Cho nên vừa nghe thấy cái tên Mạc Phong, trong đầu anh ta liền lập tức tìm kiếm thông tin của anh, hình như mấy năm gần đây cũng không có họ Mạc nào mới nổi cả.

Mạc Phong nhướng mày mỉm cười nói: “Sao tôi có thể tùy tiện nói tên bố mình cho người khác được. Có điều nhà tôi ba đời làm nông, chính là trồng lúa đó!”

"Ồ? Khí chất của anh Mạc đây không giống một người nông dân chút nào, lòng bàn tay anh có vết chai, có lẽ là do quanh năm cầm súng, cầm dao nhỉ?”, Tư Đồ Yên cười tủm tỉm nói.

Ánh mắt hai người đối chọi nhau kịch liệt, hai tay nắm lấy nhau phát lực, rõ ràng Tư Đồ Yên cũng là con nhà võ! Chỉ là chút sức lực này còn kém Mạc Phong quá xa, anh mới chỉ hơi dùng lực thì đã cảm nhận được trán của Tư Đồ Yên đang rỉ ra những giọt mồ hôi lớn.

Cuối cùng anh ta không thể chịu đựng được nữa, cái Mạc Phong sử dụng là nội lực, có lẽ gã Tư Đồ Yên này từng học kungfu phương Tây kiểu như Taekwondo.

Trước mặt anh ta là một người luyện võ thực thụ, nói rằng chỉ cần một đấm có thể đánh bay người khác cũng không ngoa.

Tư Đồ Yên lập tức rụt tay lại: “Thú vị, anh từng luyện võ sao?”

"Lúc trước ở trên núi có học được một chút! Để anh phải chê cười rồi!", Mạc Phong dang tay cười tủm tỉm nói.

Bạch Như Nguyệt ở bên cạnh cũng không tiện nói thẳng ra rằng anh chính là truyền nhân của phái Quỷ cốc.

Truyền nhân Quỷ cốc xuất hiện, hoặc là thiên hạ sẽ cực thái bình, hoặc là thiên hạ sẽ đại loạn.!Vì vậy, sự hỗn loạn năm đó có liên quan rất lớn đến Thường Vân Sam và Nhạn Nam Sơn. Tuy rằng Mạc Phong không phải người tu đạo, nhưng võ thuật và tâm pháp nội công của anh là kungfu chính phái của phái Quỷ cốc.

Người bình thường không thể học được, cho dù Tư Đồ Yên có mạnh đến đâu, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Mạc Phong.

Về phần sư phụ anh, người khác có thể không biết, nhưng Bạch Như Nguyệt hẳn là đã từng nghe nói qua. Dù sao cô ấy cũng là người từng ở trên đỉnh Thần Tiên, biết một chút chuyện cũng không có gì lạ.

Lúc này, Bạch Như Nguyệt nhìn thấy hai người nhìn nhau chằm chằm, thần sắc như đang giao chiến thì liền ngượng ngùng cười nói: “Ăn cơm đi, tôi đói lắm rồi!”

Sau khi người đàn ông trung niên đứng dậy và nói nhỏ vào tai Tư Đồ Yên vài câu thì Tư Đồ Yên cũng quay trở lại bàn.

Ngượng ngùng nhất là Mạc Phong thì ngồi bên trái Bạch Như Nguyệt, còn Tư Đồ Yên lại ngồi bên phải cô ấy!

Dù sao anh cũng chỉ giả làm bạn trai cô gái thôi, trong lòng anh nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, sau khi ăn bữa cơm miễn phí này xong, anh sẽ tìm cơ hội đưa đan dược cho Bạch Như Nguyệt rồi nhanh chóng đi đến Vùng duyên hải.

Một bàn đầy hải sản, tôm hùm, cua và những thứ tương tự khiến Mạc Phong ứa nước miếng.

Anh lập tức chộp lấy một con cua và ăn ngay, anh đã quen với việc ăn vồ vập bất chấp hình ảnh rồi.

Cảnh này nếu như tầng lớp dưới anh nhìn thấy thì sẽ coi đó là hào sảng khí phách, nhưng ở những gia tộc danh môn thì kiểu ăn uống này của anh thật thô thiển, khiến người ta xem thường.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Mạc Phong ăn uống như vậy thì không khỏi cười khẩy, người như vậy mà cũng muốn bước vào cửa nhà họ Bạch, so với Tư Đồ Yên thật đúng là sự khác biệt quá lớn.

Ông ta nhìn dáng ăn của Mạc Phong rồi lại nhìn sang Tư Đồ Yên, hai người rõ thực là không cùng đẳng cấp, người ta thì ăn nhai chậm rãi lấy khăn giấy khẽ lau miệng, khắp người tràn đầy khí chất quý tộc.

Bạch Như Nguyệt ngồi một bên xoa xoa thái dương, anh chàng này cố tình đến để làm cô mất mặt hay sao đây?

"Anh Mạc ăn uống cũng có phong cách thật đấy, không biết hiện giờ anh đang công tác ở đâu vậy?”, Tư Đồ Yên liếc nhìn anh cười khẩy hỏi, có lẽ anh ta hoàn toàn đang coi Mạc Phong như trò cười. Tình địch như vậy thực sự là một sự sỉ nhục đối với anh ta.

Mạc Phong ngẩng đầu, hơi ngẩn ra rồi mỉm cười: "Cũng không có gì to tát cả, tôi làm bảo vệ trong một công ty. Lần này tôi đặc biệt xin nghỉ đến đây tìm vợ tôi, tiện thể thăm hỏi cô chú. Đến đây vội quá nên không chuẩn bị quà cáp gì, lần sau tôi sẽ bù nhé!”

"..."

Bố mẹ Bạch Như Nguyệt đột nhiên thay đổi vẻ mặt, đừng nói là bố mẹ cô mà ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Như Nguyệt cũng tối sầm lại.

Bảo vệ?

Không phải cô ấy coi thường cái nghề này mà là cô nghĩ sao anh lại đi làm bảo vệ chứ?

Mặc dù trước đây Bạch Như Nguyệt không biết rốt cuộc Mạc Phong tài giỏi đến thế nào, nhưng chỉ dựa vào danh tiếng đạo trưởng Huyền Cơ và đệ tử của phái Quỷ cốc thì cũng không thể đi làm một bảo vệ nhỏ nhoi được chứ?

“Anh học võ nghệ đầy mình xong đi làm bảo vệ sao?”, Bạch Như Nguyệt kéo ống tay áo anh, kinh ngạc hỏi.

Đệ tử của Quỷ cốc xuống núi, hoặc là sẽ khiến thiên hạ cực thái bình, hoặc là sẽ khiến thiên hạ đại loạn! Xem ra lời đồn đại này cũng chưa chắc đã là thật. Tuy rằng cô gái không xem thường ngành nghề này, nhưng Mạc Phong tuổi trẻ hừng hực mà lại đi làm nghề này thì quả thực là lãng phí thời gian, lãng phí thanh xuân!

Cái tuổi đáng lẽ phải cố gắng phấn đấu thì lại lo kiếm ăn chờ chết!

Đột nhiên cô cảm thấy tìm gã này đến làm bia đỡ đạn thật là mất mặt.

“Không sao, làm bảo vệ cũng khá tốt, chỉ cần có chí tiến thủ là được. Sau này sẽ có cơ hội kiếm tiền thôi!”, Tư Đồ Yên cười thân thiện, nhưng trong mắt anh ta lại có chút kiêu căng khinh thường.

Rõ ràng anh ta không coi Mạc Phong ra gì, càng đừng nói đến việc coi anh là đối thủ.

Anh ta liếc nhìn Mạc Phong đầy đắc ý, rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn chú Bạch, ngon lắm ạ!”

"Ăn ngon thì ăn nhiều vào nhé, dưới bếp vẫn còn đấy!”

"..."

Bạch Như Nguyệt ngồi bên cạnh cũng cảm thấy bất lực, bị mất hết thể diện rồi.

Cô liếc nhìn Mạc Phong, tên này đang kéo con tôm hùm như không có chuyện gì xảy ra vậy…

Truyện đang được up trong nhóm thu phí với tốc độ 10 - 15 chap/ ngày rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play