**********

"Mẹ kiếp! Tối qua các người đi đâu? Nếu hôm qua không có tôi thì cô chủ của các người đã bị bắt cóc rồi đấy biết chưa hả?"

Bất luận Mạc Phong nói thế nào thì vẫn bị chặn lại, bọn họ nhất định không cho anh bước lên phía trước, thậm chí còn hung hăng như sắp đánh anh đến nơi.

Mạc Phong thực sự không muốn động tay chân, sáng sớm ngày ra đã đánh lộn không tốt cho sức khỏe chút nào. Hơn nữa mấy ngày nay ngày nào anh cũng phải đánh nhau, hiện giờ không muốn động tay với những kẻ không cần thiết.

Diệp Đông Lâm chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết rắc rối này, nhưng cô chỉ đứng im lặng, quay lưng lại với Mạc Phong. . ngôn tình sủng

"Cô có thể bảo vệ sĩ của cô tránh đường được không?", Mạc Phong nhìn Diệp Đông Lâm, bất lực gọi với theo.

Nhưng Diệp Đông Lâm đột nhiên rảo bước về phía sân bay rồi đáp: "Quay về đi!"

"Không cần tôi tiễn cô lên máy bay sao?"

"Không cần! Về đi!"

"Ừm!"

Nói rồi, Mạc Phong cũng đành quay lưng, toan đi về phía chiếc Ferrari đang đỗ. Điều khiến anh khó hiểu là tại sao mới phút trước vẫn vui vẻ bình thường mà đến phút mốt, thái độ của Diệp Đông Lâm lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Haizzz!

Đúng là đoán tâm ý của phụ nữ thì chẳng khác gì mò kim đáy bẻ!

Nhưng chẳng ai hay, lúc này nơi khóe mắt Diệp Đông Lâm đã rưng rưng hai hàng lệ.

Một vệt nước mắt mờ mờ chảy từ khóe mắt xuống gương mặt cô.

"Đợi đã!"

Lúc Mạc Phong chuẩn bị rời đi thì đột nhiên đằng sau có ai đó gọi giật lại.

"Sao vậy?"

Mạc Phong quay lại nhìn, Diệp Đông Lâm vẫn đứng ở cửa sân bay, quay lưng lại với anh. Còn mấy người vệ sĩ lực lưỡng kia thì đang đứng bên cạnh cô.

"Nhớ để dành cho tôi một phòng trong biệt thự, có thể tôi sẽ còn tới!"

Diệp Đông Lâm nói xong câu này thì đi thẳng vào bên trong. Mặc dù thời gian cô ở bên cạnh Mạc Phong không lâu nhưng khi ở bên cạnh anh, cô cảm thấy như chẳng còn phiền não.

Có lẽ giờ Diệp Đông Lâm đã hiểu tại sao em gái mình lại ở lì đó không chịu về. Bởi ở đó có bạn bè, còn có một người đàn ông bất chấp tất cả để bảo vệ cô ấy!

Nếu như vậy thì có lẽ Diệp Đông Lâm cũng chẳng muốn về nữa. Nhưng nhà họ Diệp... Vẫn còn nhiều việc cần cô giải quyết!

Những thứ mà Diệp Đông Thanh đã từ bỏ thì cô sẽ phải gánh vác hết. Có nhiều người từ khi sinh ra đã định sẵn một con đường phải đi. Muốn đội vương miện thì đương nhiên trọng trách phải nặng nề!

Nếu cô đã quyết định tiếp quản sản nghiệp nhà họ Diệp thì đương nhiên sẽ phải hy sinh nhiều thứ hơn so với người thường. Nếu không phải do Diệp Đông Thanh đổ bệnh, có thể cô ấy cũng sẽ cùng chị gái mình quản lý nhà họ Diệp.

Sau khi Diệp Đông Lâm đi vào trong sân bay, mấy người vệ sĩ kia cũng vào theo. Mấy người vệ sĩ này nhìn tướng đã biết đều là cao thủ.

Nếu sáu cao thủ này liên thủ lại thì Mạc Phong chưa chắc đã là đối thủ của họ. Nhưng thực không hiểu nổi, có vệ sĩ lợi hại như vậy, nhưng tối qua lúc Diệp Đông Lâm bị bắt cóc thì họ đang ở đâu?!

Mạc Phong trầm ngâm đứng ở đó hít một hơi thật sâu lẩm bẩm: "Haizz! Phụ nữ thật khó hiểu, phụ nữ đẹp thì càng khó hiểu hơn!"

Mạc Phong ném mẩu thuốc xuống đất rồi lấy chân di di. Sau đó anh quay về chỗ đỗ xe. Anh mở cửa, lên xe rời khỏi sân bay.

Mạc Phong đi một vòng thành phố Giang Hải rồi tới chỗ ông Tám dặn dò một số việc. Lúc này đã là buổi trưa, vừa hay từ chỗ ông Tám ra đường Chính Dương rất gần.

Tiện để Mạc Phong tới xem rốt cuộc Tống Giai Âm đã chỉnh đốn công ty ra sao rồi!

Khi đến công ty thì đã là buổi trưa, Mạc Phong nhìn thấy mấy người đàn ông tay cầm hoa tươi đứng xếp thành hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play