*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Đông Lâm tức tới mức thở phì phò, nhưng lại không dám gào lên với em gái.
“Em yên tâm! Nếu em có mệnh hệ gì, chị đây sẽ xử tội và tiễn anh ta xuống với em, thứ mà em thích, chị sẽ không tranh giành!”, cô nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Diệp Đông Thanh vội vàng phất tay: “Đừng chị! Đừng dọa em nữa, bệnh tim vốn đã không tốt rồi! Nếu có thể gặp anh ấy một lần trước khi chết thì tốt biết mấy!”
“Đừng ăn nói linh tinh, ngày kia hậu thế của thần y Hoa Đà sẽ tới. Ngũ hành châm pháp của họ vô cùng lợi hại, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em! Yên tâm đi! Không ai phải chết cả!” “…”
Trò chuyện cùng em gái một lúc, Diệp Đông Lâm bèn đứng dậy đi ra ngoài. Dù sao cũng bận rộn cả ngày trời nên cô rất mệt mỏi. Về nhà lại còn phải dỗ dành em gái.
Sau khi rời khỏi phòng, cô bèn đi tới ban công tầng ba.
Cô là người hiểu rõ nhất bệnh tình của Diệp Đông Thanh. Thực ra rất nhiều chuyên gia đã đưa ra đáp án đó là bệnh hiểm nghèo!
Chỉ có điều nhà họ Diệp không chịu từ bỏ. Nếu là gia đình bình thường thì có lẽ cỏ mộ đã mọc cao hàng mét rồi.
Chỉ riêng tiền dược liệu cho Diệp Đông Thanh, một tháng đã tốn hàng chục triệu, mỗi ngày đều phải dùng những loại dược liệu đắt đỏ nhất để ngâm mình. Cũng may là về phương diện này nhà họ Diệp là bá chủ nên phần lớn là chi phí nội bộ.
Nếu như mua dược liệu ở bên ngoài thì có lẽ một năm thôi là kinh tế nhà họ Diệp sẽ sụp đổ ngay.
Khi thấy phiền muộn, hút thuốc là cách giải tỏa căng thẳng tốt nhất. Diệp Đông Lâm bò ra lan can ban công, lấy ra một điếu thuốc màu trắng dành cho nữ, châm lửa và hút.
“Em gái muốn gặp gã đó, phải làm sao đây…”, cô rít một hơi và khẽ thở dài.
Nhớ tới khuôn mặt đê tiện của Mạc Phong là Diệp Đông Lâm không muốn tới Giang Hải gặp anh ta nữa.
Cô cũng không hiểu, em gái nói anh ta đẹp trai là đẹp trai ở chỗ nào?
Đúng là những cô gái chưa ra đời bao giờ thì đều không biết xã hội u ám tới mức nào. Bị loại thanh niên vô lương tâm nói vài câu ngon ngọt là đã sa vào không dứt ra được.
Diệp Đông Lâm cũng hi vọng kỳ tích xảy ra đối với hậu thế của thần y Hoa Đà kia. Trong điển tích cũng có ghi chép, y thuật của Hoa Đà thần thánh tới mức có thể cứu người chết đi sống lại.
Nhất là cách châm cứu có thể khiến người đã bước vào giai đoạn cuối sống lại. Đương nhiên đó là người như thế nào thì cô cũng không biết, chỉ được nghe nói mà thôi.
Nếu đến cả hậu thế của thần y Hoa Đà cũng hết cách thì Diệp Đông Lâm cũng đành từ bỏ hi vọng. Vậy nếu em gái đã muốn gặp gã đó thì dù có mất mặt cô cũng phải hoàn thành.
….
Giang Nam, trong biệt thự Nam Sơn.
“Phải rồi, An Nhiên đặt mua giúp anh một vé máy bay đi Bắc Khâu nhé!”, Mạc Phong vừa ăn vừa nói với cái miệng nhồm nhoàm.
Mục Thu Nghi liếc mắt nhìn anh: “Mua vé máy bay gì chứ, mua cho gã đó vé tòa hỏa, để anh ta đứng đi tới Bắc Khâu!” Nhắc tới vé đứng, Mạc Phong nhớ ngay tới tình huống phải quỳ bên cạnh thùng rác khi tới Thanh Châu.
An Nhiên vừa ăn vừa lấy lướt điện thoại: “Ấy, không có vé máy bay thật…Gần đây chỉ có vé một chiều tới Giang Hải, hơn nữa cũng đã đặt kín hết, phải tới tuần sau mới có!”
“Không phải chứ!”, Mạc Phong không khỏi hô lên.
Nhưng nghĩ cũng phải. Từ Bắc Khâu tới Giang Hải chỉ khai thác một chiếc máy bay, hơn nữa còn là máy bay nhỏ. Có lẽ đây là khoảng thời gian rất nhiều học sinh đi tới trường.
Giang Hải – thành phố quốc tế đương nhiên nằm trong lựa chọn của các bạn sinh viên. Vì vậy, thời gian này dù là vé máy bay hay vé tàu hỏa thì cũng đều khó đặt.
Nghĩ tới những lời nói lúc trưa của Diệp Đông Lâm. Cô ấy nói tới là tới, đi là đi, hình như không cần phải đặt trước vé máy bay thì phải.
Nhưng có lẽ đúng là như vậy. Với thực lực của nhà họ Diệp, căn bản không cần đặt vé trước. Dù hành khách đã kín chỗ thì cũng phải nghĩ cách sắp xếp ghế cho Diệp Đông Lâm.
“Vậy…tàu hỏa thì sao? Đừng nói chỉ còn vé đứng nhé! Tới Bắc Khâu ít nhất cũng hơn hai mươi tiếng, giết chết anh mất!”, Mạc Phong hét lên với vẻ bất lực.
Mục Thu Nghi không khỏi cười xùy: “Cùng lắm thì không đi, có gì to tát đâu!”
“Tàu hỏa có chuyến, chuyến hơn tám giờ sáng mai và chuyến mười rưỡi tối! Có một ghế ngồi, anh Mạc có muốn không?”, An Nhiên ngước mắt nhìn anh.
Ghế ngồi à? Dù sao cũng tốt hơn đứng!
“Mua! Ghế ngồi thì ghế ngồi! Dù sao vẫn còn chỗ”, Mạc Phong day thái dương với vẻ bất lực.
Cũng hết cách, anh không thể giống Diệp Đông Lâm có chỗ chống lưng ngầu lòi như vậy. Cô ấy muốn mua vé là mua lúc nào cũng được.
Sau khi ăn xong, Mạc Phong định đi rửa bát nhưng An Nhiên đã dọn bếp sạch sẽ, xử lý công việc gọn gàng. Từ lúc cô ấy tới, Mạc Phong không cần phải xuống bếp nữa. Đến bát cũng không cần phải rửa.
Nửa đêm.
Màn đêm yên tĩnh, tại một căn phòng ở góc tầng một, Mạc Phong đang toát mồ hôi lạnh toàn thân, cơ thể không ngừng giãy giụa.
“Chạy! Mau chạy! Thương Hồng! Chạy nhanh lên…”
“Anh nói rồi nhé! Đừng có lừa em đấy!”
“Nhất định rồi!”
“…”