"Ông còn không xứng đáng được biết tôi là sai! Dù có mười tên tôm tép như ông gộp lại thì cũng không phải đối thủ của tôi!", kẻ mặc đồ đen đội nón kia đáp.   Long Hưng Điền xua xua tay cười lạnh đáp: "Các hạ có lẽ hơi ngông cuồng rồi! Hai năm nay tôi cũng chưa từng đắc tội với ai, liệu có thể tiết lộ cho tôi biết tôi có chỗ nào thất thố được không?" 

Long Hưng Điền nói vậy là để tránh xung đột. Nếu đã không đánh nổi thì thà hòa hoãn ngay từ đầu để tránh kết cục cá chết lưới rách. 

"Ông không đắc tội với tôi!", kẻ đội nón kia nói giọng lạnh như băng: "Tôi chỉ muốn có được thứ trong tay ông mà thôi!"  <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->  "Là nhân sâm trăm năm và cỏ Long Diên này ư?!" 

"Đúng vậy!" 

Nghe vậy, nét mặt Long Hưng Điền lập tức thay đổi. 

"Quả thực không dám giấu giếm, những thứ này là để cứu sống một người. Nếu tôi đã không thất thố gì thì các hạ cũng không nên kết thêm thù. Nếu cần tiền thì cứ đưa ra một cái giá, chỉ cần không quá đáng thì tôi có thể đáp ứng được!" 

Chiêu này ông ta học từ Bạch Như Nguyệt, những việc có thể giải quyết bằng tiền thì nhất định sẽ dùng tiền giải quyết chứ không động tay chân. 

Nhưng thật không ngờ, kẻ đội nón kia lại lắc đầu đáp: "Tiền đối với tôi không có nghĩa lý gì hết. Tôi chỉ muốn những thứ này, mọi thứ khác đều không cần!" 

"Vậy thì đành phải xin lỗi! Những thứ này tôi không thể đưa!", Long Hưng Điền hai tay nắm chặt, nội công tích tụ lại ở hai nắm đấm. Chưởng này nếu đánh ra thì đến đá cũng phải vỡ vụn. 

Kẻ đội nón ban nãy mặc dù không giết ông ta, nhưng quyền vừa nãy cũng làm ông ta đau thấu tâm can. 

Kẻ đội nón kia đột nhiên hơi quay đầu lại, cười lạnh nói: "Tôi còn mong cậu ta sống hơn bọn ông, trên thế gian này còn quá nhiều việc cần cậu ta hoàn thành, mà cũng chỉ có cậu ta mới hoàn thành được!" 

Nói rồi người đội nón kia biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện, không hề để lại một vết tích nào. Đến một chiếc lá cây cũng không làm kinh động, khinh công thượng thừa như vậy không người thường nào có thể luyện được! 

"Đáng chết! Mình phải ăn nói thế nào với cô chủ đây!", Long Hưng Điền ôm ngực đạp mạnh xuống đất, phát tiết những bực bội trong lòng. 

Bây giờ chẳng còn thứ gì, không biết có nên lên núi nữa hay không. Nhưng lên đó rồi biết giải thích ra sao? Thứ đã cầm đến tay rồi còn bị giật mất, thực sự xấu hổ. Rồi đến khi chuyện này truyền ra ngoài thì càng không biết giấu mặt vào đâu.

Chạng vạng. Tại chùa Bạch Mã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play