*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hồng Sinh múa cây kiếm Thanh Lý lúc trước chém Mạc Phong trọng thương trong tay và khẽ cười: “Ngại quá cô Lục, ông cụ nói hôm nay thằng nhóc này phải chết! Mặc dù tôi không biết tại sao cô lại bảo vệ cậu ta nhưng tôi hi vọng cô cẩn trọng, tuyệt đối đừng để ông nội cô tức giận. Mau qua đây, tôi sắp xếp người đưa cô về nhà!”
Sau đó ông ta lại ngẩng đầu nhìn Mạc Phong: “Cậu nhóc được đấy, không chỉ biết nịnh cô chủ nhà họ Tống ở thành phố Long Môn bảo vệ mình mà còn khiến cả cháu gái ông cụ Lục cũng phải quan tâm như vậy! Xem ra đúng là tôi đã đánh giá thấp cậu!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Rõ ràng là chút chiêu trò của anh đã bị ông già nhìn thấu.
Lúc này Mạc Phong chỉ biết thở dài và kéo cô ấy ra phía sau mình: “Trốn ra phía sau của tôi. Đây là chuyện của đàn ông và cũng là ân oán giữa tôi và lão già này, hôm nay ông ta không chết thì tôi chết!”
“Ha ha! Giờ chỉ biết múa võ mồm thôi à?”, Hồng Sinh vung cây trường kiếm như con rắn trong tay cười lạnh lùng.
Lục Ngữ vội vàng kéo ống tay áo của anh: “Đừng làm loạn nữa, anh không đánh lại nhiều người như thế này đâu!” Anh rút kiếm Tàn Uyên từ sau lưng ra, chỉ vào mặt Hồng Sinh và trầm giọng: “Có giỏi thì đấu một trận sống còn với tôi? Chuyện của hai mươi năm trước và truyện của hai mươi năm sau giải quyết dứt điểm đi!”
Hoa hòa thượng bước tới trước nhưng bị Hồng Sinh ngăn lại: “Cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu là trước đó thì tôi còn kiêng dè cậu. Giờ cậu không khác gì một con hổ giấy không đáng để sợ, vậy mà muốn đánh nhau với tôi thì khác gì trứng chọi đá!”
“Tôi nói này ông già như ông phiền thật đấy. Đánh thì đánh, đứng đó nói lắm thế?”, Lục Ngữ tức giận gầm lên. Giọng phổ thông của cô mang theo khẩu âm vùng duyên hải.
Hồng Sinh chỉ cảm thấy có ai như vừa vả vào mặt mình. Đau lắm! Đúng là vừa rồi ông ta nói nhảm hơi nhiều.
Thế là ông ta im lặng. Thanh kiếm Thanh Ly như con linh rắn chuyển động, đâm về phía Mạc Phong.
“Cẩn thận!”, Lục Ngữ kinh hãi hô lên.
Vụt!
Một cây kim bạc phóng ra, Hồng Sinh dùng kiếm cản cây kim khiến nó rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, kiếm Tàn Uyên bỗng từ trên không bổ xuống ngay trước mặt ông ta…
Hai thanh kiếm va chạm, kiếm khí bùng nổ, thậm chí sự ác liệt của cuộc chiến khiến không ít người phải vô thức lùi ra sau.
“Không phải gã này bị thượng nặng hay sao?”, Lục Ngữ nhìn Mạc Phong đang chiến đấu và lầm bầm với vẻ nghi ngờ.
Lúc này Tống Thi Vũ xuất hiện bên cạnh cô ấy: “Có lẽ liên quan tới thứ anh ta đang dán trên lưng!”
Tống Thi Vũ lấy ra một vò rượu từ hộp đàn trong xe rồi vứt cho anh: “Đỡ lấy!”
Tay súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào Mạc Phong, thế nhưng một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bỗng vỗ vai hắn: “Được rồi, tới nước này rồi, cất súng đi. Để bọn họ đấu nhau, tốt nhất là để cá chết lưới rách!’
Lúc này không còn cần thiết phải dùng súng nữa. Mỗi người lên đạp cho Mạc Phong một cái thì có lẽ đã có thể khiến anh ra bã rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT