Gió đêm giữa mùa hè thổi đến Vương Tinh không khỏi rùng mình một cái, cô đeo khẩu trang màu đen dùng một lần che miệng mũi, mặc một thân quần đen áo đen, đều cảm thấy có chút lạnh lẽo
Buổi tối côn trùng rất nhiều, theo thời gian sẽ có mấy con đột nhiên vọt tới trước mắt cô, thậm chí chọc vào mắt cô.
"Phồng, phồng." Lương Kinh cầm xẻng đào hố đất, cả người thoạt nhìn đều mang theo vài phần lãnh ý lạnh lẽo, Vương Tinh đứng bên cạnh hắn, thậm chí còn có chút hoảng hốt, người này sao thoạt nhìn lại xa lạ như vậy.
Mà trên mặt đất có hai cái túi rác màu đen đặc biệt lớn, miệng túi bị siết chặt, đến gần một chút, còn có thể ngửi thấy mùi thịt thối rữa, nhất là loại thời tiết này, chỉ cần một ngày, thịt rất dễ hư hỏng, mùi khó chịu này thậm chí còn hấp dẫn không ít kiến tìm kiếm thức ăn.
Mặc dù hai túi rác được siết chặt, nhưng thứ sền sệt bên trong vẫn có một bộ phận chảy ra, trông rất kinh tởm và giống như các cơ quan nội tạng của động vật.
Vương Tinh có chút muốn nôn, nhưng cố nén loại dục vọng này, cô thậm chí không dám hành động thiếu suy nghĩ, cả người đều hận không thể thu hẹp cảm giác tồn tại.
Hố rốt cục đào được hơn phân nửa, Lương Kinh lạnh lùng nhìn Vương Tinh có chút run rẩy bên cạnh hắn, lại thu hồi ánh mắt, hắn căn bản không thèm để ý cô có động thủ hay không, chỉ cần đem cô cũng kéo vào chuyện này, hai người bọn họ chính là một con châu chấu trên dây thừng, tổn hại đều tổn hại, ai cũng đừng nghĩ tốt hơn!
Vương Tinh đại não suy nghĩ ngàn vạn lần, cô căn bản không biết Lương Kinh rốt cuộc là người giết từ khi nào, càng không biết rốt cuộc hắn giết ai, loại cảm giác không rõ này càng làm sự hoảng sợ của cô tăng thêm.
"Đưa túi cho tôi." Lương Kinh đột nhiên phát ra thanh âm, mang theo vài phần mệnh lệnh, trực tiếp làm cô giật mình, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của cô
Vương Tinh lảo đảo hai bước, luống cuống tay chân đưa túi nhựa cho hắn.
Nhưng trong suốt quá trình, cho dù cô mang găng tay, khi tay cô chạm vào túi màu đen, cảm giác trơn trượt lại có chút cứng ngắc khiến cả người cô cảm thấy tê dại.
Đây là một cái xác! Một cái xác bị phanh thây!
Hô hấp của cô có chút khó khăn che giấu sự hỗn loạn.
Cái chết này tàn nhẫn cỡ nào? Còn muốn bị phanh thây?
Lương Kinh đoán không ra suy nghĩ của cô, cũng không rảnh đoán, hắn đổ mồ hôi lạnh, ngón tay bởi vì vẫn duy trì cùng một động tác uốn cong mà trở nên có chút cứng ngắc.
Cuối cùng.
Trong mắt hắn trừ bỏ sợ hãi, nhiều hơn là mừng như điên.
Cuối cùng cũng tìm được người chết thay!
Cuối cùng hắn cũng không cần phải chết!!
"Anh có nhớ không, thời điểm lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau đó?" Tiếu Trần nằm trong lòng nam nhân, đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người nam nhân.
"Ừm?" Thanh âm của nam nhân rất nhẹ, nhẹ đến Tiếu Trần cho rằng nam nhân nói một câu khẳng định.
"Em đã thấy anh rồi." Tiếu Trần nhếch khóe miệng, "Lúc ấy anh đứng đối diện đường, em đã nhìn thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên! ”
Mặc dù xung quanh binh hoang mã loạn, đám người một mảnh thét chói tai cùng ồn ào, xe cũng ngang ngược dừng lại xung quanh, tất cả bình thản đều bị tai nạn xe hơi bất thình lình làm rối loạn, nhưng người nam nhân này giống như một lữ khách cô độc vạn năm, giống như một cọc gỗ không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi nhìn trăm thái độ nhân gian, cho dù xung quanh thế sự hỗn loạn, cũng không cách nào thay đổi thần sắc của hắn.
Quan trọng nhất, cậu trong nháy mắt liền nhìn ra, ngoại trừ chính cậu, ai cũng không thể nhìn thấy nam nhân này.
Nam nhân cười khẽ lên tiếng, không biết trong đầu hiện lên hình ảnh gì, sờ sờ đầu Tiếu Trần, "Ừm. ”
Nhưng một cái liếc mắt này cũng không phải là cái nhìn đầu tiên của hắn, một cái nhìn của cậu, có thể làm cho hắn cam nguyện rơi vào địa ngục, từ đó, trong mắt hắn từ đầu đến cuối đều chỉ có một người.
Nam nhân híp mắt lại, giống như lâm vào hồi ức gì đó.
Mệnh cách của Tiếu Trần quá mạnh, là sinh mệnh mất sớm, Thiên Đạo tựa hồ luôn cố ý vô tình an bài các loại tử vong tự nhiên bên cạnh cậu, muốn xóa sạch sự tồn tại này.
Bất luận là bảy năm trước, hay là hiện tại, cái gọi là người sống sót bị Tử Thần quyến luyến đều bất quá chỉ là Tử Thần vì chống lại Thiên Đạo, công cụ để bảo vệ người mình yêu mà thôi.
Tiểu nữ sinh vốn nên chết trong vụ tai nạn xe hơi đó, bởi vì quy luật bị xáo trộn, may mắn sống sót.
Đối tượng của vụ tai nạn xe hơi cũng tự nhiên ghép thành người phụ nữ mơ thấy giấc mơ tiên tri trốn thoát trong một tai nạn máy bay.
Mà sự tồn tại của tiểu nữ sinh lại thay đổi quy luật, ảnh hưởng đến Lý Hải Ba, Dương Mai Lệ, Viên Trọng, Lương Kinh, Vương Tinh năm người không liên quan.
"Hắn làm tổn thương biểu muội của mình, nữ sinh kia tự sát." Đó là những gì hắn đã nói với đứa nhỏ.
Nam nhân nhếch khóe miệng.
Chế giễu, giả tạo, bất quá chỉ là cái cớ hắn dùng để dỗ dành đứa nhỏ mà thôi.
Lý Hải Ba làm tổn thương Chu Hinh Hinh, phạm tội dâm. Viên Trọng vì quyên góp tiền giúp Chu Hinh Hinh phá thai, phạm tội trộm cắp, thậm chí còn đem tội lỗi đổ lên người Dương Mai Lệ, tội thêm tội. Dương Mai Lệ vì kiếm tiền cho mẹ điều trị bệnh, **, mang thai, phá thai, giết chết đứa con đã có ý thức trong bụng; Lương Kinh, Vương Tinh say rượu sau đó lái xe khi không có giấy phép, đâm chết Chu Hinh Hinh lại chạy trốn, phạm tội giết người.
Tất cả những người dường như không liên quan, đều bởi vì cùng một người, mà liên hệ với nhau, phạm phải tội.
Mà Chu Hinh Hinh về nhà cũng trở về nguyên trạng ban đầu.
Mà nguồn gốc cơ bản của những tội lỗi này, là Tiếu Trần.
Nếu hắn muốn lấp đầy những vị trí trống này, thuận theo quy luật, nhất định phải xóa sạch toàn bộ những người này, đem ảnh hưởng của Tiếu Trần giảm xuống mức tối thiểu, mới có thể bảo vệ tốt cậu.
Nam nhân híp mắt, trong ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm.
Đây không phải là lần đầu tiên, cũng tuyệt đối sẽ không phải là lần cuối cùng, nhưng chỉ cần vì đứa nhỏ nhà mình, hắn không ngại làm vô số chuyện như vậy.
Đã bao giờ nghe câu chuyện về bọ ngựa ăn chồng?
Trong trạng thái đói cao của bọ ngựa cái, bọ ngựa đực hy sinh bản thân để trở thành thức ăn cho bọ ngựa cái.
Mà nam nhân không ngại vì Tiếu Trần làm một con bọ ngựa đực như vậy.
Tay Tiếu Trần không an phận bắt đầu kéo tóc nam nhân, lại sờ lên mặt nam nhân, dừng một chút, có chút buồn bực hỏi, "Có phải anh sẽ không già đi không? ”
Tựa như phù thủy không già, vĩnh viễn vẫn bảo trì tuổi trẻ, chỉ có thể nhìn người mình yêu chậm rãi già đi, thậm chí chết đi, mà mình dung nhan vĩnh viễn vẫn như vậy.
Dường như nhận thấy cảm xúc của đứa nhỏ không đúng, hắn ngay lập tức giải thích, "Không, khuôn mặt của tôi là túi da, có thể thay đổi," Nam nhân nói thêm. "Tôi sẽ bồi em già"
Tiếu Trần chớp chớp mắt, nhìn gương mặt nam nhân thoạt nhìn có chút khí chất tinh anh, đột nhiên nở nụ cười, nói, "Vậy anh có thể trở nên lớn như em hay không. ”
Khuôn mặt của một người đàn ông trông ước tính ba mươi tuổi, từ lần đầu tiên cậu gặp nam nhân này, bộ dáng của nam nhân này vẫn không thay đổi.
Nam nhân không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Tiếu Trần, đôi mắt màu xám phản chiếu bóng dáng Tiếu Trần, trong ánh mắt tràn ngập sự si mê say mê không tỉnh.
Đây là bảo bối của hắn.
Nam nhân dưới ánh mắt chăm chú của Tiếu Trần, bộ dáng dùng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường biến hóa, cả người thoạt nhìn càng ngày càng trẻ trung, ngay cả làn da cũng bắt đầu trở nên sáng bóng. Vẫn là đôi mắt màu xám, vẫn là mũi ưng, nhưng không biết vì sao, thần kinh của Tiếu Trần giống như bị kích thích gì đó, cả người đều cứng đờ.
Bình thường hắn nhìn mặt nam nhân liền có loại cảm giác rất vi diệu này, giống như nhìn gương mặt này cả đời, yêu cả đời cái loại cảm giác khắc cốt ghi tâm này.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy nam nhân như thế, càng đặc biệt mãnh liệt!
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân, mặt Tiếu Trần cũng nhanh chóng đỏ bừng.
"Em thích bộ dạng này của tôi " Nam nhân nắm tay Tiếu Trần trong lòng bàn tay, mang theo vài phần trêu chọc.
"Em không phải! Em không có! Anh đừng có nói nhảm! "Tiếu Trần tức giận muốn thoát khỏi tay nam nhân, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.
Nhớ kỹ, chỉ cần là em!
Tôi có thể làm hết thảy mọi thứ vì em!
Hết thảy sẽ diễn ra như em mong muốn!
Bảo bối của tôi!
____________________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: Tâm cơ Tử Thần tại tuyến tiết lộ!!!!
Nhìn thấy một em gái nhỏ trong khu vực bình luận đoán được mối quan hệ của năm người!!! Đọc truyện thực sự cẩn thận!!!
Chuyên mục cầu bao nuôi!!
Bởi vì bây giờ tôi còn không thể tu văn, cho nên có một số lỗi mọi người thấy xin thứ lỗi ha, chờ tôi có thể tu văn, tôi liền lập tức thay đổi!!
Sao, so với tâm tâm.
_________________________________________
Binh hoang mã loạn: Ý nghĩa: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.
BtNguytThng: bình tĩnh, mềnh đang ăn mì sống, có một số đoạn không nhất thiết phải như vại😶.
BtNguytThng: hì hì, vốn hôm nay không định edit nhưng vì lỗi sai vừa mới phát hiện hôm qua🥺 nên edit 3 chương nè😆😆😆
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT