Cởi sạch đồ múa cột trước cửa công ty?
Chơi lớn quá đấy!
“Sao, sợ rồi à? Sợ thì nói sớm đi chứ. Bản không được tôi không trách anh, nhưng tôi nói phét thì phải trách”, Tống Thi Vũ khoanh tay hừ một tiếng rồi nói.
Bấy giờ Mạc Phong giơ ba ngón tay ra, đá lông mày, cười đều: “Ba ngày, nếu trong vòng ba ngày tôi bán được một tỷ thì tôi muốn cô mặc bikini ba mảnh múa cột ở nhà! Ai lật lọng thì người đó là cháu!”
Nụ cười trên mặt Tổng Thi Vũ chợt sững lại.
Rõ ràng là nhiệm vụ hoàn toàn bất khả thi, sao tên này lại tự tin đến thế, rút ngắn thời hạn một tuần xuống thành ba ngày luôn.
Cô ấy thấy hơi phân vân.
Rốt cuộc tên này lại muốn làm trò gì vậy? Ba ngày bán được một tỷ, cướp ngân hàng cũng không cướp được một tỷ trong ba ngày nữa là.
Khích tưởng, đúng vậy! Chắc chắn là anh ta đang khích tướng!
“Được, tôi cũng muốn xem thử anh làm cách nào để bán được một tỷ trong vòng ba ngày đấy. Tôi sẽ tìm cho anh một cây cột cao một chút, sợ đến lúc anh không phát huy hết khả năng múa cột của mình”, Tổng Thi Vũ nhếch môi cười khanh khách. Trong đầu cô ấy đã hiện ra hình ảnh Mạc Phong cởi sạch đồ đứng trước cửa công ty rôi.
Mạc Phong giơ tay ra: “Đưa mẫu sản phẩm đây cho tôi. Muốn tôi bán được một tỷ thì ít nhất cũng phải đưa cái gì đó cho tôi quảng cáo chứ?”
“Thế thì tôi sẽ cho anh thua một cách tâm phục khẩu phục!”, nói rồi cô lại lấy chiếc hộp trong túi ra đặt trên bàn: “Anh cứ từ từ mà nghiên cứu đi, bà đây đi ngủ đã, phụ nữ ngủ sau mười giờ sẽ có nếp nhăn!”
“Là bà dì rồi, nếp nhăn nhiều hơn chút thì đã sao?”
“Cút!”
Tổng Thi Vũ hung dữ liếc nhìn anh. Nếu không phải mình đang mặc đồ ngủ thì đã nhào sang tẩn cho anh ta một trận rồi.
Tên này gợi đòn quá mà, không dạy cho anh ta một bài học thì anh ta không biết trời cao đất dày là gì! Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Khi bóng lưng của cô ấy mất hút trên tầng hai, nụ cười trên mặt Mạc Phong cũng tắt ngúm. Anh lặng lẽ lấy một điều thuốc trong túi quần ra, châm thuốc rồi rít một hơi dài.
“Vì vợ, thôi thì cầu xin em ấy giúp đỡ vậy…”, Mạc Phong khẽ thở dài, bất lực cười.
Nguy cơ lần này không phải để quyết định sự tồn vong của Kim Tư Nhã mà là của Mục Thu Nghi!
Tập đoàn sẽ không phá sản mà tổng giám đốc phải bị cách chức. Nếu Mục Thu Nghi không có cách nào khiến công ty tiếp tục hoạt động thì đương nhiên sẽ có người lên thay thế. Chỉ một tỷ cỏn con, nhiều người ở Giang Hải này có thể bỏ ra được.
Thế nên có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không chỉ liên quan đến việc tổng giám đốc có bị đổi họ hay không mà thôi!
Mạc Phong lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại ngắn có sáu chữ số.
Trong một văn phòng liên hợp nào đó tại Cộng hòa Misia, châu Âu.
Thời gian ở bên kia vừa hay đối lập hoàn toàn với Hoa Hạ, trong nước đến giờ ngủ nghỉ rồi, bên kia mới bắt đầu đi làm.
Một người đẹp mặc bộ đồ công sở chuyên nghiệp, đôi chân dài miên man cộng với đôi tất ren đen hớp hồn người.
Mới sáng sớm mà phòng họp đã đông đúc. Cô gái xinh đẹp này cầm tài liệu đi vào, thoáng chốc tất cả đàn ông trong phòng đều sáng cả mắt lên.
Ngôn Tình SắcĐôi chân mang tất ren đen dài thẳng nuột, sườn mặt tinh tế, eo thon, nhìn mặt nghiêng thôi đã khiến bao anh điên đảo rồi.
“Smith, báo cáo tình hình phía Đông!”, người đẹp nhìn rồi nói với một người đàn ông hói đầu bằng tiếng Anh lưu loát.
Một cô gái người Hoa Hạ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại có thể trở thành người nắm quyền cao nhất của một khu.
Những người đàn ông ngồi ở đây đều đáng tuổi ông nội của cô ta nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dưới lắng tai nghe dạy bảo.
Mọi người đang trao đổi với nhau thì bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng giày cao gót.
Hơn nữa, tiếng bước chân rất gấp gáp, hệt như cô gái mang giày cao gót kia đang thi chạy nước rút 100m cuối cùng vậy.
Phù…
“Chị Hồng, chị có điện thoại!”, một cô gái tóc vàng mắt xanh đẩy cửa ra, vừa thở dốc vừa nhìn lên cô gái đang thuyết trình, kinh ngạc nói.
“Tôi đã nói rồi, lúc tôi đang họp thì cho dù trụ sở chính có gọi điện thoại tới cũng không được bắt máy. Tôi nói không đủ rõ ràng à?”, cô gái này hơi nhíu mày. Cô ta rất ghét bị người khác làm phiền khi mình đang họp.
Nếu không phải vì thường ngày cô gái tóc vàng mắt xanh làm rất được việc thì e là bây giờ cô ta đã bị sa thải rồi.
Cô gái tóc vàng mắt xanh hít thở sâu mấy hơi mới nói tiếp: “Không phải điện thoại trong văn phòng mà là chiếc điện thoại Nokia của Hoa Hạ của chị đổ chuông. Chị từng nói là chỉ cần chiếc điện thoại ấy đổ chuông, cho dù chị đang họp với trụ sở chính cũng phải nói cho chị biết!”
Nghe vậy, cô gái xinh đẹp đang đứng thuyết trình trên bục vứt luôn tài liệu trên tay xuống bàn: “Cuộc họp dời đến chiều, tan họp!”
Nói xong, cô ta không hề để ý đến hình tượng thục nữ, quay người chạy ra ngoài với đôi giày cao gót hệt như người ta chạy nước rút 100m.
Những người bên dưới bục đều ngơ ngác.
Chuyện gì có thể khiến cho cô nàng thép này bỏ cả họp để đi nghe một cuộc điện thoại thế? Rốt cuộc là ai đã gọi đến?
Trước nay luôn cao quý như một bà hoàng, bây giờ lại bất chấp hình tượng để đi nghe một cuộc điện thoại.
Cô gái này tên là Thương Hồng, 23 tuổi đã làm người phụ trách khu Misia, nhiệm vụ chủ yếu là duy trì sự cân bằng trong khu vực về tiền tệ, tỉ suất hối đoái, dao động trên thị trường chứng khoán, đương nhiên là bao gồm cả bảo vệ an toàn cho khu vực.
Ở vùng đất nhỏ bé này, Thương Hồng chính là bà hoàng!
Cô ta mang giày cao gót đi qua đại sảnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi.
Cuối cùng đã về tới văn phòng riêng của mình, cô ta lao thẳng vào phòng, cạch…
Vì quá vội vã, đế giày cao gót đã gãy, cả người ngã xuống đất.
Cố nhịn cơn đau, vịn tường đứng dậy, mắt cá chân đã sưng tấy như quả cà chua chín nhưng cô ta vẫn khập khiễng đi về phía chiếc điện thoại đang đặt trên bàn làm việc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Cô ta cầm chiếc điện thoại Nokia đã cũ mèm tróc hết sơn lên. Chiếc điện thoại này còn là mẫu cũ của tám năm trước, lúc đó chưa có tính năng thông minh, vẫn là điện thoại với màn hình nhỏ và bàn phím.
Dù là người bình thường cũng đã vứt chiếc điện thoại như thế này đi từ lâu rồi, nhưng người phụ trách cả một khu vực lại nâng niu nó như một vật báu.
Bên trên chỉ hiển thị một cuộc gọi nhỡ, nhưng người kia chỉ gọi có ba giây rồi tắt. Lúc này, trong biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.
Mạc Phong đặt điện thoại sang bên, hai tay day day huyệt Thái Dương.
Reng reng reng…
Điện thoại đặt bên cạnh bỗng rung lên.
“Alo?”, Mạc Phong bắt máy rồi khẽ nói.
Đầu bên kia điện thoại cũng vang lên tiếng nức nở: “Anh Phong, có phải là anh không? Là anh thật à?”
“Con nhóc này, sao lại khóc rồi?”, đột nhiên anh thấy hơi xót thương, thậm chí còn có chút lúng túng.
Thương Hồng ở đầu bên kia điện thoại càng khóc tợn hơn, cứ như nước lũ tràn bờ đê, nước mắt rơi lã chã không ngừng.
Bao nhiêu năm qua, cái danh cô nàng thép không phải là danh hão đâu.
Làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng, làm việc còn giỏi giang hơn cả đàn ông, quan trọng là không hề õng ẹo, càng chưa có ai nhìn thấy cô ta nhỏ một giọt nước mắt nào.
Nhưng người đàn ông này vừa nói một câu, hoặc có thể nói là khi anh vừa gọi điện thoại đến thì nước mắt của cô ta đã chực rơi rồi.