**********

Ổ khóa dùng búa đập không được cuối cùng cũng đã rơi xuống đất.

Ông Cung thấy vậy bèn thở dài: “Tôi đã giữ chiếc hộp này hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng xong rồi!”

“Thiếu chủ, mau mở ra. Không chừng bên trong có thứ gì đó kỳ diệu mà mẹ để lại cho cậu đấy!”, Triệu Vô Cực gật đầu đầy kích động.

Nhưng hắn vẫn biết đâu là chủ đâu là tớ, dù trong lòng rất muốn mở chiếc hộp nhưng cũng không thò tay ra động vào.

Vì dù sao chiếc hộp này cũng là do Trầm Thu Vũ để lại. Người duy nhất có tư cách mở nó ở đây chính là Mạc Phong.

“Đúng vậy anh Mạc, anh mau mở ra xem, rốt cuộc bên trong là thứ gì?”, Trương Phong cũng xoa tay với vẻ sốt ruột: “Không biết có ăn được không?”

“Làm gì có chuyện! Có đồ ăn nào mà có thể để ở trong hộp lâu như vậy chứ? Đừng nói linh tinh!”, Sở Nam Thiên trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận.

Có thể chưa ai biết Trầm Thu Vũ là người phụ nữ như thế nào. Bà chính là một nữ thiên tài thời đó. Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, thậm chí còn được rất nhiều các bậc thầy trong và ngoài nước muốn nhận làm đệ tử.

Năm tám tuổi bà đã đạt quán quân trong cuộc thi piano tổ chức tại Vienna.

Có lẽ khả năng học hành của Mạc Phong được thừa hưởng từ gen di truyền của mẹ, còn học võ là từ bố.

Từ đó Trầm Thu Vũ mượn nhà họ Trầm làm bàn đạp và đã đạt nhiều thành tựu trên con đường âm nhạc. Cộng thêm với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên bà được rất nhiều gia tộc nước ngoài săn đón. Từ xưa tới nay, những người phụ nữ giỏi giang, thông minh, tháo vát như vậy, có ai mà không thích?

Hơn nữa bà cười không lộ răng, vô cùng thân thiện, không kiêu căng, chắc chắn bà chính là bảo bối trong tay đàn ông và là cái gai trong mắt những người phụ nữ khác.

Người phụ nữ như vậy đã sớm có sự chuẩn bị nên mới có chiếc hộp này. Bên trong chắc chắn là bảo bối của nhà họ Mạc.

Mạc Phong chậm rãi mở chiếc hộp ra. Bên trong toàn là giấy.

“Đây là gì vậy?”, anh cầm xấp giấy lên nói với vẻ nghi ngờ.

Nhìn kỹ thì thấy đây là giấy chứng nhận nhà đất, ngân phiếu cùng với giấy kinh doanh các loại.

Hơn nữa toàn bộ đều thuộc vùng Ma Đô.

Hai mươi năm trước Ma Đô cũng là nơi tấc đất tấc vàng. Có nhiều tài sản như thế này thì có thể thấy khi đó nhà họ Mạc mạnh tới cỡ nào.

Khi thực lực của nhà họ Mạc đang ở thời kỳ đỉnh cao mẹ anh đã biết tính toán tới những điều này, chứng tỏ bà là người đa mưu túc trí cực kỳ.

Trương Phong cũng cầm xấp giấy lên nhìn: “Ôi, toàn bộ là giấy chứng nhận nhà đất, hơn nữa còn đứng tên của anh nữa! Ấy Mạc Giai Cầm là ai vậy?”

“Mạc Giai Cầm sao? Ở đâu?”

“Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất này ghi tên Mạc Giai Cầm, là thế nào của anh đấy?”

Mạc Phong cầm tờ giấy lên xem, phần lớn đều ghi tên anh, duy chỉ có một tờ là ghi tên Mạc Giai Cầm.

Ma Đô, khu Hoàng Phổ, chung cư Kim Vực Loan.

Lúc mua nhà là hai mươi năm trước. Khi đó Mạc Phong mới có một tuổi. Mạc Giai Cầm lẽ nào..là em gái của anh sao?

Cung Lợi Hoa được coi là người làm thâm niên cuả nhà họ Mạc nên đương nhiên biết rất rõ. “Thiếu chủ, lẽ nào cậu không nhớ mình vẫn còn một người em gái sao?” ТrцуeлАРР.cоm* trang web cập nhật nhanh nhất

Mạc Phong ngẩng đầu nhìn Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực. Bọn họ đồng loạt gật đầu. “Em gái sao...sao tôi không nhớ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play