Người đàn ông vuốt keo ban nãy nghi hoặc hỏi: "Tại sao? Số phụ nữ mà tôi theo đuổi không phải một trăm thì cũng phải tám chục. Cô dựa vào đâu mà bảo tôi không theo đuổi được cô ấy?"
"Bởi vì giám đốc Tống của chúng tôi... Đã có người trong lòng rồi!"
"..."
Lúc này, Mạc Phong như thể nghe thấy tiếng tim vỡ loảng xoảng.
Quay lại nhìn đám đàn ông kia, tên nào tên nấy mặt như đưa đám.
"Hứ! Có người trong lòng thì đã sao? Chỉ cần cô ấy chưa kết hôn là được, có chí thì ắt làm nên! Tôi không tin gia thế như tôi mà không theo đuổi được cô ấy, ngày mai tôi sẽ lái chiếc Porsche của bố tôi tới!", người đàn ông đầu vuốt keo kia cười lạnh nói.
Lái chiếc Porsche của bố anh ta tới?!
Cô gái mặc đồ công sở kia chỉ khẽ nhếch mép cười lạnh đáp: "Có chút đó thôi mà đã nổ rồi sao? Không phải tôi coi thường anh, nhưng dù anh có mười chiếc Porsche thì giám đốc Tống cũng sẽ không thích anh đâu!"
"Tại sao?"
"Vì các người không đủ trình để so với người trong lòng của cô ấy!"
"..."
Mấy người kia lúc này lại chụm đầu vào với nhau.
"Cô ấy thích ai vậy?"
Không biết ai là người hỏi câu này. Thực ra Mạc Phong cũng rất tò mò, rốt cuộc Tống Giai Âm thích người đàn ông như thế nào.
Cho nên anh cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Cô gái mặc đồ công sở đẩy gọng kính nói: "Các người cũng xứng để biết sao? Người đó chắc chắn có quyền lực hơn tất cả các người! Thậm chí còn hơn gấp trăm gấp nghìn lần!"
Vốn dĩ Tống Giai Âm cũng đã nhờ người đuổi đám đàn ông này đi, nếu không thì khi đi xuống bị bọn họ vây lại thì phiền chết mất!
"Vậy rốt cuộc là ai? Nói cho chúng tôi biết đi, nếu không chúng tôi sẽ không từ bỏ đâu!", người đàn ông đầu vuốt keo kia vẫn không chịu buông tha. Anh ta vỗ ngực, cười lạnh nói: "Nếu cô Tống đã có người trong lòng thì không biết cô Trương có thời gian rảnh để hẹn hò chút không?"
Cô gái mặc đồ công sở kia mặt biến sắc, rõ ràng cô gái này chính là "cô Trương" vừa rồi.
Có điều nếu xét về ngoại hình thì cô gái này quả thực cũng khá ưa nhỉn, đặc biệt là dáng còn đẹp, mặt mũi tạm được. Kiểu con gái như vậy lại là "con mồi" của rất nhiều gã trai đểu!
"Hứ! Sợ rằng nói ra các người lại sợ chết khiếp thôi! Người giám đốc Tống thích là...!"
Lúc này, Mạc Phong đã dỏng tai lên hết cỡ. Có thể là do anh tò mò, cũng có thể là anh đang mong đợi điều gì đó.
"Là cậu chủ số một Giang Hải! Mạc Phong!"
Đoàng!
Đám đông lại bắt đầu nhốn nháo.
Cậu chủ số một Giang Hải! Mạc Phong không khỏi nhếch miệng lên cười gian xảo: "Mình lại là cậu chủ số một Giang Hải cơ đấy!"
Nhưng sau đó Diệp Phong mặt biến sắc. Vậy nếu mình là cậu chủ số một Giang Hải, vậy thì người mà Tống Giai Âm thích chính là... Mình ư?!
"Mạc Phong! Anh ta là ai?", người đàn ông đầu vuốt keo kia nghi hoặc hỏi lại.
Những người khác mặt cũng đầy mông lung, rõ ràng là không ai biết Mạc Phong là ai.
Cô Trương này nói như vậy là do mấy lần vào văn phòng của Tống Giai Âm thì thấy Tống Giai Âm viết đầy hai chữ "Mạc Phong" vào sổ của mình. Chuyện này rất đáng nghi.
Đặc tính của phụ nữ là rất thích hóng chuyện, đặc biệt đây còn là chuyện của sếp mình. Cho nên, cô Trương đã dùng mọi cách để tìm đầu mối tìm hiểu xem người đàn ông khiến sếp mình mê mẩn rốt cuộc là có gia thế khủng như thế nào!
Những chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện Mạc Phong đánh Châu Phi của nhà họ Châu tàn phế mà Châu Nhược Niên vẫn phải đích thân đến xin lỗi đã đủ biết Mạc Phong có gia thế hiển hách thế nào!
Đã đánh Châu Phi mà vẫn ung dung tự tại, điều đó chứng tỏ Mạc Phong có sức mạnh vượt xa nhà họ Châu. Người mà đến nhà họ Châu cũng phải sợ thì chẳng phải cậu chủ số một Giang Hải hay sao?
Lúc này, một người đàn ông trọc đầu vỗ vỗ vào đầu rồi ngạc nhiên hô lên: "Cái này... Cậu chủ Mạc có phải là người đánh cậu chủ Châu thành tàn phế không?"
"Hả?", đám đông lại được phen kinh ngạc.
Hiện giờ đám người kia dường như đều đã hiểu ra tại sao Tống Giai Âm lại hờ hững trước sự theo đuổi cuồng nhiệt của họ như vậy. Hóa ra là cô ấy đã có đối tượng rồi.
Giữa sư tử và chó hoang thì đương nhiên phải chọn sư tử!
Đừng làm loạn nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT