Ly: 5 chương nữa. Cố lên!!!!!!!!!

Vừa xem lại mấy video Tiết Hiểu của Ma đạo tổ sư. Tự nhiên thấy buồn quá, nếu được, tui chỉ mong Tống Tử Sâm không tìm thấy Hiểu Tinh Trần. Ba người Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương, A Thiến tiếp tục đi cùng nhau, tiếp tục vui vẻ, dù cho nó là giả dối, nhưng ít ra những nụ cười và tình cảm của họ không phải giả. Dù chỉ là rất nhiều thứ giả tạo chồng lên nhau cũng được, A Thiến vẫn sẽ giả mù, Tiết Dương vẫn sẽ làm vẻ lưu manh, Hiểu Tinh Trần vẫn sẽ cười thực ôn nhu. A tui khóc rồi

Trường An đại tuyết thiên, điểu tước nan tương mịch.

Kì trung hào quý gia, đảo tiêu nê tứ bích.

Đáo xử nhiệt hồng lô, chu hồi hạ la mịch.

Noãn thủ điều kim ti, trám giáp châm quỳnh dịch.

Túy xướng ngọc trần phi, khốn dung hương trấp tích.

Khởi tri cơ hàn nhân, thủ cước sinh thuân phách.(Ly: Vâng thơ các nàng ạ. Tui muốn chớt luôn rồi. Mò trên google xem có bản dịch k QAQ)

(Ly: Không có bản dịch nào cả QAQ. Thui ta dịch tạm qua nghĩa nhé. WARNING: Tui éo làm đc mấy thứ vần điệu đâu QAQ

Tạm dịch

Trời Trường An tuyết lớn, chim tước thật khó tìm

Hào phú gia trong đó, tường bùn nhão im lìm

Nơi nơi lò rực lửa, tất cả đều che lưới

Tay ấm chuyển kim ti, nhúng mai châm quỳnh dịch

Túy xướng quên hồng trần, hương hòa tan thống khổ

Sao biết người cơ hàn, tay chân đều đã nứt)

Lúc bài thơ này bắt đầu truyền ra, chuyện Vệ Thành Trạch mất tích cũng đã được hai tháng, nghe ngoại nhân báo cáo đồn đại gần đây trong dân gian, Lâu Phù Phương ấn ấn mi tâm, trên mặt tràn đầy mỏi mệt.

Từ cái ngày Vệ Thành Trạch ở trong Lâu phủ phất tay áo rời đi, hắn liền giống như bốc hơi luôn, không có một chút tin tức nào, mà thị vệ ngày đó hộ tống Vệ Thành Trạch, thi thể được người ta tìm thấy bên sông đào bảo vệ thành. Xem cái bộ dáng kia, hẳn là có người muốn diệt khẩu sau đó ném vào đáy hồ để hủy thi diệt tích, nhưng không ngờ mấy ngày nay thời tiết đột nhiên lạnh xuống, ngay cả cái sông đào bảo vệ thành kia, trong một đêm liền đóng thành băng, sau đó, những thứ bên trong đó, thế nhưng cũng phá lệ dễ thấy.

"Ta không nên cho hắn một mình xuất môn......" Trên mặt Lưu Tiến Trung tràn đầy thống khổ cùng hối hận, chỉ một đêm mà giống như già đi mười tuổi. Lâu Phù Phương nhìn người được Vệ Thành Trạch coi là phụ thân mà đối đãi, môi giật giật, nhưng chung quy lại không phát ra được chút thanh âm nào.

Trên thực tế, dù là Lâu Phù Phương hay Lưu Tiến Trung, trong lòng đều thập phần rõ ràng, dù ngày đó Lưu Tiến Trung rời cung theo Vệ Thành Trạch, mọi chuyện cũng chẳng có thay đổi gì. Ngay cả cận vệ trong cung cũng không thể bảo vệ được Vệ Thành Trạch, một người đã có tuổi lại chẳng có võ nghệ gì như Lưu Tiến Trung, đi theo thì có cái ý nghĩa gì? Chuyện khác biệt bất quá chỉ là trong sông đào bảo vệ thành, có thêm một khối thi thể mà thôi.

Nhưng mà nhìn thần sắc bi thống của gã, những lời kia, Lâu Phù Phương lại không thể nói ra lời, mà khinh miệt trong lòng, cũng không kiềm được mà ít đi rất nhiều.

Nói đến cùng, cũng là người đem Vệ Thành Trạch đặt ở đầu quả tim mà thương.

Nếu nói tự trách, Lâu Phù Phương tuyệt đối không ít hơn Lưu Tiến Trung. Vệ Thành Trạch vì hắn cáo ốm không muốn tiến cung, mới có thể cho người mang tấu chương vào phủ hắn, cũng bởi vì bất đồng ý kiến với hắn, mới có thể vội vàng hồi cung như vậy, nếu sớm biết rằng sẽ phát sinh ra cái chuyện này, Lâu Phù Phương chắc chăn sẽ không trơ mắt như vậy mà nhìn Vệ Thành Trạch rời đi.

Nhưng câu nói vô dụng nhất trên đời, chính là "Sớm biết như thế".

Nhất quốc chi quân mất tích, sức ảnh hưởng của những chuyện như vậy, thật sự quá lớn, hơi vô ý một chút, sẽ khiến cho cả quốc gia rung chuyển. Có cái loại băn khoăn này, Lâu Phù Phương tất nhiên không dám dễ dàng mà đem việc này truyền ra, chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài Vệ Thành Trạch bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi. Cũng may Vệ Thành Trạch từ trước đến nay vốn là người có tính tình khá tùy hứng, ngay cả chuyện lâm triều, cũng thường lấy cớ không đi, bởi vậy trong triều cũng chẳng có bao nhiêu người hoài nghi chuyện này.

Nhưng chung quy là giấy cũng không bọc được lửa, chuyện này cứ như đang đi trên một sợi dây, chỉ cần có chút sai lầm, sẽ gặp rơi xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.

Hiện giờ hết thảy sự vụ trong triều, đều qua tay Lâu Phù Phương xử lý, đã không còn Vệ Thành Trạch chắn phía trước, Lâu Phù Phương rốt cục cũng ý thức được một số chỗ lúc trước chưa từng chú ý đến, mà một đám thủ hạ Vệ Thành Trạch mời chào đến kia, cũng dần dần bắt đầu triển lộ bản thân, làm cho Lâu Phù Phương không khỏi sợ hãi mà than mắt nhìn người của Vệ Thành Trạch thực cao minh.

Lúc đầu Lâu Phù Phương nghĩ, nhìn thấy cái tình huống hắn một mình nắm quyền hành này, Vệ Tu Dung có bất mãn với hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội nhằm vào hắn, nhưng khác với những gì hắn dự liệu, đối phương trong khoảng thời gian này, lại giống như hoàn toàn quên sự tồn tại của hắn, mỗi ngày đều nhốt mình trong nhà, chẳng biết đến tột cùng là đang âm thầm mưu đồ gì.

Hắn chưa từng ngừng tìm kiếm Vệ Thành Trạch, nhưng manh mối chung quy luôn đứt nửa chừng, làm cho tâm của hắn không khỏi mà trầm xuống một chút. Loại cảm giác này quá mức quen thuộc, thật giống như lúc trước hắn tra xét hung thủ sát hại phụ mẫu hắn, manh mối luôn bị chặt đứt giữa đường, cuối cùng lại chẳng có tiến triển gì.

Người làm cả hai việc kia, là cùng một người.

Không có nguyên do gì cả, Lâu Phù Phương chỉ đưa ra kết luận như vậy. Mà nếu suy theo ý nghĩ này, sẽ phát hiện thủ pháp của hai chuyện này, có rất nhiều chỗ giống nhau, giống như nắm rõ hành tung của Vệ Thành Trạch như lòng bàn tay, giống như cố ý, ly gián hắn và Vệ Thành Trạch. Nếu như không phải Lưu Tiến Trung sau đó tìm đến hắn đầu tiên, nói không chừng hắn sẽ lại hiểu lầm Vệ Thành Trạch nhất thời sinh khí, đem cả quốc gia không thèm để ý nữa.

Người làm ra cái chuyện này, đối với tính tình Vệ Thành Trạch và Lâu Phù Phương, đều là hiểu biết mười phần, cho nên mới có thể một lần lại một lần đùa giỡn hai người trong lòng bàn tay.

Thật sâu mà hít vào một hơi, đem nôn nóng trong lòng áp chế xuống, Lâu Phù Phương cầm lên nhìn thoáng qua tấu chương trên bàn, lại nhịn không được đem nó ném qua một bên, phiền táo trong mắt càng thêm đậm.

Tuyết lớn bắt đầu rơi từ đầu đông vẫn chưa hề dừng lại, ngược lại còn có vẻ ngày càng nghiêm trọng. Không ít nhà dân đều bị tuyết lớn ép tới sụp, tất cả hồ nước lớn nhỏ đều đã đóng băng, nguồn nước có thể dùng để uống chỉ còn lại nước giếng chưa đông lại, tuyết trắng che dấu xác những động vật đã chết, có người nhân vì dùng tuyết tan để giải khát mà nhiễm phải những tật bệnh không biết tên, ôn dịch lặng yên không một tiếng động mà lan tràn, đợi cho đến mùa xuân năm sau, lúc sông ngòi đóng băng được hòa tan, tất nhiên khiến đê điều sụp đổ, bao phủ ruộng đồng, tạo thành cảnh địa ngục nhân gian.

Tiền cứu trợ đã phân phát từ lâu, nhưng đối mặt với số lượng nạn dân đông đảo như thế này, đây bất quá chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Thương nhân khắp nơi tùy ý lên giá hàng, lúc cưỡng chế xuất lương lại khai khống số dự trữ trong nhà, cuối cùng, đã chẳng thu được bao nhiêu lương thực, ngược lại còn bị chụp một cái mũ quan phỉ.

Lâu Phù Phương không ngừng một lần lại một lần đem ánh mắt đặt quân lương thượng phong phú kia, nhưng cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ cái ý tưởng này. Như Vệ Thành Trạch đã nói, nếu như thật sự làm như vậy, bất quá chỉ giống như tự hủy tường thành mà thôi.

Lâu Phù Phương tuy cũng không quá am hiểu những thứ tính kế cong cong cuốn cuốn kia, nhưng sở trường lớn nhất của hắn, cũng là nghe ý kiến của người khác. Tuy rằng lúc ấy Lâu Phù Phương cũng không hiểu Vệ Thành Trạch đến tột cùng tại sao mà sinh khí lớn như vậy, nhưng sau khi đưa chuyện này ra, cùng người của hắn thương thảo, cũng từ trong miệng họ, hiểu được mấu chốt trong đó.

Thiên tai là thứ dễ dẫn phát chiến loạn nhất, chuyện này, từ trước đến nay đều chưa hề thay đổi.

Dù cho hiện tại còn có thể nỗ lực chống đỡ, đợi cho đến khi tiền trong quốc khố hết, như vậy cái thiên hạ này, cũng sẽ không tiếp tục an ổn nổi -- mặc dù hiện tại, dân chúng cũng vô cùng bất mãn, khói lửa nổi lên bốn phía, thổ phỉ lưu khấu, giống như một con chuột chạy trốn chung quanh, bắt không được, đánh không xong, cố tình thỉnh thoảng còn nhảy ra cắn ngươi hai cái.

Vài ngày không ngủ, quầng mắt Lâu Phù Phương đã là một mảnh xanh tím, bên trong hai mắt cũng trải đầy tơ máu, bất quá chỉ trong hai tháng, cả người hắn đều gầy đi một vòng, giống như chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã xuống.

Quay đầu nhìn bàn gỗ bên cửa sổ, thần sắc của Lâu Phù Phương có chút sững sờ. Trước kia, nơi đó sẽ luôn có một người, hoặc ngồi hoặc đứng, có khi còn nằm úp sấp mà ngủ thực say. Trí tuệ của hắn luôn nhạy bén như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấu mọi việc, giống như trên đời này chẳng có việc gì có thể làm khó hắn.

Trong lòng Lâu Phù Phương rất rõ ràng, có rất nhiều lúc, Vệ Thành Trạch có thể xử lý còn tốt hơn hắn, mà điều càng làm cho người ta phải sợ hãi là, mỗi lần như vậy Vệ Thành Trạch đều ở một bên nhìn, đem tất cả quyền quyết định giao vào trong tay hắn, nhìn hắn tập tễnh bước đi phía trước.

"Bởi vì bộ dạng khi ngươi theo đuổi mục tiêu của mình, thực mê người." Mày Vệ Thành Trạch giãn ra, tia ôn nhu trong thần sắc hắn làm cho Lâu Phù Phương không tự chủ được đã đem những lời này coi là thực, "Ta thực thích."

Trái tim giống như bị thứ gì vô cùng mềm nhẹ mơn trớn, có loại cảm giác mềm mại gần như tê dại, cẩn thận ngay cả chính Lâu Phù Phương, cũng không thể phân chia rõ đến tột cùng mình là vì lý tưởng trong lòng mà cố gắng, hay là vì một lời nói Vệ Thành Trạch thuận miệng nói ra. Dù cho Vệ Thành Trạch không làm gì cả, chỉ cần nhìn thấy hắn, liền đủ cho hắn an tâm.

Đột nhiên cảm thấy vô cùng tưởng niệm cái người luôn luôn mang theo chút khờ dại và bốc đồng như đứa trẻ nhỏ kia, Lâu Phù Phương cười khổ một tiếng, không có biện pháp mà giải thích tâm tình của chính mình.

Nếu không phải vì Vệ Thành Trạch xảy ra chuyện, có lẽ hắn cả đời này, cũng chẳng thể minh bạch được tâm tư của chính mình. Hắn sẽ giống như kế hoạch mà chính hắn vạch ra, cưới một thê tử ôn nhu hiền thục, không cần nhiều con cái, một trai một gái cũng đã đủ, nếu không thể đượcc như thế thì cũng chẳng có gì trở ngại cả, chung quy thì nữ nhân đều giống nhau. Hắn sẽ thực cẩn thận mà nuôi dưỡng đứa nhỏ của mình thành người, cũng không cần bọn chúng sau này làm ra được đại sự gì, yên ổn mỹ mãn mà sống là được. Đợi khi hắn già đi, liền từ quan quy ẩn, nếu có hưng trí, còn có thể cùng tôn tử tôn nữ nhà mình, kể về vị hoàng đế chẳng có bộ dáng vương giả nào kia.

Mà bây giờ, mỗi khi mặc sức mà tưởng tượng cái tương lai mà mình kỳ vọng kia, khuôn mặt Vệ Thành Trạch luôn hiện ra trong đầu hắn, Lâu Phù Phương thậm chí còn từng mơ thấy cảnh Vệ Thành Trạch mặc một thân giá y đỏ tươi, cùng hắn bái thiên địa.

Nhưng mà cảnh trong mơ chung quy chỉ là cảnh trong mơ.

Tam cương ngũ thường, đạo quân thần, hắn không có khả năng làm chuyện đó, bất quá chỉ là đem phân tâm ý này chôn thật sâu ở đáy lòng, trở thành một thần tử tận tâm tận lực phụ tá Vệ Thành Trạch mà thôi.

Thở dài, đem phân tình cảm không hợp thời này thu hồi lại, Lâu Phù Phương cầm lấy tấu chương đã bị hắn ném qua một bên, ấn thái dương mà xem lướt qua.

Theo như trên tấu chương, đúng là vấn đề tiền quốc khố không đủ mà Lâu Phù Phương đang đau đầu vừa rồi, trải qua một phen chỉnh đốncủa Vệ Thành Trạch, lớp người già cổ hủ trong triều ít đi rất nhiều, thế hệ sau niên kỷ còn trẻ có khát vọng cũng nhiều hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy vấn đề trong đó, tất nhiên không chỉ có Lâu Phù Phương.

Ở trên đưa ra phương pháp "Lấy công đại chẩn", trong thời kỳ đói kém như vậy, lúc giá tiền công thấp nhất, là lúc thích hợp xây dựng rầm rộ nhất, có thể làm giảm bớt tình huống tiền cho thiên tai không đủ, còn tiêu hao tinh lực của nạn dân, giảm bớt tranh chấp phát sinh, thực là một biện pháp không tồi. Trên đó cũng bày ra những cách như là tu sửa chùa miểu, tu kiến kho lúa, chỉ chờ đến lúc khởi công, kế hoạch thập phần hoàn mỹ.

Nhìn lướt qua tên ở mặt trên, Lâu Phù Phương không chút nào ngoài ý muốn nào mà thấy được cái tên quen thuốc, lúc trước để mời chào người này tới tay, Vệ Thành Trạch còn tiêu phí thời gian hơn một tháng. Quả nhiên, người có thể được Vệ Thành Trạch coi trọng như thế, tất nhiên không phải nhân vật đơn giản gì.

Đem tấu chương từ đầu đến cuối xem lại một lần, Lâu Phù Phương nhấc bút, ở trên đó phê bình chú giải vài câu, liền đem nó để sang một bên.

Lấy công đại chẩn tự nhiên là một phương pháp hữu hiệu, nhưng cái biện pháp này, thứ nhằm vào càng là, những tráng niên nam tử thân thể to lớn, không bệnh không tật, mà nữ nhân, người già yếu và trẻ em, cùng với dân chúng nhiễm ôn dịch, lại không thể bắt đầu làm việc. Lâu Phù Phương tất nhiên không có khả năng buông tha một bộ phận người này, bởi vậy, phương pháp giảm bớt như vậy, lại không thể giải quyết vấn đề căn bản.

- - nếu là lúc này Vệ Thành Trạch ở đây, thì sẽ làm như thế nào?

Đột nhiên, Lâu Phù Phương lại nhớ tới cái người tựa hồ chẳng để ý đến chuyện gì, nhưng chỉ cần một lời thuận miệng nói ra, lại luôn đánh trúng trọng tâm kia. Nếu hiện tại Vệ Thành Trạch ở đây, chắc chắn sẽ không giống hắn, cực khổ mà suy nghĩ lại chẳng tìm ra được biện pháp hữu hiệu nào? Nghĩ đến tươi cười luôn nở bên môi Vệ Thành Trạch kia, Lâu Phù Phương nhịn không được cười khẽ một tiếng.

"Đại nhân, " tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên đánh gảy suy nghĩ của Lâu Phù Phương, hắn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về thân ảnh chiếu trên cánh cửa "Thái tử điện hạ giá đáo."

Có chút kinh ngạc mà nhíu mày, Lâu Phù Phương thật sự không dự đoán được, Vệ Tu Dung sẽ tìm đến hắn lúc này.

Từ sau lần hợp tác đầu tiên thất bại của hai người, quan hệ liền có chút cứng ngắc. Chuyện này cũng chẳng phải là kỳ quái gì, dù sao người nguyên bản muốn giúp mình cướp lấy ngôi vị hoàng đế, lại đứng về phía đối lập, dù là ai cũng không có khả năng không có một chút bất mãn nào. Cũng không biết tại sao, Lâu Phù Phương chung quy lại cảm thấy, ánh mắt Vệ Tu Dung nhìn hắn, cũng không bởi vì chuyện này. Có lẽ là do hắn lỗi giác, hắn tựa hồ từ trong mắt Vệ Tu Dung, thấy được -- ghen tị?

Chỉ là, vô luận là thân phận hay địa vị, Vệ Tu Dung đều cao hơn Lâu Phù Phương rất nhiều, hắn có gì đáng cho đối phương ghen tị chứ?

Vệ Tu Dung che giấu tâm tư quá quá sâu, Lâu Phù Phương cho tới bây giờ cũng chẳng thể nhìn thấu ý nghĩ của y-- nên nói không hổ là con nối dòng của Vệ Thành Trạch đi? Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng chung quy vẫn là người hắn nhìn đến lớn, tính tình giống nhau cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Đơn giản là vì dù Vệ Tu Dung không vừa mắt với Lâu Phù Phương, nhưng lại ngại chuyện Vệ Thành Trạch coi trọng hắn, nên cũng không dám làm gì quá mức lộ liễu, chỉ có thể thỉnh thoảng tạo cho hắn chút phiền toái nhỏ, cũng không có nhiều trở ngại.

Chỉ là không biết, Vệ Tu Dung đột nhiên đến phủ hắn, đến tột cùng là vì cái gì.

Áp chế các loại phán đoán nảy ra trong lòng, Lâu Phù Phương sửa sang lại y phục, nhấc chân đi vào phòng.

Vệ Tu Dung hôm nay không mặc thái tử phục, mà mặc một thân thường phục xanh thẫm. Y khoanh tay đứng trước cửa sổ, vẻ mặt chuyên chú, giống như đang thưởng thức ngoài cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.

"Rõ ràng là cảnh tượng xinh đẹp như vậy, lại mang đến vận mệnh bi thảm như hiện này, thực có chút châm chọc, " Vệ Tu Dung thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ, vệ tu dung xoay người lại, híp mắt nhìn thấy lâu phù phương, "Ngươi nói có phải thế không a, Lâu đại nhân?" Từ trong tay áo lấy ra chiết phiến để trên môi dưới, tươi cười trên mặt Vệ Tu Dung giống như đang cất dấu thâm ý gì. Rõ ràng là vật trong tay thực vô cùng lỗi thời với cái dạng thời tiết này, nhưng phong độ của Vệ Tu Dung, lại chẳng mảy may suy giảm chút nào.

"Thần, gặp qua thái tử điện hạ." Không trả lời câu nói của Vệ Tu Dung, Lâu Phù Phương cung kính thi lễ với y, trong lòng càng không ngừng suy tư về mục đích Vệ Tu Dung tới đây. Tuy nói mấy năm nay, hắn cùng Vệ Tu Dung chạm mặt rất ít, mà chuyện đối phương ẩn ẩn nhằm vào hắn, hắn lại vẫn là có thể cảm nhận được. Một người như vậy, tại cái thời điểm này đến phủ cùa hắn, Lâu Phù Phương thật sự không thể suy nghĩ lạc quan được.

Bất quá Vệ Tu Dung cũng không có ý định quanh co lòng vòng, vừa mở miệng đã đem ý đồ của mình nói ra: "Ta nghe nói phụ hoàng bệnh nặng nằm trên giường, tất cả mọi chuyện trong triều, đều giao cho Lâu đại nhân một tay xử lý?" Y tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Lâu Phù Phương, làm cho người ta nhìn không được y đến tột cùng là đang nghĩ gì.

Ánh mắt dừng trên chiết phiến trong tay Vệ Tu Dung một lát, đầu ngón tay Lâu Phù Phương giật giật, buông mắt xuống: "Thánh Thượng coi trọng thần như thế, thần tất nhiên thực cảm kích." Coi như đáp lời Vệ Tu Dung, Lâu Phù Phương không nói thêm gì nữa.

Chuyện Vệ Thành Trạch mất tích, trừ bỏ hắn và Lưu Tiến Trung ra, cũng không có ai biết cả, thứ nhất là lo lộ tiếng gió, thứ hai là sợ hãi mình tin nhầm người -- trước khi tìm ra người sai sử sau màn, bất luận kẻ nào cũng có thể bị tình nghi, ngay cả Lâu Phù Phương, cũng bị Lưu Tiến Trung nhìn như phạm nhân, hỏi giống như thẩm vấn một hồi lâu.

Bất quá cũng may Vệ Thành Trạch tựa hồ vẫn chưa đem thân thế hai người, báo cho cái vị tổng quản nội vụ này, nếu không đối phương nhất định sẽ không dễ dàng mà đem hắn bài trừ khỏi danh sách hiềm nghi như vậy.

"Bệ hạ tín nhiệm ngươi, cho nên ta cũng tín nhiệm ngươi." Mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng hai mắt Lưu Tiến Trung lại vẫn vô cùng lợi hại như trước, "Hy vọng ngươi đừng cho chúng ta thất vọng."

Mà trừ bỏ Lâu Phù Phương ra, tất cả những người còn lại từng có tiếp xúc với Vệ Thành Trạch, đều bị cho vào danh sách hoài nghi, vị Vệ Tu Dung này, tự nhiên cũng không phải ngoại lệ. Nếu như không phải Vệ Thành Trạch đã từng nói trước mặt mọi người, trừ phi Vệ Tu Dung ngoài ý muốn bỏ mình, nếu không tuyệt sẽ không lập thái tử khác, thì nói không chừng y còn có thể bị đặt ở ngay đầu danh sách.

"Được phụ hoàng ưu ái như vậy, Lâu đại nhân thật đúng là làm cho người ta hâm mộ." Cũng không để ý đến thái độ của Lâu Phù Phương, Vệ Tu Dung đập nhẹ chiết phiến lên tay thong thả bước lên hai bước, đến khi cách Lâu Phù Phương tầm mười bước mới dừng chân, y nheo lại hai mắt, độ cong bên môi cũng mở rộng vài phần, "Chỉ là cho đến tận bây giờ, Lâu đại nhân tựa hồ vẫn chưa tìm được biện pháp đối phó với thiên tai đi?"

Lời nói của Vệ Tu Dung làm cho mày Lâu Phù Phương không tự chủ được mà nhíu lại, môi của hắn giật giật, nhưng không nói ra lời phản bác nào.

Theo lý mà nói, nếu đế vương nhân bệnh không thể xử lý chuyện triều chính, công việc của hắn hiển nhiên hẳn là nên giao cho thái tử hoặc là một hoàng tử được coi trọng làm, nhưng mà bởi vì thái độ lúc trước của Vệ Thành Trạch thực sự quá mức quá phận, thế nên trong triều thế nhưng lại không có người phản đối chuyện Lâu Phù Phương tiếp nhận chuyện này. Ngay lúc đó, mặt Vệ Tu Dung đương nhiên sẽ chẳng đẹp đẽ là bao. Lâu Phù Phương trước kia đã chuẩn bị thực cẩn thận trường hợp Vệ Tu Dung tới cửa khởi binh vấn tội, nhưng hắn lại không ngờ được, đối phương thế nhưng lại tùy ý để hắn nắm giữ triều cương hơn hai tháng qua,

Nhưng chuyện càng làm cho Lâu Phù Phương không hiểu chính là, Vệ Tu Dung nếu đã quyết định không để ý tới chuyện này, tại sao tận hai tháng sau, mới tìm tới cửa?

Dù Vệ Tu Dung hôm nay tới nơi này có mục đích gì, thì lời vừa rồi của y cũng vẫn thực chính xác. Hắn cô phụ tín nhiệm của Vệ Thành Trạch với hắn.

Hiện giờ dân chúng nơi nơi trong thiên hạ đều gặp tai họa, ngôn luận trời giáng trừng phạt lúc trước đã có chút thu liễm đích cũng lan truyền ngày càng hung hăng ngang ngược, lưu dân mất đi nhà cửa đi tới chung quanh đánh cướp, quan phỉ cấu kết, âm thầm mà xuống tay với ngân lượng cứu trợ thiên tai -- đem tất cả những thứ này đều thu vào trong mắt, nhưng hắn lại không có biện pháp nào -- vô năng, vô dụng.

Lời nói của Vệ Tu Dung, không sai chút nào.

"Giá lạnh, ôn dịch, nạn đói -- quả thật đều là vấn đề làm cho người ta đau đầu "Giống như là nhìn ra ý nghĩ của Lâu Phù Phương, độ cung bên môi Vệ Tu Dung càng mở rộng vài phần, "Dù sao Lâu đại nhân cũng đã hết đường xoay xở, ta thế nhưng thật ra có một biện pháp --" đem chiết phiến trên tay gõ vào lòng bàn tay, Vệ Tu Dung cố ý ngừng lại trong chốc lát, mới tiếp tục nói, "Nếu Lâu đại nhân không ngại, liệu có bằng lòng nghe hay không?"

Nghe được lời nói của Vệ Tu Dung, trên mặt Lâu Phù Phương không khỏi mà hiện ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ rằng đối phương sẽ nói như vậy.

Hắn đã suy đoán rất nhiều mục đích Vệ Tu Dung đến nơi này-- bất mãn vì hắn vượt quá phép tắc, chỉ trích hắn vô năng, hoặc là phát hiện ra dấu vết Vệ Thành Trạch mất tích, nhưng Lâu Phù Phương lại chưa từng nghĩ qua, Vệ Tu Dung sẽ đơn thân độc mã đến đây,để nói cho hắn phương pháp đối phó với thiên tai.

Mặc dù không rõ dụng ý của Vệ Tu Dung, nhưng Lâu Phù Phương cũng không bởi vậy sẽ buông tha một cơ hội. Hắn nhìn Vệ Tu Dung một cái, trầm giọng nói: "Nguyện nghe tường tận."

Đối với phản ứng của Lâu Phù Phương cũng chẳng có bao nhiêu chỗ ngoài ý muốn, Vệ Tu Dung mị mắt, đem phương pháp sớm đã chuẩn bị tốt nói ra.

Cũng không phải là biện pháp đặc thù không người biết đến gì, bất quá chỉ là muốn làm cho những vị thương nhân đang tàng trữ số lượng lương thực dược liệu khổng lồ, cung cấp vật tư giúp đỡ nạn thiên tai mà thôi.

"Thái tử điện hạ, " chần chờ chốc lát, Lâu Phù Phương vẫn mở miệng, "Tính thực thi của phương pháp này thực có chút khó khăn."

Cách nói này đã là cách nói thập phần uyển chuyển, không phải "Có chút khó khăn", mà là "Hoàn toàn không thể được".

Những thương nhân tài chủ kia, lúc mưa tuyết mới rơi xuống, đã bắt đầu thu mua dự trữ lương thực trên lượng lớn, chính là để lúc này nâng lên giá cae, hung mà kiếm một khoản tiền đen thực lớn. Mà Lâu Phù Phương một lòng nhào vào việc giúp nạn dân thiên tai tự nhiên không có khả năng không nghĩ đến, phải từ trên người bọn họ, đem những thứ kia đào ra, nhưng vô luận là nhẹ nhàng khuyên bảo, hay là mạnh mẽ trưng thu, đều không có bao nhiêu hiệu quả -- chung quy lại không thể trực tiếp cường ngạnh mà cướp đi đi? Nếu như thật sự làm vậy, liền cùng loại với kẻ cướp thổ phỉ.

Nhưng rốt cuộc Vệ Tu Dung cũng là tới hỗ trợ, Lâu Phù Phương cũng không thể nói ra lời quá mức đả thương người, chỉ có thể uyển chuyển mà nói một câu.

"Khó khăn?" Nhưng Vệ Tu Dung tựa hồ vẫn chưa đem lời nói của Lâu Phù Phương để vào mắt, "Cái kia bất quá là do Lâu đại nhân không tìm được phương pháp chính xác mà thôi."

"Vậy không biết thái tử điện hạ có cao kiến gì?" Vẫn không biết tại sao Vệ Tu Dung lại có thái độ tức giận như vậy, Lâu Phù Phương mở miệng hỏi. Hắn chưa bao giờ xem nhẹ ai, cũng không cảm thấy Vệ Tu Dung là cái loại người không nhận thức được năng lực của bản thân, tự cao tự đại.

Giống như có chút kinh ngạc với thái độ của Lâu Phù Phương, Vệ Tu Dung nhìn hắn một cái, hơi giương khóe môi: "Đương nhiên là....." Y dừng lại một chút, mới đem nửa câu sau nói ra, "Cái giá chưa đủ lớn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play