Lúc này ở trong kia, mọi chuyện đã xong xuôi. Người của Tư Đồ Sư Cưu đã bị bắt hết, những người còn lại cũng bó tay chịu trói, phạm vi hoạt động đã giảm đáng kể.
Họ đều từ bỏ phản kháng, vì có đánh tiếp thì cũng không còn nghĩa lý gì nữa rồi.
Họ nhìn đám người xung quanh mình, nghề nghiệp gì cũng có, hoàn toàn là một đám lính linh tinh, nhưng lại phát huy được uy lực và sự ăn ý đáng kinh ngạc.
"Không thể nào! Không thể nào! Năm đó bọn tôi đã đuổi hết người của ông ở thành phố Yến Kinh đi, sao vẫn còn đám dư nghiệt này chứ!", Tư Đồ Sư Cưu gào lên.
Bốp!
Búa Sắt bước đến tát ông ta một phát: "Nói nhảm ít thôi, thua là thua, sông có khúc người có lúc, lạ lắm à!"
Sau đó hắn đá vào bắp chân Tư Đồ Sư Cưu, ông ta lập tức ngã khuỵu xuống đất.
"Tôi không quỳ! Tôi chỉ lạy trời lạy đất, có chết cũng không lạy ông!"
Vù!
Một con dao găm lập tức kề vào cổ Tư Đồ Sư Cưu, Mạc Yến Chi ấn dao vào động mạch chủ của ông ta, máu lập tức chảy xuống.
"Có quỳ không?"
Mạc Yến Chi nói bằng giọng bình thản.
Người khác không biết nhưng Tư Đồ Sư Cưu biết rất rõ, nếu ông ta vẫn nói là không quỳ, chắc chắn Mạc Yến Chi sẽ lặng lẽ cắt đứt động mạch chủ của ông ta, có lẽ còn chưa cảm nhận được cơn đau thì ông ta đã chầu trời rồi.
Tuy tốc độ tay của Mạc Yến Chi có thể nhanh đến mức khiến người ta không cảm nhận được đau đớn, nhưng ông ta không muốn chết.
Ông ta cố gắng cả đời mới trở thành chủ nhà, sao có thể dễ dàng từ bỏ danh lợi và tiền bạc được!
Vào lúc sống còn, rốt cuộc Tư Đồ Sư Cưu cũng thỏa hiệp, quỳ xuống đất.
"Bố, làm gì với đám người này bây giờ? Với lại... mấy cái xác kia thì sao?", Mạc Phong bước đến, thấp giọng nói.
Trận đánh vừa rồi quá dữ dội, nếu cứ thế đi luôn, một khi bị người dân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ gây nên khủng hoảng.
Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng, vẫn bình thản như cũ, so với bố mình, Mạc Phong vẫn hơi non.
"Bố đã báo cho quân đội rồi, lát nữa họ sẽ tới đây, Yến Kinh vẫn chưa bước vào thời kỳ chỉ do một gia tộc quyết định, tự tiện điều động nhiều người như thế mà không có công văn từ bên trên, các người sắp ăn đủ rồi!"
Mạc Yến Chi bỗng nhận ra điều gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thái Nhi.
Ông ấy quay sang huýt sáo với Mạc Phong: "Tìm con à?"
"À... Vâng ạ!"
Mạc Phong gật nhẹ đầu, nhìn về phía Dương Thái Nhi.
Dường như họ đã quay về thời đi học ngây ngô, cô ấy là công chúa nhỏ được mọi người vây quanh, cũng là hot girl được cả trường công nhận.
Còn anh chỉ là một người cô độc, luôn đi một mình.
Khi ấy Dương Thái Nhi mới học cấp ba, còn Mạc Phong đã lên đại học, nhưng trường cấp ba đó liên kết với đại học Yến Kinh nên họ vẫn ở chung khuôn viên.
Sở dĩ hai người từng chạm mắt nhau trên sân tập cũng vì một người bạn thân của Dương Thái Nhi, khi thấy Mạc Phong luôn đi một mình, cô ta đã chế giễu: "Cậu xem tên đằng trước kìa, có giống một con chó không, ngay cả một người bạn cũng không có!"
"Nếu tôi là chó thì đã tốt, vì chó cũng không phải sống mệt mỏi như tôi!", Mạc Phong chỉ quay đầu lại, cười nhạt, tình cờ chạm mắt với Dương Thái Nhi.
Đấy cũng là lần đầu tiên họ đối mặt với nhau khi ở trường! Có lẽ ngay từ giây phút đó, anh đã khơi lên hứng thú của Dương Thái Nhi, chỉ cần một cô gái có hứng thú với bạn, ngày cô ấy yêu bạn cũng không xa nữa.
Lúc này, khi đối mặt với Mạc Phong lần nữa, Dương Thái Nhi vội che miệng, nước mắt đã chảy ra.
Tuy Dương Thái Nhi đã che miệng, nhưng biểu hiện của cô ấy vẫn bộc lộ sự vui vẻ trong lòng.
Cô ấy cũng không hiểu sao mình rất hay khóc từ sau khi mang thai, lần nào nghe được tin về Mạc Phong cũng thế.
Chẳng hạn như sau khi biết chuyện xảy ra ở duyên hải, ngày nào Dương Thái Nhi cũng nhốt mình trong phòng, không bước ra khỏi cửa nửa bước, chỉ ngẩn người nhìn ảnh anh.
"Được rồi, mau xử lý chuyện của con đi, có nhiều người phụ nữ không đáng sợ, đáng sợ nhất là ai cũng khóc vì con đấy!", Mạc Yến Chi vỗ vai anh, nói khẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT