Trans: Thủy Tích


Kính coong...


Chuông cửa vang lên.


Lý Tân Hạo đã tắm xong, cậu quấn một chiếc khăn tắm bên hông đi ra mở cửa.


Làn da thanh niên trắng nõn còn mang theo hơi nước ướt át, gương mặt xinh đẹp lúc nhìn mình nở một nụ cười xán lạn. Ánh mắt Sơ Lam Phong ngày càng sâu thẳm. Tầm mắt anh men từ gương mặt Lý Tân Hạo, đến cổ cậu rồi lại đến trước ngực, cuối cùng dừng lại trên eo.


Vòng eo này thật nhỏ khiến người ta không nỡ siết chặt.


Lý Tân Hạo lùi về sau vài bước, "Anh muốn vào không?" Cậu xoa tóc hỏi. Trên tóc có vài giọt nước bắn ra, có lẽ là vừa mới tắm xong còn chưa khô.


"Không vào, tôi xuống đây làm gì?" Giọng Sơ Lam Phong trầm thấp khàn khàn.


Lý Tân Hạo nhún vai để cho Sơ Lam Phong đi vào.


Nhưng khi cậu đưa lưng về phía Sơ Lam Phong đóng cửa lại, Sơ Lam Phong đã từ phía sau đem cậu ấn lên ván cửa. Anh ôm lấy eo cậu bế lên khiến cho phía sau lưng cậu dán sát vào trong ngực mình: "Nói cho tôi biết, cậu có mục đích gì?"


Lý Tân Hạo muốn xoay người, lại bị Sơ Lam Phong giữ chặt không thể động đậy. "Em muốn lên giường với anh."


Bàn tay giữ bên eo Lý Tân Hạo chợt siết chặt, anh biết đây không biết lời nói thật lòng của thanh niên. Nhưng giờ phút này, cơ thể Lý Tân Hạo lại đột nhiên vặn vẹo.


Cái mông căng tròn của cậu vuốt ve lấy chỗ nhạy cảm nhất của anh.


"Cậu thật sự rất mê người." Cho dù là gương mặt hay cơ thể, ngay cả một người luôn mắt cao hơn đỉnh như anh cũng không thể dời mắt đi được.


Sơ Lam Phong lập tức kéo khăn tắm của Lý Tân Hạo xuống, đè cậu lên ván cửa bắt đầu làm.


Anh lên giường với người khác không thích hôn môi, cảm thấy quá bẩn. Anh vẫn luôn cho rằng hôn môi là cách thức truyền vi khuẩn nhanh nhất trên thế giới này. Nhưng nhìn thấy bóng lưng trắng nõn xinh đẹp của thanh niên, anh lại không kiềm được cúi đầu hôn dọc một đường tới cuối. Cuối cùng, còn dùng sức mút một cái trên sống lưng của cậu.


Cơ thể Lý Tân Hạo rất nhạy cảm, Sơ Lam Phong vừa chạm vào, cậu đã kêu lên.


Tiếng rên rỉ cố kìm nén tràn đầy khát vọng đó lập tức đánh thức ham muốn của Sơ Lam Phong, mà càng không thể vãn hồi.


Từ ván cửa đến sofa, lại lên giường, yêu thương sảng khoái ướt át như vậy vẫn là lần đầu tiên Sơ Lam Phong làm. Nhưng phản ứng nhiệt tình của cơ thể cậu lại kết hợp rất ăn ý cơ thể mình, đây là một loại quen thuộc xa lạ.


Sự chiếm lấy của Sơ Lam Phong rất ngang ngược, dã man, có mạnh mẽ từ trong xương cốt nhưng cũng có một chút dịu dàng hiếm có.


Reng reng reng...


Tiếng chuông điện thoại của Lý Tân Hạo ngay lúc này lại vang lên. Nhiệt tình của hai người còn chưa tan hết. Sóng tình mãnh liệt qua đi, Sơ Lam Phong vẫn còn đè trên người Lý Tân Hạo chưa rời đi.


Tiếng chuông điện thoại gọi lý trí anh quay về. Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Lý Tân Hạo vì quá kích động mà sắc mặt ửng hồng, trên đôi môi đỏ bừng có dấu răng, đây là do Lý Tân Hạo tự mình cắn. Lúc làm đến quá mức kích thích, cậu sẽ tự hung hăng cắn lên môi mình.


Sơ Lam Phong có xúc động muốn cúi đầu hôn cậu.


"Bây giờ em không có sức lực lấy điện thoại." Lý Tân Hạo vươn tay chọc lên eo Sơ Lam Phong.


Sơ Lam Phong nhìn cậu, đành phải đứng dậy. Cùng với cơ thể anh rời đi, Lý Tân Hạo đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.


Điện thoại của Lý Tân Hạo nằm trên sofa, bên cạnh đặt máy tính. Sơ Lam Phong không phải người sẽ nhìn lén riêng tư của người khác nhưng màn hình máy tính vẫn luôn sáng lên, lúc anh lấy điện thoại thì đã nhìn thấy.


Cảm thấy khá bất ngờ, vậy mà lại là mục y học trên diễn đàn giáo dục.


"Này." Sơ Lam Phong ném điện thoại cho Lý Tân Hạo, sau đó nhảy lên giường. Bây giờ anh cần phải suy nghĩ một lúc, là nên mặc quần áo rồi rời đi luôn hay là...


"Anh Trương." Lý Tân Hạo ấn điện thoại, trong giọng nói rất khàn.


Là đàn ông đều có thể nghe ra đã có chuyện gì. Đương nhiên Trương Tề Vực ở đầu dây bên kia cũng không ngoại lệ cho nên anh ta ngượng ngùng hỏi: "Bác sĩ Lý, có phải tôi làm phiền cậu nghỉ ngơi không?"


Đúng là một cách hỏi rất mịt mờ.


"Không sao, tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, anh mang báo cáo của bé tới phòng cho tôi được chứ?" Quá mệt mỏi, cậu không muốn xuống lầu.


"Không việc gì."


"Là đứa bé lúc sáng suýt chút gặp chuyện bất trắc đó hả?" Sơ Lam Phong tựa vào gối đầu, nghiêng người hỏi cậu.


Lý Tân Hạo gật đầu: "Trái tim cậu bé đó có khe hở, chỉ có hai loại phẫu thuật có thể cứu sống được. Một là thay tim, hai là phẫu thuật vá lại trái tim."


Sơ Lam Phong nghe thế, khó được nhướng mày: "Vậy ý kiến cậu đưa cho anh ta là?"


"Cậu bé còn nhỏ, tạm thời không thể thay tim, nhưng đợi bé lớn thì khe hở cũng sẽ ngày càng lớn hơn, cậu bé có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. Cho nên, tốt nhất vẫn là tiến hành phẫu thuật vá tim. Nhưng cũng vì bé còn quá nhỏ, phẫu thuật vá tim cũng sẽ có nguy hiểm."


Lúc nghe cậu nói đến vấn đề về y học, trong ngôn ngữ mang theo tự tin, sáng lóa tựa như lúc động tình trong khi làm tình vậy.


"Không phải ba mẹ đứa bé nên hỏi bác sĩ mới đúng sao? Sao lại tới hỏi cậu?" Sơ Lam Phong hỏi vậy là muốn dụ cậu nói ra gì đó.


Đương nhiên Lý Tân Hạo cũng hiểu. "Bởi vì em cũng là bác sĩ mà."


"Bác sĩ tốt nghiệp khoa văn học?" Sơ Lam Phong cười khẽ. Giọng nói không lạnh lẽo như trước, mang theo một chút lười biếng. Có lẽ vì hai người đã lên giường, cũng xem như đã có thể thẳng thắn với nhau.


"Anh muốn biết?" Lý Tân Hạo xoa eo xuống giường, "Nhưng em không nói cho anh biết đâu." Cậu xuống giường, trên cơ thể trần trụi che kín dấu vết.


Sơ Lam Phong nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt lại ngày càng sâu hơn.


Lý Tân Hạo rửa sạch dính dớp trên người, rồi mặc một bộ đồ thể thao trong nhà màu đen vào. Màu đen mặc trên người cậu mang tới cảm giác xinh đẹp thần thánh. Sơ Lam Phong tuy không hề nhúc nhích, trông như chỉ nằm nghỉ ngơi nhưng đôi mắt vẫn mở to.


"Nếu anh sợ bị hiểu lầm thì đợi khách của em về rồi lại đi." Lý Tân Hạo nói vậy rồi đi ra mở cửa.


Trương Tề Vực thật sự không muốn làm phiền Lý Tân Hạo nhưng anh ta lại có loại tin tưởng vượt qua bản năng, vì cậu thanh niên này đã cứu con anh ta.


"Mời anh Trương vào." Lý Tân Hạo lại tỏ ra rất phóng khoáng.


"Làm phiền cậu Lý." Trương Tề Vực tới một mình.


Hai người ngồi vào sofa trong sảnh lớn, Lý Tân Hạo cầm báo cáo y học Trương Tề Vực mang tới xem một lúc: "Sức khỏe của bé bây giờ đang ở trạng thái tốt nhất, anh chị chăm bé rất tốt cho nên có thể làm phẫu thuật ngay. Còn nữa, từ hình ảnh này, thật ra ca phẫu thuật không có độ khó cao, bởi vì khe hở rất nhỏ. Nhưng bởi vì sức miễn dịch và sức đề kháng của bé không tốt, trong quá trình phẫu thuật không ai có thể bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.  Nhưng trong lúc đó, một người ba hoặc mẹ có thể vào phòng phẫu thuật với bé, như vậy sẽ có lợi cho ý chí của bé."


"Nghe ý của bác sĩ, xác suất thành công của ca phẫu thuật này rất cao, đúng không?" Trương Tề Vực muốn có một đáp án càng yên tâm hơn.


"Anh phải biết rằng trên thế giới không có ca phẫu thuật nào có xác suất thành công là trăm phần trăm cả, theo tôi, xác suất chỉ có tám mươi phần trăm thôi." Lý Tân Hạo trả lời.


"Nhưng bác sĩ lúc sáng nói cho tôi là nếu bây giờ tiến hành phẫu thuật thì xác suất chỉ có sáu mươi phần trăm thôi." Trương Tề Vực nghi ngờ.


"Rất nhiều bác sĩ đều thích nói thấp xác suất thành công lại." Lý Tân Hạo chỉ nói nửa câu, nửa câu sau là gì, cậu không cần nói thì Trương Tề Vực cũng hiểu.


"Vậy khi nào thì có thể mổ?" Xác suất thành công tám mươi phần trăm cũng đủ rồi.


"Có thể mổ bất kỳ lúc nào. Anh muốn mổ ở nơi nào?" Lý Tân Hạo hỏi.


"Bác sĩ Lý có bệnh viện đề cử không?"


"Bệnh viện thuộc Học viện y học của trường Đại học Quốc gia. Nếu anh chị có thể mời được giáo sư Lâm Hán Ngôn thì rất tốt. Ông ấy là giáo sư của Học viện y học, rất có uy tín ở khoa tim." Tuy ông đã khá lớn tuổi nhưng làm một ca phẫu thuật cũng không thành vấn đề.


Nếu anh Lâu còn sống thì tốt rồi. Nghĩ đến Lâu Từ, trong lòng Lý Tân Hạo cảm thấy rất khó chịu. Lâu Từ sẽ tiếp tục đi theo con đường y học, người này sẽ rất có thành tựu.


"Bác sĩ Lý, cậu không làm sao?" Trương Tề Vực hỏi.


"Cái gì?" Lý Tân Hạo không phản ứng kịp.


"Cậu nói xác suất thành công là tám mươi phần trăm, vậy cậu không mổ chính được sao?"


Lý Tân Hạo im lặng, không phải không được. Trong giới y học, tuy Lâm Hán Ngôn là thầy của cậu nhưng không thể phủ nhận, tay nghề và thành tựu của cậu đã sớm vượt qua thầy Lâm rồi.


Nhưng cậu ở đời này không phải là Lý Tân Hạo ở đời kia. Cậu không có văn bằng của Học viện y học, không có thành tựu gì liên quan tới y học cả. Một người như vậy, ai dám cho mổ chính chứ?


Đột nhiên, Lý Tân Hạo bị thôi thúc phải trở về Học viện y học Đại học Quốc gia.


"Bác sĩ Lý?" Thấy Lý Tân Hạo không tập trung, Trương Tề Vực gọi cậu một tiếng.


"Xin lỗi." Lý Tân Hạo hơi nở nụ cười, "Không phải tôi không thể mổ chính, nhưng mà... Tôi có một yêu cầu."


"Yêu cầu gì?"


"Anh có cách nào không để lộ thân phận của tôi lại có thể để tôi mổ chính không? Dưới tình huống không nói cho bệnh viện biết tôi là ai vẫn có thể để tôi vào bệnh viện mổ chính." Nếu để bệnh viện biết cậu là ai, biết cậu là sinh viên khoa văn học của đại học Hạ Giang thì làm sao bệnh viện có thể đồng ý cho cậu mổ chính được chứ.


"Này không thành vấn đề." Trương Tề Vực nói, "Tôi có quen biết, tự mình có thể chỉ định bác sĩ mổ chính nhưng điều kiện tiên quyết là phải về thành phố Hoành Hải. Tôi là người Hoành Hải, chỉ đến Hạ Giang đi du lịch với vợ con thôi."


"Đây cũng không phải vấn đề. Từ Hạ Giang tới Hoành Hải chỉ mất hai tiếng đồng hồ thôi, tôi có thể qua đó bất kỳ lúc nào."


"Vậy ngày mai đến luôn được chứ?" Trương Tề Vực sốt ruột hỏi.


"Ngày mai thì không được, mai tôi còn có việc. Mọi người có thể về Hoành Hải trước, sau khi về để bé nghỉ ngơi một ngày, hai ngày sau tôi sẽ đến."


"Được, cứ quyết định như vậy nhé." Trương Tề Vực đứng lên, "Vậy tôi về trước đây, bác sĩ Lý."


"Tạm biệt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play