Đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó cô mới lên tiếng: “Anh chưa chết à! Tôi tưởng anh vẫn còn ở duyên hải cơ đấy!”
“Cô cũng biết cơ à! Chết tiệt, tôi trở thành người nổi tiếng rồi!”, Mạc Phong gãi đầu cười ha ha.
Tâm thái của anh luôn như vậy, dù ngày mai có chết thì hôm nay vẫn phải sống tiêu sái, ung dung.
“Hừ! Cậu Mạc là ai chứ, một người có thể khuấy đảo cả vùng duyên hải, ai mà không biết! Tôi tưởng lần này anh chết luôn ở duyên hải rồi cơ. Coi như mạng anh lớn. Muộn như vậy rồi gọi điện cho tôi có việc gì không?”, Diệp Đông Lâm vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng.
“Đương nhiên là nhớ cô rồi, nêu mới gọi điện để hâm nóng tình cảm mà!”
“Biến!”
“…”
Mặc dù miệng thì nói là biến nhưng không ai biết rằng ở nơi xa xôi nghìn cây số như Bắc Khâu, Diệp Đông Lâm đang cười ngốc nghếch.
“Nói chuyện hẳn hoi, không là tôi tắt máy đấy!”, cô hừ giọng kiêu kỳ: “Đúng là cái miệng dẻo quẹo, không biết tại sao lại có nhiều cô gái mất não thích anh đến thế!”
Mạc Phong cười lúng túng, gãi đầu: “He he, đương nhiên là tìm cô bàn chuyện làm ăn rồi. Còn nhớ hợp đồng lần trước của chúng ta không? Mỗi nhà phải kiếm được tám chục triệu tệ ấy!”
“Đương nhiên là nhớ rồi! Sao? Định nhờ tôi nương tay à? Tôi nói cho anh biết, người làm kinh doanh chỉ coi trọng hai điều, đó là thực lực và tín nhiệm, nếu anh không có thực lực thì…
“Dừng dừng dừng!”
Anh vội vàng lên tiếng: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra cô nói hay thế nhỉ! Ý của tôi là phía tôi không chỉ hoàn thành đơn hàng cho cả ba nhà mà còn vượt doanh thu nữa! Chuẩn bị tới đây một chuyến đi, ký hợp đồng giai đoạn hai nhé!”
“Cái gì? Mới hơn hai mươi ngày mà anh đã hoàn thành đơn hàng hơn hai trăm triệu rồi sao?”
“Hai trăm triệu là gì, tôi vừa ký một hợp đồng một tỷ đây này, không biết cô Diệp tối nay có rảnh không, tôi cần cô giúp một chuyện!”
“…”
Anh nói sơ qua cho Diệp Đông Lâm sau đó tắt máy.
Vừa mới buông máy xuống thì anh bỗng thấy có một một thứ gì đó thoáng qua sau lưng. Khi anh quay đầu lại thì thấy một bóng đen ở trong hẻm co giò chạy và nhảy vào trong một chiếc xe ở phía đối diện.
“Hừ! Sự việc đã rồi thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa”, anh nhún vai cười lạnh lùng.
Anh không hề đuổi theo kẻ đó vì vừa nhìn đã biết ngay là paparazzi.
Mạc Phong bắt một chiếc xe đi về biệt thự Nam Sơn. Anh định quay về thay quần áo sau đó lái xe tới một nơi.
Đó cũng là nơi bắt buộc anh phải tới.
Về tới nhà anh thay nhanh sang bộ đồ khác. ‘Anh Hai’ đang chơi đùa trong sân. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó là không chỉ có một con chó mà có tới bảy tám con, hơn nữa toàn là chó cái.
“Trời! Tao mới đi có nửa tháng mà mày đã chơi tới mức này rồi cơ à?”, Mạc Phong kinh hãi hô lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lúc này ‘anh Hai’ đang lựa chọn không biết nên ‘làm việc’ với con chó cái nào trước, đúng là có cảm giác như thị tẩm trong hậu cung thật.
“Gâu gâu!”
‘Anh Hai’ vội vàng lao về phía anh, nhưng mới chạy được vài bước đã nằm sạp ra đất.
Mạc Phong khoanh tay lắc đầu đầy bất lực: “Nhìn mà xem! Yếu rồi chứ gì!Trông ghê nhỉ, cũng không xem xem thể chất mình là gì, lại tưởng mình là kỵ sĩ à, còn chuyên ra tay với mấy cô chó cỡ lớn nữa chứ!”
“Không phải là học theo anh sao!”
Lúc này có một giọng nói vọng tới.
Anh lập tức quay đầu lại thì thấy Diệp Đông Thanh mặc một chiếc váy ngủ đang ngả mình trên ghế sô pha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT