Đồng Dật xách cả người Mễ Nhạc lại, đôi tay ôm dưới nách như trước, xách lên như xách đứa con nít mà đặt Mễ Nhạc ngồi trên đùi mình.
Mễ Nhạc ngồi trên đùi Đồng Dật, đỡ lấy bả vai hắn, nhìn Đồng Dật hỏi: "Sao? Hửm?"
"Ngày hôm qua tôi bị thương, cậu phải đến bồi thường cho tôi." Đồng Dật trả lời đến hợp tình hợp lý.
"Cho nên tôi đáp ứng cho cậu đâm tôi." Đối với Mễ Nhạc trước nay mà nói, đây là lần nhượng bộ lớn nhất mà cậu có thể làm được.
"Việc ban ngày ban ngày lại nói, việc ban đêm thì hiện tại phải làm ngay." Đồng Dật rốt cuộc có tiến bộ, ở trong mộng mạnh mẽ một lần.
Mễ Nhạc cảm thấy không ổn, muốn đẩy Đồng Dật ra đã không kịp rồi.
Áo bị cởi ra, thắt lưng cũng bị mở.
Mễ Nhạc cảm thấy bạn trai cậu hẳn là thuộc chòm sao con chó, hết gặm lại cắn, cuối cùng còn oán giận vài câu: "Sao đều là xương thế này?"
Mễ Nhạc: "Bộ cậu không có xương sườn hả?"
Đồng Dật: "Chỗ đó của cậu có phải không được không, sao nhỏ như vậy? So với lúc tôi đo với đồng đội, bọn họ còn lớn hơn cậu."
Mễ Nhạc: "Không cần nói lời vô nghĩa! Có thấy ghê tởm không hả?"
Đồng Dật: "Tôi cảm thấy chỗ này của cậu còn rất thích tôi, hai lần tuốt liền đứng dậy."
Mễ Nhạc: "Cậu... Đừng động!"
Đồng Dật: "Cậu mặc quần size bao nhiêu thế? Đừng nói với tôi là mặc quần phải đi bóp lại nhé, sao eo lại nhỏ thế này?"
Mễ Nhạc: "Ngứa! Bỏ cái tay ra!"
Đồng Dật: "Cơ bụng của cậu thật sự không tồi nhà, cơ ngực thì không được, mềm mụp."
Mễ Nhạc: "Cậu có kinh nghiệm ghê ha? Kỹ năng không tồi nha?"
Đồng Dật: "Sao cậu lại không tập trung vậy hả, vừa rồi còn kẹp thoải mái như vậy mà."
Mễ Nhạc: "Đem cái tay bỏ ra ngoài!"
Đồng Dật: "Cậu hẳn là rất thích mới đúng, tiểu thỏ thỏ còn chọc tôi nè."
Mễ Nhạc: "..."
Đồng Dật: "Ngoan, tay tôi mỏi hết rồi, kêu hai tiếng chồng yêu cho tôi nghe cái nào."
Mễ Nhạc: "..."
Đồng Dật thở dài một hơi, tay cũng không dừng lại, giở giọng ai oán nói: "Xe tôi đụng nát cả đầu, cũng không biết có sửa lại được không. Quan trọng nhất chính là chân, cậu nói xem nếu chân tôi bị phế, nửa đời sau có phải tôi xong rồi không?"
Những lời này nói ra như uy hiếp Mễ Nhạc vậy, trong lòng thầm mắng bạn trai mình ngón tay dài vãi, lại vẫn ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: "Chồng yêu..."
Sau đó động tác càng mau, làm cho Mễ Nhạc theo bản năng đung đưa cơ thể hùa theo đón ý.
"Lại gọi hai tiếng nữa tôi nghe một chút." Đồng Dật hôn hôn sườn mặt Mễ Nhạc nói.
"Cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước..."
Đồng Dật lập tức dừng lại.
Mễ Nhạc dựa vào trong ngực Đồng Dật tức giận đến nghiến răng.
Mễ Nhạc thò lại gần hôn môi Đồng Dật, mở miệng, hôn đến túi bụi.
Đồng Dật rốt cuộc mềm lòng, lại bắt đầu lần nữa.
*
Trong nhà nuôi dưỡng thú cưng, tự nhiên cũng hay yêu cầu trấn an một chút.
Mễ Nhạc mở lòng chim ra, tự thả thỏ nhỏ, chạm vào chim nhỏ một chút.
Hai động vật nhỏ cọ cọ, biểu đạt bọn nó yêu đương hài hòa.
Sau khi hai động vật nhỏ gặp nhau xong, liền phát hiện bọn nó đều thực thích đối phương.
Kết quả chơi chơi, thỏ nhỏ đột nhiên giống như tức giận, mặt trướng đến đau.
Hiển nhiên, thỏ nhỏ cực kỳ tức giận, vốn dĩ đã là động vật nhỏ có tính tình không tốt lắm.
Chim nhỏ dỗ như thế nào cũng không được, còn bị thỏ nhỏ phun ra đầy mặt chim nhỏ.
Chim nhỏ trầm mặc, cũng may chủ nhân thỏ nhỏ lại đây giảng hòa, vuốt chim nhỏ một cái an ủi.
Giúp người còn bị người mắng, chim nhỏ cũng phun vào mặt thỏ nhỏ.
[Ơ cái này, đọc đi đọc lại cũng thấy giống H cọ chim nên tui dịch vậy, nếu tui nghĩ răm cho tác giả thì tui xin lỗi, tại tui đọc hiểu từ QT không am hiểu tiếng Trung:V]
*
Tựa hồ ở trong mộng có thể không cần ở sạch, Mễ Nhạc cũng không để bụng, dựa vào lòng ngực Đồng Dật lẩm bẩm: "Đưa tay cậu cho tôi xem."
Đồng Dật nâng tay lên cho Mễ Nhạc xem.
Mễ Nhạc nhìn nhìn ngón tay, rồi nhìn ngón giữa, lại đánh giá chim nhỏ một chút, cảm thấy có chút không tốt lắm.
"Sao cậu lại đáng khinh vậy hả?" Mễ Nhạc lại hỏi.
"Đáng khinh!?" Đồng Dật khiếp sợ hỏi.
"Đúng vậy, chính là đáng khinh, chim bự tà dâm."
"Nếu cậu là tôi, cậu sẽ như thế nào? Chẳng lẽ phải có lễ phép hả? Cậu biểu diễn cho tôi xem như thế nào mới không đáng khinh."
Mễ Nhạc nghĩ nghĩ, dùng tay che đôi mắt Đồng Dật, sau đó nhẹ giọng nói: "Xin hỏi, tôi có thể làm cậu không?"
"Quào, thật văn nhã, cực kỳ lễ phép." Đồng Dật tán thưởng Mễ Nhạc.
"Một khi đã như vậy, chúng ta cùng nhau vui sướng đi."
Đồng Dật bị chọc cười, hơn nửa ngày cũng không dừng được, tiếp theo đột nhiên nói một câu: "Mễ Nhạc, hai chúng ta quen nhau nha, chuyện nhà cậu tôi sẽ nghĩ cách, nha?"
Mễ Nhạc lập tức cứng đờ, không có trả lời.
"Trước nay tôi chưa từng quá để ý người nào như vậy, lo cho người nào như vậy, muốn cùng người nào ở bên nhau như vậy. Tuy rằng, tôi cái gì cũng không hiểu, tay chân vụng về, còn hay thiếu não, hay gây chuyện khiến cậu tức giận. Nhưng tôi sẽ nỗ lực sửa đổi, nỗ lực thành một người bạn trai đủ tư cách. Tôi cảm thấy, vì cậu mà nỗ lực thay đổi chính mình, rất đáng giá."
Đồng Dật không phải một người sẽ nói lời âu yếm, những lời này đều phát ra từ tận đáy lòng.
Mễ Nhạc cứ như vậy nhìn Đồng Dật, khóe miệng mỉm cười.
Nhưng mà nụ cười này không có thanh âm, Đồng Dật bị che lại đôi mắt cũng không nhìn thấy.
Cậu cúi đầu, trán chạm trán Đồng Dật, cân nhắc một hồi mới nói: "Chờ tôi chuẩn bị tốt, tôi cùng cậu yêu đương thật tốt, được không?"
"Được."
*
Mễ Nhạc tỉnh dậy, liền thấy có một tin nhắn chưa đọc, là Lục Văn Tây gửi đến.
Lục Văn Tây: Chắc là cháu suy nghĩ nhiều quá, không có chuyện đó xảy ra đâu.
Lục Văn Tây: Chú đã hỏi qua, yên tâm đi.
Mễ Nhạc nhìn màn hình điện thoại có chút kinh ngạc, thậm chí có chút không tin.
Nhưng vẫn là lễ phép mà trả lời: Cảm ơn chú Lục.
Vẫn đang xem điện thoại, Đồng Dật cũng đi xuống, Mễ Nhạc lén lút nhìn Đồng Dật, phát hiện Đồng Dật cũng chưa để ý đến cậu.
Đồng Dật cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, nhìn màn hình có chút hoảng loạn.
Hứa Đa Đa: Sao lại bị lộ ra?
Hứa Đa Đa: Hôm qua ba tớ tra hỏi nghiêm ngặt, tớ cắn răng không nói gì cả!
Hứa Đa Đa: Cậu bên kia không được để lộ ra! Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu mà hố tớ, tớ nhất định sẽ dạy dỗ cậu!
Đồng Dật: Nhưng mà em yêu nhà tớ đều đã phát hiện rồi, cậu ấy thông minh như vậy chắc chắn biết sự thật.
Hứa Đa Đa: Thì cũng không cho thừa nhận!
Đồng Dật: Nhưng mà... Làm sao không thừa nhận được? Chúng ta đều sắp bị phát hiện rồi.
Hứa Đa Đa: Làm sao cũng không thừa nhận là được, chỉ cần không biết xấu hổ, chết cũng không thừa nhận, không biết xấu hổ chẳng phải là sở trường của cậu sao?
Đồng Dật: Chủ yếu là chỉ số thông minh của tớ không đủ.
Hứa Đa Đa: Không tồi nha, sự tự nhận thức của cậu tiến bộ không ít rồi.
Đồng Dật cũng biết không thể hố Hứa Đa Đa, dù sao trước đó Hứa Đa Đa đã giúp hắn, nếu bởi vì hắn mà bị gia đình phạt, hắn chính là kẻ đáng trách.
Vì vậy hắn chỉ có thể đồng ý, rồi gạt bỏ chuyện "bị phát hiện" sang một bên.
Tuy nhiên trong đầu Đồng Dật vẫn có chút suy tính, nếu thật muốn "bị phát hiện", cũng không thể để Hứa Đa Đa và hai ba của cô biết, hắn phải suy nghĩ lại đối sách.
Huống chi... Chuyện này, Đồng Dật thật sự là rất sợ.
Sợ đến mức ngay cả lời dụ dỗ có sức công kích mạnh như vậy cũng không dám chạm vào!
Bước ra từ nhà vệ sinh, Đồng Dật bắt đầu tránh né ánh mắt truy kích của Mễ Nhạc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, theo thói quen rời khỏi phòng ngủ đi tập thể dục buổi sáng.
Mễ Nhạc ngồi ở bàn làm việc nhìn Đồng Dật rời đi, không nói gì.
Khổng Gia An vừa rửa mặt xong, nhìn thấy Đồng Dật rời đi, không nhịn được cười, nói: "Hai người các cậu hiện tại quan hệ nhìn cũng không tệ lắm nhỉ, tớ nghe những người khác trong câu lạc bộ kịch nói, còn tưởng rằng hai người các cậu không đội trời chung đó."
"Cũng còn được, cậu ấy là người tương đối ngốc."
"Tớ không ở phòng ngủ nên chỉ là nghe nói, cậu vì cậu ấy mà còn cùng đội điền kinh xảy ra mâu thuẫn hả? Tớ đã xem qua, chăn của tớ đều bị đổi, liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện."
"Ừm." Mễ Nhạc lạnh lùng mà đáp lại một câu.
"Tớ nghe nói Đồng Dật lúc ấy còn đang chơi game, không chịu giúp cậu trước. Loại nam sinh này giống như bạn trai cũ của tớ, dù sao cũng chính là... Không đáng tin cậy, không thấy trọng tình trọng nghĩa chút nào. Nếu là người tốt gặp được loại sự tình này, khẳng định là trước tiên phải giúp bạn cùng phòng. Cậu ấy không phải ngốc, mà chính là cái hố đen."
Nhắc tới cái này Mễ Nhạc còn cảm thấy tức, vì thế gật gật đầu: "Ừa."
"Bạn trai cũ của tớ lúc theo đuổi tớ đặc biệt tốt. Ban đầu chơi game cũng chỉ là thỉnh thoảng chơi một chút, kết quả sau lại càng ngày càng quá mức. Sau đó ở bên nhau lâu rồi còn bắt đầu đánh tớ, các loại tính tình xấu đều phơi ra, cái gì cũng không làm. Tớ thật lo lắng cho bạn gái sau này của Đồng Dật, coi chừng cũng sẽ không tốt hơn tớ bao nhiêu."
Khổng Gia An nói xong, đến bàn của mình trang điểm.
Mễ Nhạc nghe Khổng Gia An nói nhịn không được nhíu mày, trong tay cầm kịch bản cũng chưa đọc được chữ nào.
Khổng Gia An lại nhìn nhìn Mễ Nhạc, vẫn còn tâm tình tiếp tục nói: "Thật sự, tớ đã gặp quá nhiều loại người này, biết loại người này đều là tra nam. Lúc theo đuổi thì 'hoa ngôn xảo ngữ', còn nói kiểu mình là thẳng nam cái gì cũng không hiểu. Bản chất thật sự chính là xấu, căn bản chính là tra! Từ một chút việc nhỏ là có thể quậy cho lớn, ngày thường giả dạng giống như người tốt, thời khắc mấu chốt lộ hết bản chất."
"Cậu dường như rất ghét Đồng Dật." Mễ Nhạc hỏi.
"Chỉ là thấy bất bình cho cậu, đối với cậu mà nói, chính là tai bay vạ gió."
"Ờ..." Mễ Nhạc gật đầu, tiếp tục xem kịch bản.
Nếu nói không có cảnh trong mơ, Mễ Nhạc sẽ cực kỳ đồng ý với lời Khổng Gia An nói.
Nói không chừng sẽ càng chán ghét Đồng Dật, dù sao hắn cũng là tên gây nên chuyện.
Nhưng mà, nếu Đồng Dật trong mơ và hiện thực là một người, như vậy Mễ Nhạc sẽ tin tưởng, Đồng Dật lúc ấy là thật sự cũng không có nghĩ nhiều.
Đồng Dật suốt quá trình không chú ý đến hai người đó, không ngờ họ lại đánh nhau. Dù sao Mễ Nhạc cũng là người tự động tấn công trước.
Đồng Dật cũng đã nhanh chóng chạy đến giúp cậu, nhưng Mễ Nhạc vẫn tức giận vì Đồng Dật là kẻ gây chuyện, còn vì Đồng Dật bảo đợi 30 giây nữa.
Đồng Dật chính là một tên đần.
Dùng phương thức tự sát để tỉnh lại, tự lái xe đâm vào cột điện còn kéo chân bị thương, lê bước đi cứu cậu, ngu ngốc hết sức.
Đồng Dật đúng là đã gây ra sai lầm, sai chính là đã sai rồi.
Mễ Nhạc cũng đúng là tức giận, tức giận mấy ngày liền.
Điều này không cần phải phủ nhận.
Nhưng mà một người có xấu xa hay không, Mễ Nhạc tự mình nhìn ra được.
Điều này không cần người khác nói cho cậu.
Chính cậu tự hiểu.
Khổng Gia An dọn xong đồ make up, bắt đầu thay quần áo tại chỗ.
Mễ Nhạc quét mắt nhìn có thể nhìn thấy Khổng Gia An không hề cố kỵ, trực tiếp thay toàn bộ đồ trước mặt cậu.
Mễ Nhạc là gay, cho nên luôn chú ý vấn đề này, lúc thay đồ đều sẽ vào nhà vệ sinh.
Lý Hân cùng Đồng Dật thay quần áo ở phòng ngủ, cùng lắm là thay đồ bên ngoài, quần lót cũng sẽ không thay bên ngoài mà vào WC thay.
Khổng Gia An vậy mà thật thoải mái phóng khoáng.
Lúc Đồng Dật và Lý Hân ở đây, cũng chưa thấy Khổng Gia An làm như vậy.
"Chủ tịch, tớ đi đến câu lạc bộ, cậu đi không?" Khổng Gia An đi đến hỏi Mễ Nhạc.
"Không đi, sắp khởi quay, yêu cầu phải chuẩn bị."
"Ừa, vậy chào cậu."
Chờ Khổng Gia An rời đi, Mễ Nhạc mới buông kịch bản, phát ra tiếng động.
Cầm lấy điện thoại nhắn mấy tin, lại nhìn về phía giường đệm Khổng Gia An, hơi hơi nhíu mày.
Việc này, Khổng Gia An có chút...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT