Nghe nói như thế, Lâm Trác Úy nổi trận lôi đình!

"Bà Lý! Đừng khinh thiếu niên nghèo khổ, Lâm Trác Úy này sẽ không nghèo cả đời! Rồi sẽ có một ngày, tôi làm các người phải hối hận."

Lời này vừa dứt, hai ông bà nhà họ Lý lập tức sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.

"Được được được! Tao chờ ngày mày có tiền." Ông Lý càn rỡ mà cười lớn.

Mẹ Lý Tình cũng mang đầy vẻ khinh thường.

"Xì! Mày tìm được việc trước đi rồi nói sau!"

Lâm Trác Úy không nói câu nào, chỉ đi ra khỏi cửa nhà họ Lý, đứng trong cơn mưa tầm tã đó.

Anh để mặc nước mưa cọ rửa thân thể, lạnh thấu tim gan.

Nhưng mà, thân thể anh lạnh đến mấy, cũng không lạnh bằng trái tim.

Anh dùng một tay xé nát bức thư của Lý Tình thành từng mảnh, sau đó tung ra một cái, hất nó vào trong cơn mưa to.

Anh tự giễu cười cười

"Nhưng mà... Lâm Trác Úy này sẽ chỉ ngu ngốc một lần! Trương Dương, Lý Tình, các người chờ đi, tôi nhất định sẽ báo mối thù ngồi tù oan hai năm này."

Xoay người, Lâm Trác Úy về đến nhà.

Bố của Lâm Trác Úy - Lâm Sử Chung là một bác sĩ trung y già, có mở một phòng khám nhỏ. Ông ta vốn đã bồi dưỡng con trai từ nhỏ, dự tính để Lâm Trác Úy kế thừa.

Nhưng chưa từng ngờ được...

Lại gặp phải chuyện này!

Vì bồi thường hơn trăm triệu tiền thuốc men cho Trương Dương, gia đình anh bán hết những thứ có thể bán để bù vào.

Nhà họ Lâm đã xuống dốc, ngay cả phòng khám để kiếm sống cũng mất.

Hiện giờ, hai ông bà đứng trước cửa nhà cũ nát, giương mắt ngóng trông Lâm Trác Úy trở về.

Vừa nhìn thấy con trai trở về, mẹ của Lâm Trác Úy - Tiếu Cúc lập tức tiến lên, kéo tay của anh: “Đứa con trai ngốc này! Mẹ đã nói đừng đi, đừng đi! Lý Tình đã sớm lập gia đình, sao con cứ cứng đầu như vậy chứ?"

Lâm Trác Úy chua sót mỉm cười, lắc lắc đầu.

Nếu anh không đi thì sao hết hy vọng kia chứ?

Lâm Sử Chung trừng mắt nhìn vợ một cái, bất mãn nói: "Có bà là nói nhiều!"

Ông ta xoay người, nhìn vào Lâm Trác Úy, than thở: “Về nhà là tốt rồi! Ngài mai con cùng bố đi bày sạp, dù không thể giàu sang gì, nhưng có thể nuôi gia đình sống tạm."

Tiếu Cúc cũng gật gật đầu: “Đúng vậy! Con có tiền án, khó tìm công việc."

"Bố, mẹ, con có cách! Bố mẹ yên tâm đi." Lâm Trác Úy bình thản mà cười cười.

"Hả."

Hai ông bà nghe Lâm Trác Úy nói xong thì liếc nhìn nhau nhau một cái.

Lâm Sử Chung cứ mãi dặn dò: “Kiếm tiền thì tốt! Nhưng nhớ kỹ, nhất định không được đi lầm đường."

"Bố, bố yên tâm đi! Con đã có một bài học nhớ đời."

Lâm Trác Úy cười cười, giũ nước trên người xuống: “Đừng nói cái này, bố mẹ cứ chặn cửa là con bị cảm đấy."

"Ai, đúng rồi! Về nhà ăn cơm đi."

Bố Lâm thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng, khom lưng xuống, xoay người chuẩn bị vào nhà.

Kết quả...

Đúng lúc này, một chiếc Porsche 911 màu đỏ trực tiếp lao vút đến.

Rẹt một tiếng, chiếc xe thể thao phô trương này đậu ngay trước cửa nhà họ Lâm.

Sau đó, một cô gái tuyệt đẹp mặc váy màu hồng, trên chiếc eo thon có thắt một cái đai lưng màu vàng, đôi chân dài có mang tất hơi mỏng đang bước ra.

Cô ấy nhìn nhìn ba người, sau đó mở miệng dò hỏi một câu: “Lâm Trác Úy?"

Lâm Trác Úy mờ mịt gật gật đầu.

Cô ấy thản nhiên đáp lại một câu: “Lên xe! Tôi có chuyện nói với anh."

"???"

Đầu óc Lâm Trác Úy không kịp phản ứng, anh cũng không nhận ra cô gái xinh đẹp này là ai.

"Tôi đi theo cô làm chi?"

Chát!

Cô gái trực tiếp giơ tay lên, vỗ một thứ lên người Lâm Trác Úy: “Đi cứu vợ của anh! Anh đi hay không hả?"

Nói xong câu này, người nhà họ Lâm đều ngớ cả ra?

Lâm Trác Úy có vợ lúc nào?

Đi cứu cô ấy?

Chẳng lẽ...

Là bảo anh cứu Lý Tình?

Lâm Trác Úy cúi đầu, quan sát thứ mà cô gái vỗ vào người mình, đồng tử co rụt lại, hô hấp cũng trở nên căng cứng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play