Nhưng Trương Phong không có thời gian quan tâm tới những điều đó. Vì nếu hắn ngã xuống thì chắc chắn những người khác sẽ chết hết.

Hắn nhảy về phía Tần Lam đang đứng trên cây và ném Hồng Yên: “Đỡ lấy!”

“Cẩn thận sau lưng anh!”

Pằng!

Một viên đạn phóng ra, vỏ đạn lại rơi vào trong áo hắn, nóng bỏng.

“Chết tiệt! Cô có thể bắn chuẩn một chút được không!”, Trương Phong cảm thấy cạn lời. Hắn quay đầu lại, chắp tay tạo thành thủ quyết: “Phong Hỏa Lệnh!”

Rầm!

Hắn chĩa bàn tay về phía tên hành thi đang ở phía sau lưng.

Ầm!

Trong nháy mắt tên hành thi bốc cháy như một bó đuốc.

“Thanh Phong!”, lão già kinh hãi hô lên.

Hành thi bị bắn trúng cháy rừng rực. Lúc này Trương Phong cũng chộp lấy một cành cây và thở hổn hển.

Chiêu vừa rồi khiến hắn gần như cạn kiệt Dương khí. Hắn không dám đặt chân mình xuống đất nữa.

“Á!”

Tên hành thi bị trúng Phong Hỏa Lệnh gầm rú sau đó bị cháy thành tro, ba bồn bảy vía của hắn bay ra.

“Cấp cấp như luật lệnh! Phá!”

Trương Phong tung một tấm bùa giấy đánh tan hồn phách vừa bay ra từ người tên hành thi.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng bốn phía.

“Thằng nhãi, mày tự ý tiêu diệt âm hồn mà không sợ người của dương gian sẽ gây rắc rối sao?”, lão già gầm lên.

Thế nhưng Trương Phong chỉ cười lạnh lùng: “Dù có chết thì tôi cũng không để các người thoát khỏi đây đâu! Diêm Vương có quyết định riêng của ông ta, vớilại, loại người như các người mà còn cần vào luân hồi sao?”

“Ngông cuồng! Để xem lát nữa tao rút hồn luyện phách của mày như thế nào!”

Lão già bỗng di chuyển, chân đạp mạnh xuống đất, tay tạo thành pháp quyết.

“Thanh Long tại hành, Hắc Phong cuồng tiếu, trường pha không ngừng, bạch cốt sát khí, dẫn hồ quy tông! Dưỡng thi trận! Khởi!”

Lúc này, khắp nơi đều là cương thi từ dưới đất ngoi lên. Chúng nhe nanh giơ vuốt vồ tới. Số lượng chúng quá nhiều, đông như quân Nguyên.

Hắn phát hiện ra đám mới xuất hiện này có điểm khác lạ, tốc độ của chúng nhanh hơn đám trước nhiều, hơn nữa chúng còn biết chạy.

“Ở nguyên trên cây, đừng trèo xuống!”, Trương Phong kêu lên với mấy người đang ôm cây.

Vừa dứt lời hắn đạp chân vào cành cây, cơ thể xoay vòng trong không trung. Tay hắn rải năm, sáu tấm bùa giấy ra xung quanh.

“Phá!” Ầm!

Bốn phía tạo thành biển lửa.

Trương Phong lột miếng vỏ cây vứt xuống đất để tránh khi hắn bước xuống thì cơ thể bị chìm vào bùn.

Hắn lập tức dán thêm mấy tấm bùa dương khí lên người mình. Vô số cương thi lao về phía hắn.

Mấy người Tần Lam đứng trên cây nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng có cảm giác thế giới quan bị thay đổi một trăm tám mươi độ. Toàn bộ những điều cô không tin trước đây thì giờ đều xuất hiện ngay trước mắt.

Ở một nơi tăm tối như thế này, cả cơ thể Trương Phong bỗng phát ra ánh sáng màu vàng. Ban đầu luồng sáng đó rất mạnh nhưng sau đó nó yếu dần và chuyển sang màu nhàn nhạt.

Cứ khi hắn giết chết được vài tên thì lại có một đám phía sau lao lên.

Nếu không tìm các phá vỡ trận pháp ở một nơi tập trung âm khí dưỡng thi như thế này mà chỉ dựa vào một mình hắn thì sẽ chết cả lũ mất.

Không phải Trương Phong không hiểu điều đó nhưng hắn đã tìm mà không biết mắt trận ở đâu. Không chỉ không phá được trận pháp mà luồng âm khí càng lúc càng dày đặc hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play