Trong thời gian ngắn muốn thoát khỏi tầm mắt của đám đông, thoát khỏi sự vây bắt của bọn họ thì chỉ có một đường duy nhất, đó là đi lên sân thượng.
“Mau! Tất cả mọi người đi lên!”, Tư Đồ Yên phất tay: “Bắt sống cho tôi!"
Một vấn đề rõ ràng như vậy mà anh ta không nghĩ ra. Bởi vì người bình thường thì sẽ không bao giờ chạy lên sân thượng, như vậy khác gì con thú bị nhốt!
Phương Hồng chắp tay hừ giọng: “Cậu chủ yên tâm, hôm này ngoại trừ bọn chúng biết bay, nếu không sẽ không có đường thoát đâu!”
Cả đám nhao nhao lao lên sân thượng.
Lúc này, trên đỉnh tòa nhà.
Rầm.
Cánh cửa sân thượng bị bật tung bởi một đạp.
“Mạc Phong, đừng hòng chạy thoát!”, Tưởng Minh Xuyên còn chưa nhìn thấy người mà đã gầm lên.
Cả đám nhào ra sân thượng nhưng xung quanh trống không, đến một bóng người cũng không thấy!”
“Cậu chủ, phía bên này!”
Cũng không biết là do ai gọi mà Tư Đồ Yên lập tức dẫn người đi về hướng ngược lại.
Họ thấy một sợi dây leo núi được nối sang tòa cao ốc bên đối diện.
Nhìn kỹ thì thấy một nửa người của Trương Phong vẫn còn lơ lửng trong không trung.
“Ấy, chào buổi tối cậu Tư Đồ nhé!”, Mạc Phong vẫy tay cười đắc chí. . Hãy tìm đọc trang chính ở ( TRÙMt ruуện.м E )
Tư Đồ Yên tức điên máu: “Khốn khiếp! Đừng tưởng các người có thể chạy! Có giỏi thì xuống đây đấu một trận đi!”
“Ha ha ha, dựa vào đám người chỉ biết ăn như các người mà cũng định bắt tôi sao? Kiếp sau đi nhé”, anh giơ ngón tay giữa lên cười lạnh lùng.
Tưởng Minh Xuyên cũng tức lắm: “Còn ở Yến Kinh thì các người đừng hòng chạy thoát!”
“Chạy sao? Ai nói các người là tôi chạy! Tư Đồ Yên thì may ra tôi còn kiêng dè, còn cái cỡ anh ấy à? Đến xem là đối thủ tôi còn chẳng có hứng. Nhân lúc còn sớm trốn xa một chút, phải giết anh tôi thấy phiền phức lắm!”
Phụt!
Tưởng Minh Xuyên tức tới mức trợn ngược mắt ngất tại chỗ.
Tư Đồ Yên liếc nhìn hắn, sau đó nhìn Mạc Phong hừ giọng lạnh lùng: “Lần sau tới Yến Kinh, tôi nhất định sẽ khiến các người một đi không trở về!”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của các anh tới đâu! Bái bai, ông nội rút trước nhé, các người cứ từ từ mà chơi!”, Mạc Phong ở tòa nhà bên kia vẫy tay va chạy xuống.
“Đuổi theo cho tôi!”
Cả tòa nhà bỗng trở nên sục sôi.
Nhưng khi họ tới bên tòa nhà đối diện thì người đã biến mất không để lại dấu vết.
Hôm nay huy động nhiều cao thủ như vậy, cuối cùng vẫn công cốc.
Hai tòa nhà cách nhau hơn hai mươi mét, chiều cao hơn tám mươi mét, từ đây mà thoát được qua bên đó đúng là có bản lĩnh.
Mạc Phong tới Yến Kinh khiến cả thành phố mất ăn mất ngủ. Tối nay người không ngủ được không chỉ có nhà họ Tưởng, nhà họ Tư Đồ mà còn có cả các gia tộc khác.
Gia tộc từng mạnh nhất Yến Kinh đã quay về, giờ bọn họ như thấy Mạc Phong thì giống như nhìn thấy Mạc Yên Chi của năm đó.
Mạc Yên Chi hơn hai mươi tuổi cũng không coi ai ra gì, và đã đưa nhà họ Mạc thuộc cấp ba lên tới đỉnh cao của vinh quang.
Nếu không phải các gia tộc liên thủ lại thì khí thế của nhà họ Mạc nào dễ tiêu diệt như vậy.
Sáng sớm.
Trong một căn cửa hàng bánh bao tại thành phố Yến Kinh.
“Thiếu chủ, ăn thử dimsum của cửa hàng này, tôi tìm khắp Hoa Hạ cũng chỉ thấy ở đây là ngon nhất. Sắp hai mươi năm rồi tôi mới được ăn lại! Mùi vì vẫn như vậy! Không tệ”, Triệu Vô Cực vội vàng gắp một chiếc há cảo đưa cho Mạc Phong.
Sở Nam Thiên cũng nhìn xung quanh: “Hơn hai mươi năm trước, nơi đây mới chỉ có mười mấy mét vuông chứ không phải hai tầng như hiện tại, cũng không biết ông chủ ở đây có còn là ông chủ cũ hay không!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT