“Không chỉ theo dõi đâu, mà hướng hai giờ còn có một tay súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào đầu chúng ta đấy!”
“…”
Mọi người nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên họ nhìn thấy một họng súng phản xạ qua kính cửa sổ.
Triệu Vô Cực vội vàng hô lên: “Cứ bình tĩnh! Hôm nay ở đây nhiều người như thế này, bọn chúng không dám làm càn đâu. Mọi người cứ tự nhiên, đừng để mất mặt nhà họ Mạc!”
Ba người đi theo Mạc Phong vào trong câu lạc bộ. Nhưng vừa bước vào thì đã gặp ngay những người không muốn gặp.
“Ấy, cậu Mạc, tới Yến Kinh sao không nói với chúng tôi một tiếng để chúng tôi còn thể hiện tình hữu nghĩ của chủ nhà chứ?”, Tưởng Minh Xuyên còn chưa thấy đâu thì đã nghe thấy giọng của hắn vọng tới.
Mạc Phong cũng dừng bước quay lại liếc nhìn: “Cậu Tưởng khách sáo rồi, tình thương mến thương thì thôi đi, tôi sợ trong cơm có độc lắm! Trông quầng mắt cậu thâm thế kia, có lẽ lại bị suy thận rồi nhỉ. Tôi biết một cách trị được bệnh của đàn ông đấy, có cần tôi nói cho cậu Tưởng không?”
“Anh…! Làm người đừng có quá đáng quá. Gọi anh một tiếng cậu Mạc mà anh tưởng là thật đấy à? Nhà họ Mạc giờ không còn như xưa nữa, tôi khuyên anh tốt nhất nên khiêm tốn một chút, đừng để đến lúc chết lại không biết tại sao mình chết!”
Đôi mắt Tưởng Minh Xuyên nổi lên vằn máu, xem ra tối qua hắn không hề ngủ.
Mạc Phong khoanh tay ra vẻ đồng cảm: “Tương tự, tôi cũng tặng anh một câu, động đến ai thì động chứ động vào tôi là phỏng tay đấy!”
“Minh Xuyên, sao còn đứng ở đây?”
Một giọng nữ dịu dàng từ phía sau vọng tới. Giọng nói này quen thuộc quá, khiến Mạc Phong biết ngay là ai.
Chẳng phải là Dương Thái Nhi sao?
Lúc này Dương Thái Nhi đã mang thai được hơn bốn tháng, chiếc bụng đã lộ rõ hơn.
Khuôn mặt hình trái xoan lúc trước của cô giờ trông tròn trịa hơn nhiều.
Thế nhưng ánh mắt cô khi nhìn Mạc Phong chỉ toàn sự lạnh lùng và khinh thường.
“Người bên trong đang đợi đấy, chúng ta vào thôi!”, Dương Thái Nhi bước tới, chủ động vòng tay ôm cánh tay Tưởng Minh Xuyên và nói với giọng dịu dàng pha chút kiêu kỳ.
Tưởng Minh Xuyên nhân cơ hội ôm lấy eo cô. Hắn khẽ bóp làn da mềm mại của cô. Dương Thái Nhi chau mày, nhưng trong nháy mắt cô đã lấy lại vẻ bình thường.
“Chậc chậc, nhìn cậu Mạc của chúng ta kìa, ra ngoài không mang theo phụ nữ lại mang theo một đám đàn ông. Hóa ra đây là khẩu vị của cậu à!”
Két!
Có tiếng phanh xe vọng tới.
Anh quay lại nhìn thì thấy một chiếc xe taxi đang đậu bên ngoài.
“Này! Ai cho taxi vào đây vậy. Chẳng lẽ không biết hôm nay những nhân vật tới đây là ai sao?”, Tưởng Minh Xuyên gầm lên với chiếc xe đậu bên ngoài.
Dương Thái Nhi thi thoảng lại liếc nhìn Mạc Phong. Mỗi lẫn giả vờ quay đầu là cô lại liếc nhìn anh một cái.
Cô giữ khoảng cách với Mạc Phong, thứ nhất là để bảo vệ anh, thứ hai là để bảo vệ đứa con của mình.
Bao nhiêu con mắt nhìn vào thế này, người đông miệng lưỡi nhiều. Nếu như cô và Mạc Phong có ý tứ, để người khác nhìn thấy thì nhà họ Dương và nhà họ Tưởng sẽ rất mất mặt.
Thực lòng cô chỉ muốn lao tới ôm lấy Mạc Phong. Nhưng nếu như vậy, sẽ chẳng ai đạt được lợi ích gì. Dù Mạc Phong có thực lực của riêng anh nhưng hiện tại vẫn quá mỏng manh, đơn độc.
Cánh cửa xe từ từ mở ra. Một đôi chân dài trắng nõn đập vào mắt mọi người.
Đôi chân thẳng tắp, trắng bóng dưới ánh mặt trời. Hơn nữa cô gái còn không hề đi tất. Đúng là tuyệt tác nhân gian.
Nhìn từ dưới lên trên, Mạc Phong có cảm giác quen thuộc lắm. Hình như anh đã gặp cô gái này ở đâu đó, thậm chí là đã từng sờ ở đâu đó.
“Chị dâu?”, Trương Phong hô lên.
Người tới không phải ai khác mà chính là Mục Thu Nghi.
Cô ấy hôm nay đẹp tới mức nao lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT