Ly: Cố lên!!!!!!! Vì hun hun!!!!!!!!! Đếm ngược 6c nữa là hết thế giới 2
Gió lạnh cùng bông tuyết lạnh lẽo bị rèm che nặng nề ngăn cách bên ngoài, sau khi bị nhấc lên liền từ chỗ hổng dũng mãnh tràn vào, mày Vệ Thành Trạch không khỏi mà hơi nhăn lại, khuôn mặt vốn không có huyết sắc càng có chút tái nhợt.
Vệ Thành Trạch buông mắt, không nhìn tới Vệ Tu Dung đã buông rèm, cong thân đi vào: "Ngươi vượt quá quy củ."
Ở bên đường ngăn xe ngựa của hắn, lúc chưa có sự đồng ý của hắn, đã tự tiện đi vào, thật sự không chỉ một câu "vượt quá quy củ" có thể hình dung được.
"Chung quy thì phụ hoàng cũng không để ý đến mấy thứ quy củ rườm rà không hề có ý nghĩa này, không phải sao?" Cũng không vì lời nói của Vệ Thành Trạch mà lộ ra biểu tình sợ hãi gì, Vệ Tu Dung nhẹ nhàng cười, ở bên người hắn ngồi xuống, "Trời đông bên ngoài giá rét, phụ hoàng cũng không nhẫn tâm cho nhi thần đi ra ngoài chịu lạnh đi?" Y nhìn Vệ Thành Trạch, đôi phượng mâu hơi chọn lên, mang theo chút ủy khuất đáng thương, làm cho người ta nhịn không được nghĩ đến con cún ven đường dùng ánh mắt ngập nước mà nhìn người, làm cho tâm người ta không tự chủ được mà mềm xuống.
Xem nhẹ câu phun tào "Không hổ là con của kí chủ, quả nhiên chiếm được thực truyền của kí chủ" trong đầu của 5438, Vệ Thành Trạch dừng lại một chút, mới có chút bất đắc dĩ mà hít một tiếng: "Thôi, liền cùng nhau đi."
Dù sao mục đích của hai người cũng giống nhau, mang theo y cũng chẳng phải cái chuyện quá đáng gì.
Sau khi nói xong, Vệ Thành Trạch liền nhắm hai mắt lại tựa vào một bên, thân mình theo xe ngựa xóc nảy mà hơi nảy lên, giống như đang ngủ. Vệ Tu Dung híp hai mắt, tầm mắt từng tấc một mà dao động trên người Vệ Thành Trạch, vô cùng tham lam.
Vệ Thành Trạch hôm nay mặc một thân áo choàng huyền sắc, vạt áo cùng cổ áo có thêu ám văn màu vàng, mang vẻ vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Bởi vì sợ lạnh, dù đang ở trong xe ngựa, Vệ Thành Trạch cũng không đem áo choàng trên người cởi ra, áo choàng đỏ tươi bao lấy hơn phân nửa thân thể hắn, áo choàng dày dặn kia, càng tôn lên gương mặt khéo léo mà tinh xảo của hắn. Giống như nhận thấy tầm mắt Vệ Tu Dung, lông mi Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng nhảy lên, theo góc nhìn của Vệ Tu Dung, có thể nhìn thấy cái cổ tuyệt đẹp vì động tác của hắn mà lộ ra.
Hầu kết không tự chủ được mà dao động, thần sắc trong mắt Vệ Tu Dung không khỏi sâu sắc hơn vài phần.
Giống như đang khắc chế gì đó mà dời tầm mắt, ánh mắt Vệ Tu Dung dừng ở trên hai tay Vệ Thành Trạch. Cặp bàn tay kia đặt lên nhau, được y bào huyền sắc phụ trợ tạo thành một loại mỹ cảm xấp xỉ như trong suốt.
Đột nhiên, Vệ Tu Dung vươn tay ra, đem lòng bàn tay để trên mu bàn tay Vệ Thành Trạch, xúc cảm theo đầu ngón tay truyền đến làm trong lòng y không khỏi phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
Tay Vệ Thành Trạch có chút lạnh, Vệ Tu Dung đem nó ủ trong lòng bàn tay, đưa tới bên môi nhẹ nhàng mà hà hơi: "Thời tiết như vậy, phụ hoàng vẫn nên cẩn thận giữ ấm, nếu ngã bệnh, nhi thần sẽ thực đau lòng."
Bị động tác thình lình của Vệ Tu Dung làm cho kinh hách, Vệ Thành Trạch mở to mắt, thần sắc hiện ra chút khiếp sợ: "Ngươi đang làm cái gì?!" Tay hắn thoáng dùng sức, tựa hồ muốn rút tay về, nhưng cổ tay đã bị nắm chặt, không thể động đậy nổi.
Khác với thể chất suy yếu của Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung tập võ từ nhỏ, mặc dù không phải là võ lâm cao thủ gì, nhưng đối phó với Vệ Thành Trạch, cũng không có chút khó khăn nào.
Cúi đầu ở trên đầu ngón tay Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, Vệ Tu Dung nhẹ nhàng mà thở dài, trong giọng nói mang theo suy sụp vô hạn: "Rõ ràng hành động của phụ hoàng và Lâu đại nhân vô cùng thân thiết, tại sao đến lượt nhi thần, lại lãnh đạm như vậy."
Ngón tay không khỏi có chút run rẩy, Vệ Thành Trạch thật vất vả mới giữ được thanh âm của mình: "Ta không rõ ngươi đang nói cái gì."
"Không rõ?" Vệ Tu Dung ngẩng đầu lên, bên trong đôi con ngươi nâu nhạt, lạ bộ dáng ảnh ngược Vệ Thành Trạch vô cùng rõ ràng, "Phụ hoàng tại sao lại không rõ chứ?" Hai mắt y hơi cong lên, như đang nói một chuyện đương nhiên, "Rõ ràng cả triều đình này, đều biết tâm tư của phụ hoàng với Lâu đại nhân, không phải sao?"
Tất cả mọi người biết tâm ý của Vệ Thành Trạch đối với Lâu Phù Phương, chỉ có bản thân Lâu Phù Phương là không hề có cảm giác.
"Trừng trị tham quan là vì Lâu Phù Phương, chỉnh đốn triều cương là vì Lâu Phù Phương, ngay cả thống trị quốc gia -- cũng là vì Lâu Phù Phương, " Vệ Thành Trạch chưa bao giờ che giấu tâm tư của mình, người ngoài đều đã thấy đến nhất thanh nhị sở, "Đối với phụ hoàng mà nói, " từng chút từng chút lại gần Vệ Thành Trạch, thanh âm Vệ Tu Dung mang theo chút nguy hiểm không thể nói rõ, "Lâu Phù Phương rốt cuộc, có cái gì đặc biệt chứ?"
Hơi thở ấm áp phun bên tai Vệ Thành Trạch, làm cho thân mình hắn không tự chủ nhũn ra. Trên mặt cũng nhiễm một tầng đỏ nhạt như son, trong mắt cũng hiện ra một chút tức giận: "Làm càn!" Đây là lần đầu tiên Vệ Thành Trạch dùng cái loại ngữ khí này để nói chuyện, nhưng mà bộ dáng làm ra vẻ trấn định kia của hắn, lại làm cho lời nói của hắn không có chút lực uy hiếp nào. Tầm mắt giống như lơ đãng màn lướt qua của sổ, trong mắt Vệ Thành Trạch ẩn lộ chút nôn nóng.
Thời gian xe ngựa đi, có chút lâu quá mức, theo lý thuyết lúc này hẳn là tới tẩm cung của hắn, nhưng mà xe ngựa lại không có chút ý tứ ngừng lại nào. Mới đầu Vệ Thành Trạch còn tưởng trời tuyết đường trơn, tốc độ của xe ngựa chậm lại, nhưng bây giờ lại nhận ra chỗ không thích hợp.
Dùng sức mà tránh đi, lại không thể giãy khỏi áp chế của Vệ Tu Dung, Vệ Thành Trạch định thần, nhìn về phía Vệ Tu Dung đặt ở trên người hắn: "Ngươi tin không...... Ngô......" Lời nói còn chưa đi ra đã bị ngạnh sinh sinh mà đẩy trở về, hai mắt Vệ Thành Trạch không khỏi mà hơi trợn to, trong đầu trống rỗng, giống như mất đi khả năng tự hỏi.
Gần như mãnh liệt mà cạy mở khớp hàm Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung cường ngạnh mà cuốn lấy cái lưỡi mềm mại kia, dùng lực đạo làm cho hàm rằng của Vệ Thành Trạch phát đau mà mút vào, phát ra tiếng nước tấm tắc. Ly: AAAAAAAAAAAAAAA COON CHƯA CHUẨN BỊ TÂM LÝ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA(//////////_//////////)
Nước bọt không thể nuốt xuống theo khóe môi mà chảy xuống, yết hấu của Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, hai tay bị ngăn chặn cũng như là muốn bắt lấy gì đó mà nắm chặt, đầu ngón tay không chịu được mà run lên nhè nhẹ.
Đem một chân đẩy vào giữa hai chân Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung nhìn vạt áo Vệ Thành Trạch vì giãy dụa mà trở nên rời rạc hỗn độn, thần sắc trong mắt lại thoáng trở nên ám trầm. Nhẹ nhàng mà liếm đi nước bọt vương trên môi Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung gục đầu xuống, nhẹ nhàng mà hôn lên xương quai xanh tinh xảo kia.
Nhịn không được khẽ hừ một tiếng, Vệ Thành Trạch hơi ngẩng đầu, đôi con ngươi giống như mặc ngọc bịt kín một tầng thủy quang, giống như chỉ một giây sau sẽ rơi lệ.
...... Nằm nằm nằm nằm tào! Hôn nhẹ hôn nhẹ!!!!
Tuy rằng biết lúc này mà nhảy ra sẽ phi thường phá hư không khí, nhưng 5438 thật sự là ức chế không được nội tâm chấn kinh của mình rồi. Phải biết rằng từ sau khi xuyên qua, Vệ Thành Trạch vẫn là phá lệ giữ mình trong sạch, cái bộ dáng như vậy, thực không giống bộ dáng mà bá đạo tổng tài nên có, khiến cho 5438 còn hoài nghi hắn đổi nghề luôn rồi-- đương nhiên, nếu không phải nó đã kiểm tra riêng thân thể Vệ Thành Trạch, 5438 sẽ càng tin tưởng vì hắn mang bệnh không thể nói ra nha (Ly: Hệ thống, cưng đừng bao giờ lỡ miệng mà nói chuyện này với ký chủ nhà cưng, không là.... haha). Dù sao nhìn cái thủ đoạn dụ trai vô cùng thành thạo kia của Vệ Thành Trạch, thật sự không có cách nào khiến cho người ta tin hắn là một người thanh tâm quả dục- ngăn cản ham muốn, tâm can trong sạch.
Bất quá...... Nó còn tưởng đối tượng xuống tay của Vệ Thành Trạch, chính là Lâu Phù Phương chứ? Tuy rằng ngay từ đầu Vệ Tu Dung đã biểu hiện ra cảm tình vượt quá mức bình thường đối với Vệ Thành Trạch, nhưng 5438 cũng không tính toán đem y cho vào danh sách"Đối tượng có thể sẽ bị Vệ Thành Trạch coi trọng". Không chỉ bởi vì thân phận mẫn cảm đến cực điểm kia của Vệ Tu Dung, mà càng là bởi vì -- trong vài năm này, Vệ Thành Trạch cơ hồ đều không để ý tới đứa con trên danh nghĩa này.
5438 tỏ vẻ thực lý giải tâm tình Vệ Thành Trạch, dù sao mặc kệ là ai đi nữa, trong một đêm đột nhiên nhiều ra một đứa con sắp trưởng thành -- tuy rằng biết đứa con này không có chút quan hệ huyết thống nào với mình, nhưng cái loại cảm giác này, vẫn thực là phức tạp. Cố tình cái đứa nhỏ này, y còn -- luyến phụ.
Nghĩ đến lúc gặp mặt lần đầu tiên, ánh mắt Vệ Tu Dung không chút che dấu dục vọng chiếm hữu nhìn Vệ Thành Trạch, 5438 liền cảm thấy, Vệ Thành Trạch không để ý đến người kia, bất quá là chuyện rất bình thường.
Huống chi, những năm gần đây, Vệ Thành Trạch có bao nhiêu tinh lực, đều bị ném vào Lâu Phù Phương -- hoặc là nói ném vào trên người quốc gia đi, căn bản không có phân chút lực chú ý nào cho Vệ Tu Dung. Có thể nói, Vệ Tu Dung trong vài năm gần đây, hoàn toàn chính là một bên châm lửa một bên nóng, một mình một ngồi xổm một bên yên lặng làm si hán, không chiếm được câu trả lời, còn bởi vì thân phận của mình, không dám bại lộ trước mặt người khác.
Ngẫm lại cái loại khổ bức hàng ngày này, 5438 nhịn không được cảm thấy đứa nhỏ này có chút đáng thương. Vốn chính là boss phản diện cuối cùng bị nhân vật chính dẫm nát đưới lòng bàn chân, kết quả bởi vì sự có mặt của Vệ Thành Trạch, ngay cả một cơ hội phơi bày chính mình cũng không có, lại còn đau vì tình khổ vì yêu, chuyện kia thực làm cho người nghe thương tâm muốn rơi lệ luôn a...... Di, sao nghe cứ quen tai ấy nhể?
Trừu khóe miệng, đem cái vị bối oa hiệp mới từ trong đầu nhảy phẩy đi, 5438 kéo lại lực chú ý của mình.
Nói ngắn gọn, trong mấy năm xuyên qua vào nơi này, Vệ Thành Trạch cũng chưa từng có phản ứng gì với Vệ Tu Dung, nhiều nhất cũng chỉ là ơt trước mặt y biểu hiện chút bộ dáng một từ phụ nên có, có đôi khi thật sự rất nhàm chán, còn có thể gọi người lên, kiểm tra ít bài học khó đến mức khiến người ta giận sôi lên. 5438 tỏ vẻ, ngay cả như vậy cũng chưa thể tiêu trừ cảm tình của Vệ Tu Dung với Vệ Thành Trạch, xem ra đây xác thực là chân ái không thể nghi ngờ rồi nha. Nếu đối phương không phải là Vệ Thành Trạch nữa, kỳ thật còn có thể làm cho người ta thực cảm động, nhưng nếu là Vệ Thành Trạch...... thì chỉ có thể bắt đầu thắp nến thui nha.
Bất quá, nói cho cùng thì ngay cả Vệ Thành Trạch cũng không nghĩ đến, Vệ Tu Dung kia, cư nhiên có cái lá gan này, đối với hắn trên danh nghĩa-- không đúng, Vệ Tu Dung không biết mình không phải là con ruột, cho nên ở trong mắt y từ này có thể loại bỏ-- phụ thân ra tay (Ly: đoạn này không đổi lại vì nếu đổi lại cứ kiểu gì ấy), nếu không cũng sẽ không dễ dàng ở giữa đường mà gọi hắn như vậy.
Nhìn bộ dáng phản kháng vô lực kia của Vệ Thành Trạch, 5438 không biết nên đồng tình hay là nên vui sướng khi người gặp họa -- ai bảo hắn đem tất cả đều cộng cho mỹ mạo đi? Nếu đưa một chút điểm vào thể chất, tuyệt đối sẽ không rơi xuống cái tình trạng này ok?
"Nếu ta không muốn " Vệ Thành Trạch thất thần ngửa đầu ra, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, nhưng mà ngữ khí của hắn với 5438, lại chẳng có gì khác lạ với lúc ban đầu, "Ngươi cho rằng y có thể ép ta?"
5438:......
Yên lặng nhìn trị số thân thể đối lập của Vệ Thành Trạch và Vệ Tu Dung, lại liếc mắt một cái nhìn tình huống trước mắt, 5438 quyết định bảo trì trầm mặc.
Ân, mạnh miệng và vân vân, có đôi khi cũng thực đáng yêu nha!
...... Từ từ, lúc nãy nó vừa đem ý nghĩ trong đầu nói ra đúng không a?
Tuy rằng hoàn toàn không đoán được cái tình huống phát triển trước mắt này, nhưng 5438 cũng thật sự không có mắt mà lải nhải bên tai Vệ Thành Trạch bây giờ, chuyện Vệ Thành Trạch rốt cuộc là thật tâm phản kháng hay giả ý mà hùa theo..... Được rồi, nó đối với chuyện này, tỏ vẻ không có độ đáng tin gì cả nha.
Thường xuyên đoán sai tâm tưcủa Vệ Thành Trạch 5438 làm ra biểu cảm sinh không thể luyến, thực không phải do nó ngốc nha, thật sự là do tâm tư của kí chủ thực sự quá khó đoán có được hay không aaaaaa?! Bất quá, nghe thấy lời nói của Vệ Thành Trạch, 5438 vẫn là thực kiên định mà tỏ vẻ: "Ngươi có bản lĩnh mạnh miệng thì phải có bản lĩnh thực thi a! Hừ!"
Vệ Thành Trạch:......
Đối với việc hệ thống đột nhiên trở nên thực ngạo kiều tỏ vẻ bất đắc dĩ, Vệ Thành Trạch hơi buông xuống mi mắt, thừa lúc Vệ Tu Dung không chú ý buông lỏng bản tay đang kiềm chế hắn, đưa tay hướng vào trong lồng ngực -- sau đó tìm kiếm trong đó.
"Phụ hoàng đang tìm cái này sao?" Không biết từ nơi nào lấy ra một thứ có vẻ ngoài giống như một cái túi hương, Vệ Tu Dung cười như không cười mà nhìn Vệ Thành Trạch, "Có lẽ với kiểu giả trang như thế này, hẳn là một loại mê dược nào đó đi?"
Nhìn cái túi hương không biết bị lấy đi từ lúc nào, sắc mặt Vệ Thành Trạch nhất thời liền biến đen. Nhìn bộ dáng của hắn, Vệ Tu Dung nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng, ở trên môi hắn tiếp tục ấn lên một nụ hộ: "Ngươi vẫn giống như trước đây, chuẩn bị đầy đủ đến như vậy."
Tuy không rõ thứ đồ vật trong tay này sử dụng như thế nào, nhưng Vệ Tu Dung biết, nếu thực sự bị Vệ Thành Trạch lấy được, y thực sự sẽ không hề có sức phản kháng. Không có lý do gì cả, y chỉ là tin tưởng chắc chắn như vậy.
Giống như trước đây......?
Nghe được lời nói của Vệ Tu Dung, đồng tử Vệ Thành Trạch không khỏi mà co rút lại, giống như nghĩ tới gì đó.
Nâng tay đem túi hương chế tác tinh mỹ ném ra ngoài cửa sổ, Vệ Tu Dung không tiếp tục làm gì, chỉ hơi nheo mắt nhìn Vệ Thành Trạch.
Vệ Thành Trạch giờ phút này quần áo hỗn độn, đôi môi cũng bởi vì vừa hôn môi mà có chút sưng đỏ, khuôn mặt luôn tái nhợt có thêm vài phần huyết sắc, đôi con ngươi trơn bóng chứa đầy thủy quang, đặt trên mái tóc đen buông xõa kia, nhìn phá lệ-- ngon miệng.
Ánh mắt không kiềm được mà trở nên sâu thẳm, đầu ngón tay Vệ Tu Dung giật giật, nhẹ nhàng kéo một cái, đai lưng Vệ Thành Trạch liền lỏng lẻo mà bung ra.
Giống như bị động tác của Vệ Tu Dung gọi về thần trí, Vệ Thành Trạch theo bản năng mà đưa tay bắt lấy cổ tay Vệ Tu Dung: "Ngươi muốn......" "Phụ hoàng không cần bày ra bộ dáng này trước mặt của ta." Không đợi Vệ Thành Trạch nói hết lời, đã bị Vệ Tu Dung giành trước.
Bàn tay mềm nhũn kia của Vệ Thành Trạch thật sự là không có chút lực đạo nào, căn bản là chẳng ngăn cản được cái gì. Áo choàng ngoài cùng bị cởi ra, thân mình Vệ Thành Trạch không khỏi mà run rẩy một chút, động tác của Vệ Tu Dung khựng lại một chút, nhưng không dừng lại. Cúi đầu ngậm lấy môi Vệ Thành Trạch, một bàn tay Vệ Tu Dung chui vào trong vạt áo Vệ Thành Trạch, vuốt ve thắt lưng hắn.
Nhiệt độ không thể ức chế mà cao lên, đầu óc Vệ Thành Trạch cũng không nhịn được mà có chút mơ hồ.
"Phụ hoàng đến tột cùng là cái bộ dáng gì, ta bất quá đều rất rõ ràng." Nhẹ nhàng liếm vành tai Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung thấp giọng nói.
Vệ Thành Trạch nghe vậy hơi nheo mắt lại, nhưng cũng không nói chuyện. Vệ Tu Dung cũng không để ý đến phản ứng của Vệ Thành Trạch, y vốn cũng không nghĩ chỉ cần một câu, là khiến cho Vệ Thành Trạch tin y.
Nụ hộ nhỏ vụn theo từ cổ đi xuống phía dưới, Vệ Thành Trạch nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ, giọng nói có chút khàn khàn mang vẻ dụ hoặc không nói nên lời.
Hộ hấp của Vệ Tu Dung ngay lập tức bị kiềm hãm, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên phá lệ kịch liệt, y nhắm mắt lại, giống như đang khắc chế gì đó, mạnh mẽ đứng dậy, mới tránh được chủy thủ mà Vệ Thành Trạch chém ra.
Thấy một chiêu kia của mình thất bại, trong mắt Vệ Thành Trạch nhất thời xẹt qua một tia kinh ngạc. Xem ra, hiểu biết của Vệ Tu Dung với hăn -- cũng không chỉ là ở trên miệng.
Đưa tay sửa lại vạt áo, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu lên, cười nói: "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi."
"Phụ hoàng cảm thấy....." Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một hồi lâu, Vệ Tu Dung mới cười mà mở miệng, "Cầm chủy thủ trong tay, là có thể đủ đối phó với ta?"
Không phải do y khinh thường Vệ Thành Trạch, thật sự là vì giá trị vũ lực của hai người hơn kém nhau nhiều lắm, cho dù thứ Vệ Thành Trạch cầm trong tay, là mấy thứ dao to búa lớn, cũng mảy may không thể làm Vệ Tu Dung bị thương.
"Nếu Dung nhi đã hiểu trẫm như thể, tự nhiên cũng nên biết, " không trả lời câu hỏi của Vệ Tu Dung, tươi cười trên mặt Vệ Thành Trạch không giảm, "Ta làm sao có khả năng làm chuyện không có phần thắng?"
Đối mặt với Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Vệ Tu Dung đột nhiên bật cười: "Nói như vậy, chuyện nhi thần hôm nay sẽ xuất hiện ở trong này, cũng là chuyện phụ hoàng sớm đoán được rồi đi?" Không cần Vệ Thành Trạch trả lời, trong lòng Vệ Tu Dung cũng đã có đáp án -- không, hoặc là phải nói, ngay từ đầu, y đã biết được cái đáp án của câu hỏi này.
Biểu hiện của Vệ Thành Trạch mỗi lần nhìn như thực lãnh đạm, mỗi lời nói dường như không có chủ ý gì, y đều có thể tinh tường mà nhìn thấy ý nghĩa phía sau --ngay cả Vệ Tu Dung cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là tại sao, giống như y chưa bao giờ biết, mình rốt cuộc tại sao, sẽ đối với phụ thân thân sinh của mình, sinh ra cái tâm tư đại ngịch bất đạo như vậy.
Giống như hiểu biết đối với Vệ Thành Trạch đã xâm nhập vào xương tủy, mỗi tiếng nói cử động của đối phương, y đều có thể nhìn thấu thâm ý trong đó, cũng biết đối phương đến tột cùng muốn làm cái gì. Thái độ nhín như xa cách, kì thực đang ngầm có ý trêu chọc cùng dẫn đường, đưa ghen ghét của y hướng về phía Lâu Phù Phương; một chút việc nhỏ nhặt giống như lơ đãng, lại luôn ngầm mang một tầng thâm ý. Nhất cử nhất động của Vệ Thành Trạch, đều đã được tính toán hoàn mỹ, tất cả những thứ kia, đều là thứ mà hắn muốn để cho người khác nhìn thấy-- mà Vệ Thành Trạch chân thực, lại được che dấu dưới một lớp mặt nạ, nhìn vào tất cả, trên mặt mang theo tươi cười cầm chắc thắng lợi.
- - cùng với lúc đó, giống nhau như đúc.
- - cùng với lúc nào?
Trong mắt Vệ Tu Dung nhanh chóng xẹt qua một tia mê mang, nhanh đến nỗi ngay cả chính y cũng không bắt giữ kịp.
Càng hiểu biết Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung lại càng là kinh hãi. Rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể đem mọi chuyện tính kế đến trình độ như vậy.
Lý trí nói cho Vệ Tu Dung biết, Vệ Thành Trạch quá mức nguy hiểm, nếu không sớm bảo trì khoảng cách với hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi xuống hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng trái tim đang nảy lên càng ngày càng kịch liệt kia, lại không hề do dự mà cự tuyệt thứ đề nghị này.
Y --không làm được.
Thật sâu mà nhìn Vệ Thành Trạch một cái, Vệ Tu Dung phất tay áo, cách Vệ Thành Trạch không xa mà ngồi xuống: "Ngươi muốn Lâu Phù Phương."
Không phải là cái người Lâu Phù Phương này, cũng không phải quyền lực cùng địa vị của hắn, mà là một thứ gì đó khác -- không thể thấy cũng không thể chạm đến. Chỉ có Lâu Phù Phương mới có được.
Trong giọng nói của Vệ Tu Dung, không có một chút nghi vấn nào, giống như đang trần thuật một câu chuyện đơn giản.
Dù cho những hành vi hiện tại Vệ Thành Trạch biểu hiện ra đều giống như đem Lâu Phù Phương so với sinh mệnh của chính mình còn trọng yếu hơn, nhưng Vệ Tu Dung cũng sẽ không tiếp thu chuyện, thứ Vệ Thành Trạch coi trọng, lại là cái thân mình của Lâu Phù Phương này.
"Nga?" Vệ Thành Trạch không rõ ý tứ hàm xúc mà lên tiếng, không thừa nhận, cũng không phủ định, chỉ nhìn Vệ Tu Dung, thần sắc mang theo một chút cổ quái y nhìn không hiểu.
Vệ Thành Trạch quả thật cũng đã tính tới chuyện Vệ Tu Dung không kiềm chế được, làm ra chuyện, nhưng hắn lại thực không ngờ, hành vi của đối phương, lại trực tiếp như vậy.
Không mưu nghịch, không tạo phản, mà là...... Thông báo?
Bị ý nghĩ vừa từ trong đầu nhảy ra làm cho sửng sốt một chút, ánh mắt Vệ Thành Trạch nhìn Vệ Tu Dung càng thêm cổ quái. Bất luận là y, cái loại cảm giác ngoài ý này, thật sự quá mức quen thuộc -- giống như lúc gặp Vệ Tu Dung lần đầu tiên, giống như cảm giác quen thuộc đối phương cho hắn.
Thu liễm lại tươi cười trên mặt, Vệ Thành Trạch đem người trước mặt đánh giá từ trên xuống một phen: "Ngươi muốn cái gì?"
"Ngươi." Câu trả lời của Vệ Tu Dung không có một chút do dự nào, đáp án vô cùng trắng trợn làm cho mặt 5438 cũng không khỏi đỏ lên. Đương nhiên, Vệ Thành Trạch làm đương sự vẫn chẳng có lấy nửa điểm phản ứng, giống như không có gì ngoài ý muốn với câu trả lời của Vệ Tu Dung, ngược lại Vệ Tu Dung còn nở nụ cười: "Dù sao, nếu muốn nhi thần hỗ trợ, phụ hoàng không có khả năng không đưa ra ưu đãi gì đi?" Hai mắt y vì tươi cười mà hơi mị lên, không biết tại sao, thoạt nhìn thế nhưng lại có vài phần giống hồ ly.
Cảnh tượng trước cùng với trước kia thật sự quá mức tương tự, dù là Vệ Thành Trạch, cũng không nhịn được hoảng hốt trong nháy mắt. Chỉ là, khác với lần trước quả quyết cự tuyệt, lần này Vệ Thành Trạch nhìn chằm chằm người đối diện trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Vệ Tu Dung, cúi xuống ở trên môi y ấn lên một lại một nụ hôn: "Ngươi sẽ có được những gì ngươi muốn."
Tựa hồ không ngờ mình lại nhận được đáp án như vậy, Vệ Tu Dung không khỏi mà ngẩn người, tiếp đó liền giống như mới hồi lại tinh thần, hơi mở to hai mắt.
Mà 5438 hoàn toàn không biết mọi chuyện rốt cuộc tại sao lại phát triển đến cái tình huống hiện tại này, lại mang vẻ mặt mộng bức, cả hệ thống đều ở trạng thái ngoài tầm kiểm soát, không hiểu được rốt cục trong mười phút ngắn ngủi vừa rồi, đến tột cùng đã xảy ra cái chuyện gì.
5438: Tại sao hai cái người này nói chuyện đặc giống như đang đánh đố a, làm một cái hệ thống thực bình thường, làm sao mà đoán ra được đây a?!
Vệ Tu Dung rất nhanh liền phản ứng lại, y nhìn Vệ Thành Trạch đã ngồi lại chỗ cũ, bên trong hai mắt như có hào quang chớp động. Một hồi lâu sau, y mới sờ sờ khóe môi, cười nhẹ một tiếng: "Một khi đã như vậy, không biết phụ hoàng cần nhi thần làm cái gì?"
"Đi nói với Lâu Phù Phương, rằng ngươi đã giết phụ mẫu hắn, sau đó... " Vệ Thành Trạch ngẩng đầu nhìn Vệ Tu Dung một cái, mỉm cười, "Giam cầm ta." (Ly: Giam cầm-play hahahaha!!!!!!!! *Chảy máu mũi-ing*)
Xe ngựa bỗng nhiên lắc lư thật mạnh, sau đó ngừng lại.
"Xin tuân theo thánh mệnh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT