mạnh như vậy!
“Ừm, Giang ca.” Diệp Chu gọi hắn, quơ quơ bàn tay bị nắm có chút đau, cố gắng rút ra mà không để lại dấu vết, nhưng Giang tổng nắm chặt quá, hết thảy đều phí công vô ích.
Thấy Giang tổng vẫn chưa hồi hồn, Diệp Chu bất lực thật sự, cậu dùng cái tay còn lại chọc chọc vào vai Giang tổng: “Giang ca, Giang ca, Giang ca? Hồi hồn chưa?”
“Ừm, trở lại rồi.” Giang Đình Viễn đáp: “Nếu đã trở lại, thì đừng đi nữa.”1
Diệp Chu chỉ nghe hiểu nửa câu đầu, nửa sau hoàn toàn không theo kịp mạch não của Giang tổng: “Hở?”
Trong đêm tối, Giang Đình Viễn không tiếng động nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Không có gì.” Nói xong rất tự nhiên đổi chủ đề.