Anh tới một khách sạn. Ở đây trang hoàng cũng không tệ. Bên ngoài đều được bố trí người, không cần nói cũng biết tất cả là do Dương Thái Nhi sắp xếp.

Chỉ có điều bây giờ thân phận của Mạc Phong đã bị bại lộ. Nếu cô cứ giúp anh như vậy mà để nhà họ Tưởng biết được thì sẽ khó tránh bị người ta hiểu lầm. Anh cũng không muốn vì sự xuất hiện của mình khiến cuộc sống hiện tại của cô bị đảo lộn.

Có lẽ cứ yên lặng như thế này lại tốt hơn.

“Anh Mạc đỉnh thật đấy, tới Yến Kinh cũng có vệ sĩ riêng luôn!”, Trương Phong nhìn những tên vệ sĩ to con mặc đồ đen bèn cười xấu xa: “Có phải cô Dương có ý tứ gì với anh không?”

Sở Nam Thiên vội vàng kéo áo Trương Phong ra hiệu hắn đứng ăn nói linh tinh.

Mạc Phong liếc nhìn mấy người mặc đồ đen đứng ngoài cổng. Ai cũng to cao vạm vỡ, nhưng ánh mắt thì láo liên. Nếu để xảy ra chuyện thì không biết ai phải bảo vệ ai mới đúng đây.

“Cho người lui hết đi, đang lúc đầu sóng ngọn gió, đừng để cô ấy phải mạo hiểm vì chúng tôi”, Mạc Phong nói nhỏ với Hổ Si.

Anh tới Yến Kinh lần này biết chắc sẽ gặp phải rắc rối. Nếu bắt Dương Thái Nhi phải bất chấp tất cả để bảo vệ mình thì không những sẽ khiến nhà họ Tưởng mất mặt mà hơn thế còn khiến nhà họ Dương phải chịu sự bài xích của các gia tộc khác.

Hơn nữa, làm như vậy Dương Thái Nhi cũng sẽ bị mất danh tiếng.

Hổ Si liếc nhìn Mạc Phong khẽ cười: “Cậu có thể nghĩ tới những tình huống này thì đúng là đàn ông đích thực. Tôi cũng thích việc của cậu với những người khác sẽ không khiến cô Dương bị liên đới. Một mình cô ấy đã đủ vất vả rồi”.

“Tôi biết, thay tôi nói với cô ấy, câu chuyện giữa kỵ sĩ và công chúa sẽ chẳng thể có hồi kết được”, Mạc Phong thở dài cười khổ.

Sau đó anh cùng mấy người Trương Phong bước vào trong khách sạn. Khách sạn này có tất cả ba mươi tầng, dù thế nào thì mấy người Mạc Phong cũng tìm một phòng có cửa sổ.

Hơn nữa họ chỉ thuê một phòng, bốn người ở một phòng.

Họ chỉ định nghỉ ngơi một chút. Có lẽ tối nay cũng chẳng thể ngủ được, vì luôn phải ở trong tình trạng cảnh giác.

Một cơn gió thổi, một ngọn cỏ lay cũng có thể khiến bọn họ mất mạng như chơi!

“Thiếu chủ, mọi người nghỉ ngơi đi, để tôi canh gác”, Triệu Vô Cực đặt túi xuống đất khẽ nói.

Mạc Phong phất tay: “Không cần đâu. Tất cả cùng nghỉ ngơi đi. Một đám tạp nham thôi mà, không cần bận tâm. Tĩnh dưỡng tinh thần thì sau mới có thể chiến đấu được”.



Lúc này trên cầu tại công viên Bắc Hải.

Dương Thái Nhi ngồi trên bậc thang đá, nhìn hoàng hôn nơi chân trời, và cả những chiếc thuyền cá đang di chuyển mỗi lúc một xa bờ.

“Thưa cô, chúng ta về thôi!”, Hổ Si lấy một chiếc áo, khoác lên vai cô.

Nhưng cô khẽ lắc đầu: “Gặp anh ấy chưa?”

“Gặp rồi, cậu ta nói tôi cho toàn bộ người canh giữ bên ngoài rút lui, còn bảo tôi nhắn cô một câu!”

“Câu gì!”

“Kỵ sĩ và công chúa sẽ không bao giờ có hồi kết”.

“…”

Dương Thái Nhi quay lưng về phía Hổ Si, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má cô.

Đây chính là câu nói khi họ chia tay tại sân bay mà Mạc Phong đã nói khi rời khỏi Yến Kinh vào năm anh mười tám tuổi.

Nguyên văn câu nói là thế này: “Kỵ sĩ chỉ có thể bảo vệ công chúa, còn người cưới được nàng phải là hoàng tử!”

Người mang lại niềm vui cho bạn chưa chắc đã là người về chung nhà với bạn.

“Nhưng người em thích là kỵ sĩ…”, Dương Thái Nhi cúi đầu mỉm cười chua chát.

Tách!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play