Đồng Dật như chim bị bức lông, ủ rũ cụp đuôi đi theo sau Mễ Nhạc trở về phòng ngủ.
Mễ Nhạc cảm nhận được bộ dáng Đồng Dật, cái gì cũng chưa nói.
Hỏi lại khẳng định Đồng Dật sẽ không nói, có điều trong lòng Mễ Nhạc đại khái đã có suy đoán.
Hơn nữa, hiện tại hỏi ra, Mễ Nhạc phải ứng phó như thế nào đây?
Mễ Nhạc có chút mê mang.
Đột nhiên quay đầu lại nhìn Đồng Dật, Đồng Dật lập tức đứng lại, hoảng sợ nhìn cậu.
Cậu lại không thể giết người...
Mễ Nhạc "hừ" một tiếng tiếp tục đi, tiến vào phòng ngủ liền nhìn thấy Khổng Gia An đang ở trong phòng múa bút thành văn.
Mễ Nhạc đem cặp ném lên bàn, lấy laptop của mình ra, nói với Đồng Dật: "Cậu đem bài tác nghiệp của cậu cho tôi xem."
"Ờ, được." Đồng Dật lập tức gật đầu đồng ý, đến chỗ của mình mở laptop ra.
"Chủ tịch, tớ đang uống viên mỹ bạch này, cậu muốn thử không?" Khổng Gia An lấy ra mấy túi từ ngăn kéo của mình đặt lên bàn Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc nhìn mấy túi thuốc, lại nhìn Khổng Gia An, hỏi: "Gia đình cậu có vẻ không tồi?"
"À... Cũng tạm được, gia đình khá giả, nhưng tớ thích làm người mẫu." Khổng Gia An nói xong, tiếp tục viết.
Kỳ thực những loại thuốc làm trắng da, thúc đẩy trao đổi chất này không quá đắt, mỗi tháng cộng lại cũng chỉ tầm bốn, năm trăm tệ.
Nhưng rất nhiều thứ đều cần sử dụng liên tục mới có hiệu quả, nếu không thì chỉ là chứa những nguyên tố hóa học khác.
Luôn luôn như vậy liên tục uống, đối với sinh viên bình thường thì chi phí cũng rất cao. Khổng Gia An không chỉ luôn uống, mà còn tùy ý tặng Mễ Nhạc một ít.
Hơn nữa, Khổng Gia An dùng mỹ phẩm dưỡng da cũng đều là các loại nhãn hiệu đắt tiền như La Mer, túi đến giày đều không tồi, nên Mễ Nhạc hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Mễ Nhạc không chú ý nhiều đến điều đó, cầm laptop đến ngồi cạnh bàn của Đồng Dật, hai người cùng nhau xem bài tập.
"Cố gắng đến vậy mà chỉ làm được như vậy?" Mễ Nhạc hỏi một cách ghét bỏ.
"Không có năng lực, toàn dựa vào gian lận." Đồng Dật trả lời.
Mễ Nhạc đã làm khá tốt, vì vậy phần lớn thời gian là chỉ điểm cho Đồng Dật cách làm.
Đồng Dật ngồi ở ghế trên, Mễ Nhạc ngồi bên cạnh hắn, vì muốn sửa trên laptop của hắn, nên chỉ có thể ghé sát lại, dùng hai tay gõ bàn phím.
Đồng Dật nghiêng mặt sang một bên có thể nhìn thấy Mễ Nhạc gần trong gang tấc, hắn nhịn không được nhìn Mễ Nhạc thêm vài lần.
Trước kia cậu ấy cảm thấy nước hoa của Mễ Nhạc rất phiền, gần đây cũng đã quen, ngược lại rất thích.
Làn da của Mễ Nhạc thật sự rất đẹp, nhìn gần như vậy, đều không thể nhìn thấy bất kỳ vết tỳ nào.
Còn có, Đồng Dật vẫn là lần đầu tiên chú ý thấy Mễ Nhạc có năm lỗ khuyên tai.
"Lỗi chính tả của cậu sao nhiều như vậy?" Mễ Nhạc hỏi khi đang sửa chữa.
"À... Không cẩn thận." Đồng Dật giải thích.
Khổng Gia An quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc, lại ngồi xuống.
Chờ một lúc, Khổng Gia An đứng dậy, duỗi người, đi tới phía sau hai người họ hỏi: "Đang làm tổ tác nghiệp sao?"
"Ừ." Mễ Nhạc trả lời qua loa.
"Tớ còn tưởng rằng chủ tịch đều không cần làm mấy thứ này đâu, phần lớn đều là công tác."
"Tôi chỉ có nửa tháng nữa là phải đi đóng phim, tác nghiệp còn có thể kịp, nhưng thi cuối kỳ hẳn là sẽ không tham gia, đến lúc đó cũng sẽ đến trường học xin phê duyệt." Mễ Nhạc một lần nữa ngồi xuống, lật vở tìm.
"Oa! Vất vả ghê... Chủ tịch, tớ giúp cậu xoa bóp vai nha." Khổng Gia An nói xong, liền duỗi tay đi chạm vào vai Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc lập tức né tránh: "Xin lỗi, tôi không thích người khác chạm vào tôi."
"Ồ... Vậy tốt, tớ muốn đi siêu thị, các cậu cần mua gì không?"
Hai người đều từ chối.
Khổng Gia An không muốn tự mình ở đây buồn chán, liền rời đi.
Khi Khổng Gia An trở về, cậu nhìn thấy tay Đồng Dật đang đặt chỗ dựa của ghế Mễ Nhạc, còn Mễ Nhạc viết một hồi lại dựa vào cánh tay của Đồng Dật. Cả hai người đều không biểu hiện ra khó chịu chỗ nào.
Tự nhiên giống như hai người bọn họ vẫn luôn thật mật như vậy.
Không phải không thích người khác chạm vào sao?
Khổng Gia An mở chai nước suối, rồi quay lại nhìn hai người họ một lần nữa, lại ngồi xuống tiếp tục làm bài.
*
Mễ Nhạc đã có thói quen mơ thấy Đồng Dật.
Nhưng vẫn là lần đầu tiên mơ thấy bọn họ ở trong phòng ký túc xá.
Mễ Nhạc ngồi ở bàn xem kịch bản, Đồng Dật cũng ngồi tại bàn làm bài tập.
Mười lăm phút đầu, cả hai đều không có nói chuyện, không ai quấy rầy ai, cứ như vậy là lẳng lặng ngồi.
Sau mười lăm phút, Đồng Dật liền lập tức chạy đến chỗ cậu, cười kì kì kêu: "Mễ em yêu ơi..."
"Ờ." Mễ Nhạc hờ hững mà đáp lại một tiếng.
"Cậu đang làm gì đó?"
Mễ Nhạc lại mở một tờ kịch bản, tiếp theo trả lời: "Tôi phát hiện chỉ cần ở ngoài hiện thực nhìn thấy cái gì đó, ở trong mộng cũng có xuất hiện giống như vậy. Cho nên hôm nay tôi thử đọc kịch bản, phát hiện đúng là kịch bản xuất hiện. Vừa lúc có thể xem kịch bản ở trong mộng luôn, học lời thoại, cũng xem như lợi dụng phế vật."
"Ặc..."
Lợi dụng phế vật?
Đồng Dật có tật giật mình. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau trong mộng, sau khi Mễ Nhạc thử hắn xong.
Ở hiện thực dù trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, bây giờ muốn tìm lại công bằng trong mộng sao?
Hoặc là Mễ Nhạc muốn chất vấn tội của hắn?
Nhưng mà cái gì Mễ Nhạc cũng không làm, chỉ im lặng ngồi xem kịch bản.
Đồng Dật ngồi bên cạnh nhìn Mễ Nhạc, ngồi một hồi cảm thấy không thú vị, vì thế thò người lại gần, muốn ôm Mễ Nhạc một cái, lại bị Mễ Nhạc đẩy ra.
Mễ Nhạc đem kịch bản ném lên mặt bàn, phát ra âm thanh lớn, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Đồng Dật.
Đồng Dật nuốt một ngụm nước bọt, có chút không dám đối diện với Mễ Nhạc.
"Thật sự bị thương sao?" Mễ Nhạc đột nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?"
"Đêm qua, thật sự xảy ra tai nạn giao thông sao?" Đến bây giờ Mễ Nhạc vẫn luôn chấp nhất với vấn đề này.
"Hả? Tôi chưa từng rời phòng ngủ." Đồng Dật không muốn nói cho Mễ Nhạc biết, sợ cậu mang gánh nặng tâm lý.
"Cậu làm như thế nào mà được như vậy?"
"Cái gì... Như thế nào mà được như vậy?" Đồng Dật tiếp tục giả ngu.
"Cái này không bình thường, sao có thể mơ thấy nội dung giống nhau?"
"Hả? Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu?"
"Người như cậu không biết diễn một chút nào, không giấu được tôi chuyện gì cả, tôi liếc mắt một cái liền biết cậu đang nói dối. Cậu còn tự cho mình là thông minh, tưởng giấu được tôi để qua chuyện đúng không?" Mễ Nhạc tức giận duỗi tay nhéo Đồng Dật một trận.
"Đừng đừng đừng, đau lắm." Đồng Dật chỉ có thể xin tha.
"Vì cái gì mà cậu tiếp tục nói dối? Sợ tôi đánh cậu hả?"
Đồng Dật chỉ chỉ phía sau mình: "Cậu có nhìn thấy đôi cánh trong suốt của tôi không?"
Mễ Nhạc cảm thấy không thể hiểu được lời Đồng Dật, không get được trọng điểm nên hỏi: "Có ý gì?"
"Tôi là canh cánh trong lòng, cho nên không dám làm cậu không vui."
"Vậy thì cánh của cậu dài lắm luôn đó, bởi vì cậu cứ liên tục chọc tôi tức giận."
"Ặc..." Đồng Dật có chút xấu hổ, giơ tay gãi gãi chóp mũi.
"Phương diện này, cậu cực kỳ yêu nghề kính nghiệp, rất cẩn thận, lấy cần cù bù thông minh." Mễ Nhạc tiếp tục bổ đao.
"Là khen tôi sao?"
"Tự mình phân tích đi không được hả?"
Đồng Dật ngồi ủ rũ cụp đuôi, đột nhiên nâng tay Mễ Nhạc lên: "Về sau tôi nhất định đối tốt với cậu, tôi sẽ siêu cấp nỗ lực."
Vẻ mặt Mễ Nhạc lạnh nhạt nhìn hắn: "Bước đầu tiên để đối tốt với tôi là nói thật với tôi."
Đồng Dật rốt cuộc gật đầu, thừa nhận: "Đêm qua đúng là xảy ra tai nạn, chân tôi bị thương, có điều bạn của tôi nói chỉ bị thương ngoài da, nếu bị thương đến xương cốt chỉ có thể tìm ba cậu ấy."
"Bạn cậu là ai?"
"Hứa Đa Đa."
Mễ Nhạc cũng không biết Hứa Đa Đa, thậm chí chưa thấy qua.
Cậu biết Lục Văn Tây và Hứa Trần nhận nuôi một đứa con gái. Nhưng cô gái này trước nay chưa từng công khai lộ diện, cũng không biết tên gọi là gì.
Cho nên thời điểm Đồng Dật trả lời, Mễ Nhạc cũng không nghĩ nhiều, lực chú ý đều đặt cả trên đùi Đồng Dật.
"Rất đau, tôi còn khóc nữa, cậu đừng cảm thấy tôi không phải đàn ông nha, thật sự rất đau."
"Thật xin lỗi, là tôi tự cho mình thông minh, hại cậu rồi."
"Tôi cũng không trách cậu, xảy ra chuyện này cũng là vì tôi lái xe kém, sao cậu có thể đoán trước được chuyện đó chứ?"
Mễ Nhạc đau lòng đến ngực ứ nghẹn, tới gần Đồng Dật, đặt trán lên vai Đồng Dật, cảm thấy so với Đồng Dật mình còn đau hơn.
Đây là cảm giác thích một người sao?
"Tôi suy nghĩ kỹ hơn thì tốt rồi, rõ ràng lúc chở Tư Lê đến bệnh viện là cậu tìm tôi giúp đỡ, tại sao tôi lại không động não nhiều một chút? Chỉ biết nóng lòng chứng minh." Mễ Nhạc áy náy đến nghẹn ngào, dựa vào lòng ngực Đồng Dật rớt nước mắt.
Đồng Dật hoảng sợ, luống cuống tay chân mà ôm Mễ Nhạc, đau lòng vỗ vỗ sau lưng Mễ Nhạc: "Tổ tông của tôi ơi, cậu đừng khóc như vậy mà, cậu vừa khóc giống như trừng phạt tôi vậy, tôi rất đau lòng đó."
"Tôi tự cho mình là thông minh, kết quả lại làm chuyện ngu ngốc như vậy." Mễ Nhạc tiếp tục kiểm điểm chính mình.
"Không phải, cậu thật sự thông minh, tôi nhìn thấy cậu liền sợ hãi, đặc biệt lúc cậu cười với tôi, cười đến tôi kinh hồn táng đảm."
"Vì sao tôi cười cậu lại sợ hãi?" Mễ Nhạc cảm thấy kỳ quái mà ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cậu vẫn hồng hồng, lông mi còn treo nước mắt, khóc đến vô cùng đáng thương.
Nhìn như vậy khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Đồng Dật nhìn bộ dáng khóc nhè của Mễ Nhạc sửng sốt một chút, mới trả lời: "Thời điểm cậu tính kế tôi, mới cười vui vẻ như vậy."
"Tôi có hư như vậy bao giờ?"
"Đúng vậy, không hư, là tôi suy nghĩ nhiều."
Đồng Dật nựng má Mễ Nhạc, giúp Mễ Nhạc lau nước mắt, lại hôn lên môi Mễ Nhạc: "Đừng khóc, tôi không trách cậu."
Mễ Nhạc rốt cuộc tốt hơn một chút, đột nhiên nói: "Tôi tặng cậu một món quà để nhận lỗi, cậu nhất định sẽ thích."
"Là cái gì?"
"Chúng ta làm tình đi, tớ làm 0, cậu làm 1."
Đồng Dật ngơ ngác mà nhìn Mễ Nhạc, chớp mắt hai cái.
Đồng Dật cảm thấy chính mình quả thực đang nằm mơ.
Ò...... Thật ra là đang nằm mơ thật.
"Hiện tại sao?" Đồng Dật hỏi.
"Trong phòng ngủ... Có chút bất tiện, giường quá nhỏ không làm được."
"Vậy cậu mau đổi hoàn cảnh trong mơ đi."
"Tôi không khống chế được, nếu không... Ở hiện thực cậu tìm tôi thì sao? Sau đó hai mình tìm một chỗ để làm." Mễ Nhạc mỉm cười hỏi.
Mễ Nhạc lúc này cười cực đẹp.
Vừa mới khóc nên đôi mắt còn lấp lánh nước, mũi có chút hồng, môi mọng nước, bộ dạng sắc bén ban đầu trở nên nhu hòa hơn.
Sau đó, mỉm cười với hắn giống như thiên sứ vậy.
Nhưng mà trong lòng Đồng Dật lại kinh hồn táng đảm.
Đồng Dật không thể biết, Mễ Nhạc đang chân thành mời gọi hắn, hay vẫn là đang dò xét.
Lần này, tính dụ dỗ thật sự quá mãnh liệt.
Hẳn là thật sự muốn cái kia, không thể nghĩ xấu về em yêu của mình như vậy được.
Đồng Dật gồng hết sức lực toàn thân, mới nói ra một câu này: "Không cần sốt ruột..."
"Em rất sốt ruột, em rất mong chờ được anh đâm vào em nha." Mễ Nhạc tiến đến trước mặt Đồng Dật, dùng chóp mũi cọ cọ mũi hắn, sau đó nhỏ giọng tiếp tục nói: "Lập tức, lập tức, tiến vào em."
_________
Aaaaaa hết cứu Chim Bự rồi =)))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT