Con dao dừng lại cách vùng giữa lông mày anh hai centimet.
Mạc Phong nắm lấy cổ tay của Tổng Thi Vũ: “Cô điên à, đêm hôm cô cầm dao phay làm gì vậy?”
Vì phần trên của cô ấy nặng, việc tại sao nặng thì không cần phải giải thích nữa.
Nên khi cơ thể cô ấy ngã về phía Mạc Phong, lúc này anh vẫn còn đang suy yếu, ngay khi bà cô mập này đè lên Mạc Phong, anh liền bị đè ấn luôn xuống đất.
Kẽo kẹt…
Sàn nhà hơi rung lên.
“Thắt lưng của tôi..”, Mạc Phong rên rỉ.
Người phụ nữ này sao lại nặng như vậy chứ!
Tống Thi Vũ xoa xoa đầu: “Ngã chết tôi rồi!”
“Ông nội cô nữa, nhìn xem là ai đang ở dưới!”, anh trừng mắt nhìn người phụ nữ này, nhìn lên ở góc độ này quả thực là hết chỗ nói.
Nhìn Tống Thi Vũ lúc này, Mạc Phàm bất giác nuốt nước bọt: “Nữ thí chủ, tại hạ từ nhỏ gia cảnh nghèo khó nên mới dẫn đến việc phải cai sữa sớm. Có thể để tôi hồi tưởng một chút cái hương vị của thuở ấu thơ được không?”
Bốp…
Lần này, trên mặt Mạc Phong xuất hiện một dấu tay đỏ chót.
Tống Thi Vũ nhặt con dao phay rơi trên mặt đất, nhìn Mục Thu Nghi còn đang phơi bày nửa người trên giường, lại cầm con dao phay đứng lên: “Khốn kiếp, trước đây tưởng rằng anh chỉ là kẻ mặt dày, giờ xem ra là tôi xem thường anh rồi, anh còn là loài cầm thủ nữa!”
Có điều anh cũng thầm cảm thấy ảo não, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy nằm ở trước mặt anh mà anh lại không chạm vào, đây không phải là cầm thủ thì là gì?
Nếu để những người bạn châu Âu của anh biết được, có lẽ họ sẽ cười rụng răng mất.
Anh kể đi kể lại đầu đuôi câu chuyện này mười mấy lần, Tống Thi Vũ mới cất con dao phay trong tay đi. Cô ấy nhìn Mạc Phong với vẻ mặt rất không tin tưởng và nói: “Thật sao? Anh thật sự không làm gì sao?”
“Tôi thề! Nếu cô không tin thì có thể kiểm tra, nếu đã làm chuyện gì thì trên giường nhất định phải có thứ gì đó, đúng không?”, Mạc Phong đầy vẻ uất ức nói.
Cuối cùng anh cũng thuyết phục được người phụ nữ ngu ngốc này, người phụ nữ này chắc là do ông trời phải đến để đày đọa anh!
Tống Thi Vũ bán tín bán nghi đi tới, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Mạc Phong: “Không được chạy đâu đấy, nếu như anh thực sự đã làm gì, tôi đảm bảo sẽ cho anh ngồi tù mọt gông!”
“Người phụ nữ ngu ngốc…, Mạc Phong lắc đầu nói không nên lời.
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì, tôi khen cô thông minh tốt bụng, hiểu ý người ta, ai gặp cũng yêu mến!”
“Hừ, coi như anh khéo nói!”
Cho dù hiện tại nội lực của anh đã cạn kiệt, nhưng nếu anh muốn rời đi cũng không ai có thể ngăn cản
Tống Thị Vũ bước đến giường xem xét, thấy Mục Thu Nghi vẫn đang mặc quần, sự lo lắng của cô xem như cũng vơi bớt.
Hai người nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rón rén xuống tầng một.
“Cái tên khốn nạn Trần Lượng, không theo đuổi được Thu Nghi của chúng ta thì lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này! Thật là đáng ghét, tôi phải báo cảnh sát bắt anh ta!”, Tống Thi Vũ ngồi trên sofa lấy điện thoại di động ra gọi.
Nhưng còn chưa kịp gọi đi thì đã bị Mạc Phong giật mất điện thoại.
“Không cần gọi nữa, tên đó đã bị trừng phạt rồi, nếu tôi không đoán sai, giờ này chắc hắn ta đã ra khỏi phòng cấp cứu rồi!”, Mạc Phong nhếch mép nói.
Bệnh viện nhân dân số ba của thành phố Giang Hải.
“Bác sĩ, cho tôi loại thuốc tốt nhất, mời bác sĩ tốt nhất để điều trị, đừng lo lắng về chi phí, tôi muốn mọi thứ đều là tốt nhất!” một người đàn ông trung niên mặc vest giữ lấy bác sĩ, lo lắng nói.
Nhưng bác sĩ cũng nói với vẻ rất khó xử: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Giờ con trai ông đã qua cơn nguy kịch, nhưng lá lách dập hết, tay chân đều bị đánh gãy. Đó là khuyết tật độ mười hai, e rằng sau này sẽ mất một thời gian để phục hồi!”
“Vậy bao lâu nữa con trai tôi tỉnh lại?”
“Chuyện này thật sự rất khó nói. Chỉ có thể dựa vào may mắn. Có thể là ngày mai tỉnh lại, có thể là năm sau, cũng có thể là cả đời này…
Bác sĩ không nói tiếp nữa, nhưng những điều sau đó không cần đoán cũng biết.
Có khả năng cả đời này anh ta sẽ trở thành người thực vật
Người đàn ông trung niên đứng đó, tỉnh thần có chút hoảng loạn, ông ta bám tường bước vào một phòng bệnh VIP cao cấp.
Chỉ thấy một người nằm trên đó, một người quần đầy băng!
Ngoại trừ đôi mắt ra, những bộ phận khác đều được băng bỏ.
Ai có thể nghĩ rằng đây là cậu Trần nổi danh một thời chứ? Còn người đàn ông trung niên này cũng chính là bố anh ta, chủ tịch tập đoàn Đông Hoa, Trần Thiên Long!
Nhà họ Trần ba đời chỉ có một người nối dõi này, vậy mà bây giờ Trần Lượng lại bị đánh thành ra thế này, không biết khi nào mới tỉnh lại, lẽ nào hương hỏa nhà mình phải lụi tàn từ đây sao?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Đã điều tra rõ là ai chưa?”, Trần Thiên Long trầm giọng hỏi mà không quay đầu lại.
Một người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen đứng ở cửa kính cẩn nói: “Đã tra ra rồi, thằng nhãi đó hiện đang làm bảo vệ ở tập đoàn Kim Tư Nhã!”
“Bảo vệ? Một bảo vệ mà lại dám leo lên đầu tập đoàn Đông Hoa của tôi sao? Nếu tôi có thể nhìn thấy đầu của cậu ta trong vòng ba ngày, tôi sẽ cho cậu một triệu tệ!”
Người áo đen cường tráng này đứng ở phía sau không đáp lời, đưa một triệu mà bảo hắn giết người, cho dù trốn ra nước ngoài, một triệu này cũng chả được mấy chốc!
Hắn đã theo Trần Thiên Long gần tám năm, và hắn biết quá rõ tính cách của ông ta. Đến lúc đó đã xảy ra án mạng, ông ta sẽ không ngần ngại thuê thêm một kẻ giết người để loại bỏ hắn.
Vì vậy, chỉ còn cách cầm tiền rồi bỏ đi, có điều chỉ với một triệu mà phải lưu lạc tha hương thì quả thực không đáng.
Rõ ràng Trần Thiên Long cũng nhìn ra được nỗi lo của người đàn ông cường tráng này: “Sao hả? Chế ít à? Thêm một số 0 phía sau cho cậu nữa, mười triệu! Nếu cậu không muốn cũng không sao, tôi tin vẫn có nhiều người sẵn sàng nhận đơn hàng này!”
Mười triệu?
Đôi mắt người đàn ông cường tráng sáng lên, hắn vội nói: “Chủ tịch Trần cứ yên tâm, tôi hứa sẽ đưa cái đầu của tên đó đến gặp ông trong vòng ba ngày! Nhưng bây giờ tôi cần ông trả ngay cho tôi mười triệu!”
Trần Thiên Long sửng sốt, sau đó hừ lạnh: “Ha ha, Hắc Sát, xem ra cậu cũng có lòng đề phòng tôi đấy nhỉ? Có điều cũng không sao cả, dù sao lăn lộn trên giang hồ, quan trọng nhất vẫn là mạng sống!”
Nói xong, ông ta rút trong túi ra một tấm séc, loại có thể điền số tiền tùy ý.
Sau khi đã ghi số tiền, ông ta liền đưa nó cho người đàn ông cường tráng: “Thế này đã hài lòng chưa?”
“Chủ tịch Trần yên tâm, tôi hứa sẽ hoàn thành đơn hàng này!”, người đàn ông lực lưỡng hiển nhiên rất phấn khích, cuối cùng hẳn cũng có thể cầm tiền để sống cuộc sống sung sướng tiêu diêu tự tại rồi.
Trần Thiên Long vỗ nhẹ vai hắn: “Đi đi, tôi hy vọng cậu có thể hoàn thành đơn hàng cuối cùng!”
Người đàn ông cường tráng cúi đầu kính cẩn rời đi. Nhìn bóng lưng hắn biến mất vào thang máy, nụ cười trên mặt Trần Thiên Long dần trở nên đanh lại, sau đó ông ta lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm một cuộc gọi.
“Alo! Chào sếp!”
“Ba ngày sau, hãy trừ khử Hắc Sát cho tôi!”
“Rõ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT