Anh lập tức bật dậy, ra khỏi giường nhưng bỗng cảm thấy như tụt huyết áp nên ngã xuống đất.
Anh day thái dương, khẽ thở dài: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mình không nhớ gì cả?”
Anh cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhớ được đến đoạn sau khi mưa thì anh đi thuê phòng.
Đột nhiên.
Anh bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng vỗ trán: “Bạch Doanh? Người đâu?”
Lúc này trên giường trống không, chỉ có một mình anh. Nhưng dưới đất thì có thêm một vài thứ…
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì có lẽ sẽ biết ngay tối qua đã xảy ra chuyện gì…
Chuyện tối qua không phải là mơ! Và người phụ nữ trong cơn mộng mị cũng không phải là ai khác.
Mơ như không mơ, giả giả thật thật, thật không ngờ mọi thứ đều là sự thật.
Bốp!
Mạc Phong tát vào mặt mình không chút do dự: “Chết tiệt! Tối qua…!Hầy!
Nhớ lại tối qua, hình như Bạch Doanh đã khóc.
Rồi cô còn nói gì đó bên tai anh, nhưng khi đó trong đầu anh chỉ toàn t*ng trùng, làm gì có tâm trạng mà đi nghe những lời nói đó.
Anh chỉ không hiểu một điều. Rằng bình thường anh cũng rất thích gái đẹp nhưng không tới mức mất kiểm soát. Thường anh sẽ biết rất rõ có thể làm chuyện đó với ai hay không làm với ai.
Đối với người phụ nữ như Bạch Doanh thì tuyệt đối không được động vào. Dây vào con gái Miêu Cương thì có thể cả đời sẽ không dứt ra được.
Anh lập tức đứng dậy sờ túi thì phát hiện đá Tam Sinh đã không còn.
Xem ra đúng là Mạc Phong đã đoán đúng. Anh đã bị cấy trùng, và mục đích của Bạch Doanh chính là đá Tam Sinh.
Và có lẽ cô nghĩ dùng lần đầu của mình để đổi lấy viên đá cho dù Mạc Phong có đồng ý hay không. Nếu anh đoán không nhầm thì cô ấy đang trên đường quay trở về Nam Khương.
Anh lấy điện thoại gọi cho Bạch Doanh. Nhưng số máy của cô đã không còn tồn tại.
Xem ra đúng như những gì anh nghĩ, cô lấy đá Tam Sinh và trở về nhà, thậm chí còn định cắt đứt mọi liên lạc với anh và coi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
“…Cô nhóc này, muốn viên đá thì nói một tiếng chẳng phải là được sao?”, Mạc Phong thở dài.
Lẽ nào tối qua cô nhóc có biểu hiện như người mất hồn là do Nam Khương đang xảy ra chuyện? Chính vì vậy cô mới cuống cuồng muốn món đồ của anh như vậy!
Trước đó anh cũng biết Bạch Doanh rất có hứng thú với đá Tam Sinh. Từ lúc anh nói rằng chỉ khi viên đá nằm trong tay anh mới phát sáng thì cô cứ lần khần ở lại đây vì muốn anh có thể cùng về Nam Khương với mình. Vậy mà tối qua cô kích động tới mức dùng hình thức ‘cướp’ để lấy được viên đá, dù biết có khi mang về cũng không thể dùng được. Điều đó chứng tỏ phía Nam Khương đang thực sự xảy ra chuyện.
Nếu không cô ấy đã không gấp rút như vậy.
Lẽ nào sự việc có liên quan tới vầng trăng máu?
Càng nghĩ Mạc Phong càng cảm thấy đau đầu, cứ như nó sắp nổ tung ra vậy.
Thế nhưng anh cũng hết cách, chỉ biết cần phải tới công ty trước rồi tính sau.
May mà lúc anh đi xuống, lễ tân đã được đổi bằng người khác. Nếu không họ sẽ không hiểu tối qua anh đi lên được bằng cách nào.
Sau khi tới công ty, anh đẩy cửa đi thẳng tới phòng bảo vệ.
Cả đám bảo vệ đang ngồi nhàn nhã đánh bài. Mạc Phong trừng mắt, bọn họ lập tức thu dọn.
“Hi hi, bọn em mới bắt đầu thôi mà, thời tiết nóng bức như thế này có ai ra vào đâu, vì vậy…”, Vương Bưu nói với vẻ ái ngại.
Mạc Phong cũng không làm khó họ. Anh chỉ phất tay: “Được rồi, lần sau chú ý. Anh thì không sao, chỉ sợ bộ phận khác tố cáo thôi. Tới lúc đó anh cũng chịu, chẳng giữ nổi các chú. Giờ bên ngoài khó tìm việc lắm, có việc thì nên biết trân trọng!”
“Vâng vâng vâng, lần sau nhất định sẽ chú ý ạ. Phải rồi anh Mạc. Gần đây anh bận lắm ạ. Cảm giác lâu lắm rồi không gặp anh, cứ như rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi vậy. Em còn tưởng anh không làm ở công ty nữa rồi cơ".
“Lâu vậy sao? Sao anh cảm thấy mới có mấy ngày thôi nhỉ!”
“…”
Đi duyên hải đã mất gần hai mươi ngày, sau đó về tới Giang Hải lại xử lý công việc thêm mấy ngày nữa. Xem ra đúng là anh đã không tới công ty hơn hai mươi ngày rồi.
Thời gian cứ thế trôi đi, muốn giữ lại cũng không biết phải làm thế nào.
Mạc Phong ngồi xuống ghế, gác chân lên đùi Giang Tiểu Hải: “Tiểu Hải có thể bóp giúp anh vài cái không, cả người anh cứ như không còn sức ấy!”
“Anh bị cảm à?”, Giang Tiểu Hải bóp đùi anh khẽ cười.
Trước đây họ là chiến hữu có thể mặc cả quần của nhau, nên đương nhiên chút chuyện như thế này chẳng đáng để tức giận.
Anh vừa trở về là lập tức trở thành vua. Vương Bưu cũng vội vàng rót trà bưng tới: “Anh Mạc, trời nóng nực quá, anh uống chút nước đi”.
“Được đấy nhỉ!”, Mạc Phong chỉ vào gã mỉm cười.
Ở với con gái của chủ tịch đúng là là có lợi. Anh chỉ cần liếc nhìn một cái là người khác đã hiểu ý ngay.
Nhưng anh vừa nhấp môi thì…
Phụt!
“Không phải là hồng trà sao? Sao giống trà năm đồng một túi thế?”
Vương Bưu nín thở: “Anh Mạc, anh đúng là ngầu quá, đến ngay cả trà bao nhiều tiền mà cũng biết!”
“Thừa thãi, trà ngon uống một ngụm là biết ngay. Trà rẻ tiền khiến họng khó chịu, nếu hết thì đi lấy ở chỗ giám đốc Tô ấy, bộ phận nhân sự có trà ngon lắm!”
“Giám đốc…Tô…xin nghỉ rồi ạ…”
“Xin nghỉ à? Nghỉ lâu chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT