Lão nhân có chút gầy gò, nhưng thắt lưng rất thẳng, mặc một thân trường bào coi như thỏa đáng, mang theo một cái kính râm màu đen, lẳng lặng ngồi trên băng ghế dự bị nhỏ.
Trước mặt ông bày một cái bàn gỗ đặc biệt đơn giản và sạch sẽ, cái bàn này thoạt nhìn có đã rất nhiều năm, ngay cả góc bàn cũng có chút thiếu, trên mặt bàn thậm chí còn có rất nhiều dấu vết nông sâu. Trên bàn bày đồ đạc không nhiều lắm, chỉ có một lon tăm trúc lại đặt thêm một quyển sách, viết hai chữ bói toán.
Trên con đường này có rất nhiều người đi lại, nhưng rất ít người chia nửa ánh mắt nhìn oonh, phần lớn đều là mắt nhìn thẳng mà đi, dù sao năm nay, cũng có rất ít người tin tưởng bói toán chơi như vậy.
Lão nhân cũng không thèm để ý lắm, tựa hồ đã quen với cuộc sống như vậy, ông yên lặng đeo kính nhìn chằm chằm phía trước, cũng không biết có thể nhìn thấy hay không, vừa nhìn chính là nửa ngày, ăn cơm, lại trở về, tiếp tục ngồi, cũng không biết đang kiên trì cái gì.
"Người trẻ tuổi, dừng bước." Lão nhân nhìn chằm chằm vào phía trước và đột nhiên mở miệng
Lương Kinh cùng Vương Tinh hai người song song dừng một trận, nhìn nhau một cái, không có ý định để ý tới oonh, tự mình chuẩn bị rời đi.
- Hai vị các ngươi gần đây đã chạm vào cái rủi gì? Lão nhân mặt không đổi sắc, hai bàn tay đặt trên đùi mình.
Lương Kinh nhịn không được quay đầu lại nhìn ông một cái, lại đi tới, "Ngài nói cho chúng tôi biết? ”
"Ừm." Lão nhân gật đầu.
Vương Tinh có chút khẩn trương nhìn lão nhân.
Lương Kinh còn có vài phần cảnh giác, "Ngài nói, chúng ta chạm vào cái rủi ro gì. ”
Lương Kinh trợn mắt cứng họng, quay đầu lại cùng Vương Tinh kinh hãi thất sắc trao đổi một cái, tiếp tục hỏi, "Vậy có giải pháp gì không? ”
Lão nhân vừa định nói gì đó, nhưng cổ họng của ông giống như bị chặn lại bởi một thứ gì đó, không thể nói một chứ. Ông chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng lại ở góc đường, cũng không biết nhìn thấy cái gì, trạng thái cả người trong nháy mắt héo úa hơn phân nửa, thân thể cũng không thẳng như lúc mới bắt đầu.
Đại khái là lão nhân thay đổi thật sự là quá rõ ràng, khiến Lương Kinh cùng Vương Tinh nhao nhao nhìn về phía vị trí lão nhân nhìn, nhưng kết quả lại là nơi đó trống không không có một ai.
Lão nhân thoạt nhìn có chút cứng ngắc, cuối cùng khoát tay, đứng dậy, định thu dọn đồ đạc của mình, bộ dáng muốn đi, "Các ngươi đi đi, ta cũng không biết, ta chính là một thầy bói. ”
Lương Kinh nhíu nhíu mày, không nói gì, thần sắc vốn cung kính trong nháy mắt trở nên có chút khinh miệt.
Còn tưởng rằng là một đại tiên, kết quả bất quá chỉ là thần côn.
Từ ngày hắn giết chết quỷ chết thay đã qua hơn nửa tháng, trong thời gian hơn nửa tháng này, rủi ro hắn chạm vào trong nháy mắt tan thành mây khói, thậm chí so với vận khí bình thường lúc trước còn tốt hơn.
Bất quá điều này chỉ giới hạn ở Lương Kinh, ngược lại trạng thái thân thể Vương Tinh càng ngày càng kém, giống như bị người hút tinh huyết, ngày này qua ngày khác suy sút, thân thể cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được gầy đi, vốn Vương Tinh coi như là một mỹ nữ, dáng người cao gầy vô cùng đẹp. Nhưng bây giờ cô không chỉ càng ngày càng khô ráo, thậm chí ngay cả hai má cũng bắt đầu lõm xuống, mà sự thèm ăn của cô cũng càng lúc càng lớn, nhưng kỳ quái chính là, cô càng ăn càng đói, dạ dày giống như một cái lỗ không đáy, như thế nào cũng không cho cô cảm giác no bụng, thậm chí mặc kệ cô có đại bổ, uống trung dược, cũng không điều chỉnh đến một chút.
Bất quá ngoại trừ điểm này, cuộc sống của Vương Tinh cũng khôi phục lại bộ dáng ban đầu, thoạt nhìn tựa hồ tất cả đều bình thường.
Lão nhân nắm lấy nạng mù, một tay ôm ghế, bắt đầu đi về phía trước, tốc độ đi bộ nhanh đến mức giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy đuổi theo cũng không quay đầu lại.
Hầu kết của ông lăn lăn.
Đôi mắt dưới kính còn tràn ngập nỗi kinh hãi còn chưa tiêu tan cùng khiếp sợ.
Người kia,
Là Tử Thần?
Lương Kinh bĩu môi, lạnh lùng nhìn Vương Tinh, trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp, "Đi thôi. ”
Vương Tinh gật đầu, cả người trở nên có chút khiếp đảm.
Cô rất sợ Lương Kinh...
Hai người bọn họ bây giờ cơ hồ là như hình với bóng, ngay cả ở trường, cô muốn đi vệ sinh, hắn đều phải ở cửa chờ cô đi ra, mà tất cả quần áo, đồ dùng sinh hoạt của cô đều bị Lương Kinh đóng gói đưa đến phòng cho thuê của Lương Kinh, giống như một đứa trẻ, thế nào cũng không thể tách rời.
Những người khác cho rằng đây là một niềm vui nho nhỏ giữa các cặp tình nhân, nhưng Vương Tinh sự thật không phải là như thế.
Lương Kinh đang ngụy trang để giam lỏng cô!
Điện thoại di động của cô mỗi ngày đều bị kiểm tra thường xuyên, cô hoàn toàn không có bất kỳ không gian riêng tư nào, cô không thể nói chuyện với bất cứ ai xung quanh, cũng không thể thể hiện bất kỳ sự miễn cưỡng nào.
Vương Tinh theo bản năng sờ sờ cổ tay mình, trời nóng như vậy, cô vẫn mặc một cái áo tay dài. Nguyên nhân là không có gì khác, bởi vì bên dưới quần áo, tất cả đều là dấu vết của sự ngược đãi.
Chỉ cần cô phản kháng, sẽ bị Lương Kinh đánh nặng!
Lương Kinh hiện tại đã không còn là Lương Kinh mà cô quen biết nữa!
Nhưng cô không dám phản kháng! Cô cũng sợ hãi! Cô cũng là đồng lõa!
Cô giống như mắc phải hội chứng Stockholm, một bên sợ hãi hắn một bên ỷ lại hắn.
"Ăn cơm." Nam nhân khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Trần đã nằm trên sô pha ba tiếng đồng hồ, còn đang chơi game.
Tiếu Trần cả người đều nằm sấp trên sô pha, dưới ngực đệm gối, khuỷu tay phát lực chống đỡ toàn bộ nửa người trên. Cậu mặc một chiếc áo thun tương đối rộng thùng thình, nhưng khó che được thắt lưng mảnh khảnh của cậu, hơn nữa mông cậu cũng rất cong, trực tiếp hiện ra một hiệu ứng thị giác hình chữ S, Tiếu Trần chỉ mang vớ chân nhỏ trong không khí không ngừng xoay chuyển, thoạt nhìn đặc biệt lười biếng.
Nghe được giọng điệu của nam nhân mang theo sự tức giận ngày thường hiếm hoi, Tiếu Trần trong nháy mắt ngoan ngoãn thu hồi điện thoại di động, lăn một vòng tròn trên sô pha, trề môi la lên nói, "Anh cầm tới đây, em không muốn động. ”
Nam nhân luôn luôn dung túng cho cậu, nghe cậu, đặt thức ăn yêu thích của đứa nhỏ trong một cái bát, đi thẳng qua, đưa bát cho đứa nhỏ.
Tiếu Trần tiếp nhận bát, đứng dậy, để lại cho nam nhân một chỗ có thể ngồi, lại vỗ vỗ sô pha ra hiệu cho nam nhân ngồi xuống.
Nam nhân nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang ăn không nói một lời.
Tử Thần không cần phải ăn, nhưng đứa nhỏ thì khác. Hắn có thể vì đứa nhỏ học mười tám loại võ nghệ mà mình căn bản không dùng được, thuận tiện chiếu cố tốt tất cả chế độ ăn uống sinh hoạt của đứa nhỏ.
Hắn không quan tâm rằng đứa nhỏ ỷ lại nhiều hơn vào hắn, bởi vì hắn thậm chí hânh không thể thâm nhập vào từng chi tiết cuộc sống của đứa nhỏ, để đứa nhỏ không có cách nào để rời khỏi sự chăm sóc của mình, giống như nước ấm nấu ếch, làm cho đứa nhỏ càng ngày càng ỷ lại vào hắn.
Đây là tội ác bên trong hắn.
Tiếu Trần thay đổi tư thế ngồi của mình, tựa đầu vào sô pha, rên rỉ một tiếng, "Anh lại nói cho em « Hoàng tử bé » một lần nữa, em muốn nghe phần hoa hồng và rắn. ”.
Nam nhân bật cười, thở dài nói, "Hoa hồng nhỏ rất đẹp, nó là hoa hồng duy nhất trong tiểu hành tinh b612, con rắn vô tình đến tiểu hành tinh này, sau đó nó rơi vào tình yêu sâu đậm với hoa hồng này, hoa hồng và con rắn yêu nhau, con rắn muốn mang hoa hồng rời đi, nhưng rễ hoa hồng đâm sâu vào đất..."
____________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: Câu chuyện của hoa hồng và rắn được sử dụng để gợi ý những câu chuyện của Tiếu Trần và công.
Tất cả mọi người đều hiểu ý, haha
Tặng cho tất cả mọi người một trái tim!!!
Chuyên mục cầu nuôi dưỡng! Khanh tôi khang tôi!
Yêu các bạn.
_____________________________________________
Stockholm: Hội chứng stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
BtNguytThng: À mà mình edit xong toàn đăng lên trong ngày nên hơi bị tùy hứng ha 😀 bởi dị hôm nào không đăng là do lười ó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT