Không thì hắn lại cho rằng anh là quả hồng mềm muốn bóp là bóp. Để sau này hắn định ra tay thì phải lượng xem mình có được cái bản lĩnh đó hay không.
Mục Thu Nghi cũng sải bước đi theo anh, khoác lấy tay anh ra khỏi nhà giam.
“Cậu Mạc! Sau này nhớ đến thường xuyên nhé!”, lúc này Khâu Minh cùng mọi người phía sau đồng loạt hô lên.
Mạc Phong quay đầu lại, cảm thấy cạn lời: “Thôi khỏi! Ngoan ngoãn ở đây cải tạo đi, sau này có cơ hội ra ngoài thì đến Giang Hải tìm tôi! Nhớ rõ tên tôi, Mạc trong Mạc Hữu, Phong trong cuồng phong nhé”.
Anh nói rồi quay người rời khỏi nhà giam, không quay đầu lại.
Nhóm người trong nhà giam không kìm được cứ lầm bầm mãi câu nói đó trong miệng.
“Hóa ra cậu Mạc tên là Mạc Phong! Nếu như có cơ hội nhất định tôi sẽ tới Giang Hải!”
“Tém tém lại đi, anh là tội phạm đang hoãn thi hành án tử hình đó!
“Hoãn thi hành án thì sao? Tôi cũng chẳng giết người, tôi có thể kháng án! Tôi nhất định sẽ làm lại để được ra ngoài. Cậu Mạc hãy đợi tôi!”
“…”
Một ngày trước anh còn bị Tư Đồ Yên ra lệnh cho cả đống người áp giải mình vào trại giam, một ngày sau cũng chính Tư Đồ Yên phải cầu xin anh bước ra.
Còn về phía Tưởng Minh Xuyên thì từ đầu đến cuối anh chỉ coi là kẻ mua vui. Nhà họ Tưởng có vệ sĩ của mình nhưng không giống nhà Tư Đồ khi nắm cả binh quyền trong tay.
Cho nên những người áp giải anh hôm qua có lẽ đều là lính Ngự Linh của nhà Tư Đồ cả.
Đứng ở cổng nhà giam, Mạc Phong bèn giang hai tay hít sâu một hơi: “Chúng ta thế này cũng xem như vợ chồng hoạn nạn có nhau nhỉ?”
"Đúng là mặt dày vô đối, ai là vợ chồng hoạn nạn với anh chứ!”, Mục Thu Nghi đẩy anh một cái, hừ giọng với vẻ cáu kỉnh.
Quả nhiên người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tránh. Một giây trước vẫn anh anh em em, anh là tia sáng trong cuộc đời em. Nhưng bây giờ thì cô đã coi như không có chuyện gì luôn rồi.
Dù tin có ma cũng không được tin miệng lưỡi phụ nữ.
“Hi hi, sớm muộn gì cũng là của nhau thôi!”, Mạc Phong cũng không hàm hồ, anh ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng bóp một cái.
Vẫn nhớ khi vừa đến công ty, đối với một người đẹp như vầy, đừng nói là ôm, chỉ cần nhìn một cái thôi là Mục Thu Nghi có thể nhảy đến cho anh hai bạt tai ngay.
Quả nhiên thiên hạ này không có cái gì không nhiễm khói bụi trần gian, chỉ là chưa gặp được đúng người mà thôi.
Lúc này Mục Thu Nghi đẩy nhẹ anh, thấp giọng nói: “Ôi này, có người đang nhìn đó!”
“Ở đâu cơ?”, Mạc Phong cũng nhìn xung quanh, quả nhiên có vài bóng người ở ngay gần đó.
Anh khẽ chau mày, những người này e rằng đã đứng ở đây lâu rồi, vậy mà anh lại không phát hiện ra.
Rốt cuộc vừa nãy anh đắc ý, vênh váo quá hay là nhóm người này núp quá kỹ?
Nhưng anh lập tức lắc đầu. Dù là khi nào, kể cả khi đã nằm ngủ thì Mạc Phong vẫn luôn cảnh giác. Anh hiểu đạo lý 'cẩn thận không thừa' hơn ai hết. Mặc dù những kẻ núp trong bóng tối kia không toát ra sát khí nhưng anh cũng không thể xác định được họ là bạn hay thù.
“Là ai?”, đôi mắt Mạc Phong đanh lại, anh nhìn chăm chăm vào mấy bóng hình núp sau gốc cây.
Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Thằng nhóc xấu xa! Giọng ông mà cháu cũng không nhận ra à?”
Chỉ thấy Thường Vân Sam sải bước từ phía sau cây đi ra.
Mạc Phong thấy vậy thì mới thu lại trạng thái phòng bị: “Sư thúc, sao ông lại đến đây? Không phải ông nói là không bao giờ ra khỏi nhà à?”
“Ông làm vậy không phải vì cháu sao! Thằng nhóc xấu xa, mẹ nó! Cháu ném tấm chân tình của ông vào thùng rác đấy à?”, Thường Vân San cáu kỉnh nói.
Anh nhìn mấy người còn lại vẫn đứng bất động tại chỗ: “Mấy người phía sau là…!”
Vèo…!
Lời còn chưa dứt, một bóng đen chuyển động nhanh, mạnh như chớp.
Mạc Phong trực tiếp đẩy mạnh Mục Thu Nghi ở qua bên cạnh:"Em tránh qua một bên đi!"
Sau đó anh lao cú đấm về phía người đàn ông kia
Ầm...!
Ầm...!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT